Chương 4

Cả hai đều không chú ý đến Lâm Phó Niên đang đứng cách đó không xa.

Cả người Lâm Phó Niên ướt sũng, trong tay còn đang ôm hộp cơm mua cho Giang Dư Trì, sợ nó bị mưa tạt vào.

Rầm một tiếng, hộp cơm trong tay Lâm Phó Niên rơi xuống đất.

Giang Dư Trì và Thẩm Chi Ức đồng thời quay đầu nhìn sang.

Lâm Phó Niên ngồi xổm xuống nhặt thức ăn rơi vãi, đôi mắt mờ đi.

Thẩm Chi Ức chạy tới thu dọn giúp cậu: "Anh có sao không?"

Lâm Phó Niên xách thức ăn đã được thu dọn xong, lắc đầu cười nói: "Không sao."

Giang Dư Trì cầm dù đi tới, chiếc dù che lên đầu Thẩm Chi Ức: "Nói chuyện xong thì đi thăm bác gái thôi."

Lâm Phó Niên chú ý đến động tác này, cổ họng cậu run rẩy, trong đầu nghĩ: "Bọn họ đã gặp ba mẹ của nhau rồi sao?"

"Chẳng trách anh ấy lại không muốn gặp mình."

Thẩm Chi Ức ngẩn người nhìn Lâm Phó Niên: "Anh thật sự không sao chứ?"

Giang Dư Trì lạnh nhạt nói: "Không cần phải để ý đến cậu ta, chúng ta đi thôi." Nói xong anh liền ôm bả vai của Thẩm Chi Ức rồi đi về phía xe.

Thẩm Chi Ức vừa đi vừa quay đầu lại: "Giang tổng, không phải anh ấy là người trong hình nền điện thoại của anh sao? Anh cứ bỏ mặc anh ấy lại như vậy à?"

Bước chân Giang Dư Trì dần chậm lại: "Cậu lên xe trước đi."

Anh cầm cây dù xoay người đi về phía Lâm Phó Niên.

Lâm Phó Niên nâng đôi mắt đỏ hoe lên: "Anh Trì... Cậu ấy và anh..."

Giang Dư Trì chớp mắt, nói: "Cậu ấy là người yêu của tôi."

Lời này giống như một tảng đá đập thẳng vào tim Lâm Phó Niên, đau muốn chết.

"Anh... Không phải anh nói sẽ kết hôn cùng em sao?"

Giang Dư Trì cau mày: "Cậu nghĩ gì vậy? Tôi chỉ thực hiện đúng mong muốn của cậu thôi mà, hẳn là cậu nên cảm ơn tôi mới phải."

Lâm Phó Niên lộ ra một nụ cười: "Vậy... Chúc hai người hạnh phúc."

Giang Dư Trì đưa cây dù vào tay cậu, trên mặt có chút tức giận, xoay người rời đi.

Rõ ràng là bây giờ anh nên rời đi, nếu không anh sẽ không thể kiểm soát được tính tình của mình.

Lâm Phó Niên cầm dù nhìn bóng lưng Giang Dư Trì rời đi, bóng lưng trong mơ và bóng lưng hiện tại chồng lên nhau.

"Giấc mơ là thật."

"Cái giấc mơ khiến mình đau đến không thở nổi ấy là thật."

Chiếc dù trên tay Lâm Phó Niên rơi xuống đất, cậu ngồi xổm trên mặt đất nhìn chiếc xe rời đi, lặng lẽ khóc một hồi.

Giang Dư Trì thậm chí còn không thèm cho cậu một cái quay đầu.

"Niên Niên..."

Nước mưa trên đầu Lâm Phó Niên đã biến mất, cậu nghe được giọng nói liền quay đầu lại, thấy ba cậu đang cầm dù che mưa trước mặt cậu.

Khóc không tiếng động, khóc đến mỗi lòng dạ quặn thắt.

Cậu đứng lên ôm lấy người phía sau: "Ba... Anh ấy không cần con nữa rồi."

Lâm Quý Nguyên vỗ nhẹ lưng cậu, ông ngồi ở trên xe cũng đã nhìn thấy cảnh vừa rồi.

"Niên Niên ngoan, chúng ta về nhà thôi."

Biệt thự nhà họ Lâm...

Lâm Phó Niên quấn chăn ngồi ngơ ngác trên ghế sô pha, Ninh Lê bưng một bát canh gừng đến bên cạnh Lâm Phó Niên.

"Niên Niên à, uống canh gừng đi, cẩn thận kẻo bị cảm."

Lâm Phó Niên chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt sưng đỏ nhìn Ninh Lê.

"Có phải con rất mất mặt không..."

Ninh Lê hơi sững sờ, ấn tượng về con trai của bà trước giờ không phải như thế này.

Lâm Quý Nguyên đi đến xoa đầu Lâm Phó Niên.

"Ba biết con khó chịu, cũng biết con thật lòng thích Tiểu Trì."

"Khó chịu thì cứ khóc đi, khóc đến khi nào trong lòng thấy thoải mái, không hề mất mặt một chút nào."

Ninh Lê để bát canh gừng lên bàn ngồi bên cạnh Lâm Phó Niên, nhẹ nhàng dùng tay vén mớ tóc lòa xòa trước tai ra sau tai của con trai.

"Con trai ngoan, thế giới này vốn luôn hỗn loạn, tình cảm của con người cũng thế, mẹ chỉ muốn con được hạnh phúc thôi."

Lâm Phó Niên nức nở nói: "Chẳng qua là con không nghĩ tới lần này con và anh ấy tách nhau ra lại khiến chúng con không còn cơ hội quay trở lại như trước kia."

"Nhưng cho dù có buông hay không buông, anh ấy có yêu con hay không, anh ấy cũng sẽ không còn thuộc về con nữa."

"Con không trách anh ấy, con chỉ trách mình, là con lựa chọn bỏ anh ấy ở lại, anh ấy cũng có quyền lựa chọn chờ con hoặc không yêu con nữa."

Lâm Quý Nguyên nhìn cậu con trai mình đứt ruột sinh ra có những suy nghĩ thế này cũng không biết nên vui hay nên buồn.

Ninh Lê dịu dàng lau nước mắt trên mặt Lâm Phó Niên rồi nói: "Con nghĩ được vậy là tốt rồi."

"Được rồi, uống canh gừng đi, không nên để mình bị cảm."

Nói xong bà liền bưng bát canh gừng trên bàn lên thổi thổi, đưa cho Lâm Phó Niên: "Uống xong rồi ngủ đi."

Lâm phó Niên bưng bát canh gừng nhanh chóng uống sạch.