Giang Dư Trì quay đầu đi không nói lời nào.
Phó Tinh Nghịch buông cổ áo anh ra hét lên, như muốn trút hết cơn giận ra ngoài.
"Thằng khốn nạn!"
"Cậu ấy yêu anh là sai lầm, sai lầm hoàn toàn rồi!"
Bác sĩ đi ra từ trong phòng mổ: "Cậu tên gì? Không biết im lặng một chút hay sao?"
Giang Dư Trì chạy tới: "Cậu ấy thế nào rồi?"
Bác sĩ nói: "Ai là người nhà của bệnh nhân?"
Giang Dư Trì nói: "Tôi, tôi, tôi là người yêu của cậu ấy."
Bác sĩ đưa cho anh một tờ giấy: "Đây là giấy báo bệnh tình nguy kịch, xin anh hãy ký vào."
Giang Dư Trì nắm chặt tờ thông báo bệnh tình nguy kịch trong tay mình, tờ giấy này giống như một quả bom vậy.
Nếu không cẩn thận nó sẽ phát nổ.
Giang Dư Trì hít một hơi thật sâu, cầm cây bút run rẩy ký tên mình rồi đưa cho bác sĩ.
"Nhất định phải cứu được cậu ấy."
Bác sĩ nói: "Chờ thông báo đi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."
Giang Dư Trì nhìn bóng lưng bác sĩ rời đi, dựa người vào tường.
Lâm Quý Nguyên và những người khác cũng vội vã chạy đến.
"Bác sĩ nói thế nào?"
Ninh Lê nhìn đèn trong phòng phẫu thuật vẫn còn sáng: "Niên Niên... Còn ở bên trong sao?"
Giọng nói của Giang Dư Trì khàn khàn: "Cháu xin lỗi, cháu đã ký vào giấy báo bệnh tình nguy kịch mà không có sự cho phép của hai bác."
Ninh Lê khóc đến mức giọng nói cũng khàn đặc: "Tiểu Trì, tôi xin cậu, buông tha cho thằng bé đi, cậu hận thằng bé như vậy sao không thể buông tha cho thằng bé chứ."
Giang Dư Trì tưởng tượng tới cảnh Lâm Phó Niên rời bỏ mình liền trở nên vô cùng tức giận, tính tình trở nên nóng nảy.
"Không thể! Cháu hận cậu ấy, hận cậu ấy đến chết, hận không thể buông tha cho cậu ấy, bác đừng ép cháu."
Bác sĩ lại đi ra lần nữa, chỉ một câu nói đã khiến mọi người nhẹ nhõm.
"Cậu ấy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vẫn còn đang hôn mê."
Ninh Lê tiến lên một bước: "Bác sĩ, con trai tôi khi nào thì tỉnh lại?"
Bác sĩ nói: "Chúng tôi cũng không biết, cái này còn tùy vào ý chí của bệnh nhân. Bây giờ cậu ấy vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại."
Bác sĩ đẩy Lâm Phó Niên vào phòng bệnh, mọi người đi theo sau, Ninh Lê đứng ở cửa ngăn mọi người ở bên ngoài.
“Người nhà họ Giang không thể vào, tôi không muốn Niên Niên nhà mình có liên quan gì đến người nhà họ Giang.”
Giang Dư Trì liếc nhìn Lâm Phó Niên trong phòng qua khe cửa: "Bác Ninh, xin bác để con vào nhìn cậu ấy một lát."
Ninh Lê quay đầu lại, dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn anh: "Giang Dư Trì, cậu có thật sự yêu thằng bé không?"
Giang Dư Trì hơi sửng sốt: "Con..."
Giọng điệu của Ninh Lê rất mạnh mẽ: "Tôi nói cho cậu biết, cậu không yêu thằng bé."
"Nếu cậu yêu thằng bé, cậu sẽ không mang người đàn ông đó đến trước mặt thằng bé."
"Nếu cậu yêu thằng bé, cậu sẽ không để thằng bé phải đợi từ tám giờ sáng đến bảy giờ tối."
"Nếu cậu yêu thằng bé, cậu sẽ không để nó đứng đợi cậu dưới mưa."
"Cậu yêu thằng bé mà để nó đi mua thức ăn cho cậu trong mưa, nhưng cậu thậm chí còn không nói một lời cảm ơn với nó."
"Nếu cậu yêu nó, cậu sẽ không để nó phải chịu nhát dao đó một cách vô ích."
"Cậu hai nhà họ Giang, tôi xin cậu, buông tha cho thằng bé đi, cậu có người yêu của mình rồi, tôi muốn Niên Niên sống một cuộc sống bình thường."
Giang Dư Trì giận dữ hét lên: "Vậy các người muốn gì ở tôi?"
"Khi cậu ấy từng là tất cả của tôi, cậu ấy đã làm gì? Cậu ấy ra đi không một lời từ biệt, khiến tôi điên cuồng tìm kiếm khắp Sầm Thành!"
"Tôi thậm chí còn tìm kiếm ở tất cả các thành phố ngoài Sầm Thành! Tôi ngày đêm chờ đợi tin tức của cậu ấy, cho dù đó chỉ là một tin tức nhỏ."
"Tôi luôn nhớ về những kỉ niệm của tôi và cậu ấy trong quá khứ."
"Bác hỏi tôi vì sao hận cậu ấy, không chịu buông tha cho cậu ấy, bác kêu tôi buông tha cho cậu ấy đi, vậy nhưng cậu ấy có buông tha cho tôi không?"
Ninh Lê kêu lên: "Vậy cậu muốn làm gì? Cậu nhất định phải lấy mạng thằng bé sao?"
"Thằng bé vì cậu mà mất đi nửa cái mạng, cậu còn muốn như thế nào? Lấy cả đời của thằng bé ư?"
"Nếu như cậu thật sự cảm thấy Niên Niên nợ cậu, tôi đây sẽ cho cậu cả mạng sống của mình, chỉ cầu cậu buông tha cho thằng bé thôi có được không?"
Sau khi nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, mọi người cũng không biết phải nói gì.