Chương 2

"Ai ui!"

Khi Lâm Phó Niên đi ngang qua ngã tư thì bị người ta đυ.ng ngã xuống đất.

Một bàn tay ưa nhìn vươn ra trước mặt cậu cùng một giọng nói dễ nghe vang lên: "Thật xin lỗi, tôi đang gấp đến bệnh viện đóng viện phí cho mẹ."

"Anh có bị thương ở đâu không?"

Lâm Phó Niên chống tay đứng dậy, phủi hết đất cát trên người sau đó dịu dàng cười với người trước mặt.

"Chuyện nhỏ thôi, có làm cậu đau không?"

"Lần sau đi đường nhớ cẩn thận một chút, cẩn thận làm mình bị thương đấy."

Người này nhìn về phía Lâm Phó Niên: "Tôi biết rồi, anh thật sự không bị thương chứ?"

Lâm Phó Niên ngẩng đầu nhìn người nọ, người đó trong tay ôm một cái túi, tuy gầy gò nhưng rất điềm đạm, khi ánh mắt cậu nhìn đến gương mặt của người đó, Lâm Phó Niên liền ngây ngẩn cả người.

"..."

Ba mẹ mình có phải sinh em trai cho mình không vậy, sao dáng dấp cậu ấy lại giống mình đến thế?

Người này cũng bị gương mặt của Lâm Phó Niên mê hoặc, sau khi lấy lại tinh thần liền nói: "Nếu như anh có chuyện gì, tôi có thể dẫn anh đến bệnh viện."

Lâm Phó Niên dịu dàng đẩy người trước mặt mình một cái: "Không sao không sao, cậu mau đến bệnh viện đóng viện phí cho mẹ đi."

Nói xong liền xách vali rời đi.

Người này đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng của Lâm Phó Niên, trong mắt tràn ngập ý cười.

"Đây chính là người trong lòng của Giang tổng sao? Thật sự rất dịu dàng."

Chiếc xe đang chờ đèn giao thông đến sân bay đã hạ cửa sổ xuống, nhìn thấy cảnh tượng này.

"Lâm Phó Niên, em vẫn giống như trước."

Sau khi bóng dáng hai người đã biến mất khỏi tầm mắt của người trên xe, Giang Dư Trì mới nâng kính cửa xe lên.

Lâm Phó Niên xách vali nhìn cổng biệt thự của nhà họ Lâm, cố gắng che giấu tâm trạng kích động đẩy cửa bước vào.

"Ba mẹ! Con về rồi."

Ninh Lê đang đứng tưới hoa ở vườn hoa sau nhà, bà buông bình nước xuống.sau đó chạy thẳng vào phòng, giọng nói này nếu không phải của con trai mình thì còn có thể là ai?

Vừa mới vào nhà bà liền thấy Lâm Phó Niên đang ngồi trên ghế sô pha nhìn đông nhìn tây.

"Niên Niên!"

Lâm Phó Niên nghe thấy giọng nói liền đứng lên đi về phía mẹ mình: "Mẹ, con về rồi, mẹ có nhớ con không?"

Ninh Lê ôm Lâm Phó Niên, khóe mắt ửng đỏ: "Đương nhiên là nhớ, ba năm rồi, con còn không chịu liên lạc với chúng ta."

Lâm Phó Niên gãi đầu: "Haiz, con cũng không có cách nào mà, điện thoại di động và thẻ sim đều là do huấn luyện viên phát."

Ninh Lê quan sát Lâm Phó Niên một chút: "Ba năm không gặp, Niên Niên nhà ta càng lúc càng đẹp trai, nhưng vì sao lại hơi gầy đi vậy."

"Có phải huấn luyện rất mệt mỏi không?"

Lâm Phó Niên nói: "Mẹ cũng không chịu xem con trai mẹ là ai, không sao, cũng không phải quá mệt, chỉ là con có hơi nhớ nhà mà thôi."

"Mẹ, hôm nay mẹ làm tôm hùm cho con ăn được không? Lâu lắm rồi con chưa được ăn món mẹ nấu, con nhớ món tôm hùm của mẹ lắm."

Ninh Lê điểm nhẹ lên chóp mũi của Lâm Phó Niên: "Chỉ giỏi nói ngọt, để mẹ làm cho con, ba con đang ở phòng sách đấy."

Lâm Phó Niên gật đầu: "Ha ha, được rồi, con đi lên tìm ba, con muốn tôm hùm hôm nay phải thật cay."

Nói xong cậu bước lên lầu.

.....

Sau khi trở về nhà được hai ngày, Lâm Phó Niên thức dậy rất sớm, mặc quần áo tử tế rồi đi ra ngoài.

Lâm Quý Nguyên cười nói: "Niên Niên, con đi đâu vậy?"

Lâm Phó Niên nhìn người ba đang ngồi trên ghế sô pha của mình, hai tay sau lưng chà xát vào nhau: "Con..."

Lâm Quý Nguyên nhìn gương mặt nhăn nhó của con trai mình liền biết nó muốn làm gì.

"Muốn đi tìm Tiểu Trì thì đi đi, đến Khuynh Lăng, nhớ về sớm một chút."

Lâm Phó Niên gật đầu một cái rồi khoát tay nói: "Vâng, ba, tạm biệt."

Khuynh Lăng...

Lâm Phó Niên bắt taxi đến Khuynh Lăng, hít sâu một hơi, sự kích động trong lòng rốt cuộc không kiềm nén được nữa, đi tới quầy lễ tân tìm nhân viên.

"Xin chào, tôi tìm Giang Dư Trì."

Giọng điệu của nhân viên lễ tân không được thiện chí cho lắm: "Có hẹn trước không?"

Lâm Phó Niên lắc đầu: "Không có."

Nhân viên lễ tân quan sát Lâm Phó Niên một chút, người này vừa vào cửa liền gọi thẳng tên của chủ tịch, huống chi mình còn là người hâm mộ của chủ tịch, cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Không hẹn trước thì không được gặp."

Lâm Phó Niên không quan tâm mấy đến giọng điệu của nhân viên lễ tân, dịu dàng nói: "Phiền cô thông báo cho Giang tổng của các cô một tiếng, anh ấy nghe thấy tên tôi thì sẽ đến gặp tôi ngay thôi."

Nhân viên lễ tân mất kiên nhẫn lớn giọng nói: "Giang tổng là người mà anh muốn gặp là có thể gặp được ngay à? Mau đi đi."

Lâm Phó Niên không buông tha: "Phiền cô gọi điện thoại cho Giang Dư Trì giúp tôi, gọi một cuộc điện thoại là được."

Nhân viên lễ tân đặt bút trong tay xuống: "Phiền phức quá, còn gây chuyện nữa là tôi gọi bảo vệ đấy!"