Chương 5

Bởi vì hiện tại Dung Ngọc nói với mọi người một ngày mình có thể hiện thực hoá 8 món ăn, hơn nữa hôm nay đã làm ra một lượng lớn các món ăn, cho nên dù thăng cấp để có nhiều đồ ăn thì cũng phải chờ bắt đầu từ mai.

Vì cố gắng hết sức để mọi người no bụng, đêm nay Dung Ngọc đã hiện thực hoá 6 món ăn, chủ yếu là những món dễ dàng làm chắc bụng, xem các món ăn trong thực đơn thì đêm nay có cánh gà chiên giòn, sườn xào chua ngọt, thịt dê

hấp chao, cơm chiên lạp xưởng, cơm cà ri, thịt luộc.

An Phân: “Kỳ thật thực đơn cũng là do người viết, vì sao chúng ta không thể tự mình viết loại thực đơn món ăn cho nhiều người?”

Dung Ngọc hỏi ngược lại: “Mẹ, mẹ có thể đoán chính xác bao nhiêu cân, bao nhiêu lạng sao? Hơn nữa, phối hợp theo cách đó thì hương vị có ngon không?”

An Phân mắc kẹt, ngày thường nấu ăn đều bằng cảm giác, muốn nói đến việc yêu cầu bao nhiêu muối, bao nhiêu nước tương thì chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung: đó chính là số lượng ‘vừa phải’.

Dung Phong Văn vui sướиɠ khi người gặp họa:

“Haha! Chịu thua đi!”

An Phân: “……”

Mắt thấy mẹ già nhà mình suy sụp, Dung Ngọc vội vàng nói:

“Mẹ nói cũng không sai, chờ khi nào chúng ta có đầy đủ vật tư, chúng ta lập tức làm thí

nghiệm, cùng lắm thì nêm nếm không vừa khiến món ăn khó nuốt thôi, nhưng vẫn ăn được. Con đi tìm người có dị năng hệ băng để lấy nước đây, rửa đống bát đũa chồng chất trong mâm vừa nãy.”

“Con trai, con ngửi thấy mùi gì không?” An Phân đột nhiên khẩn trương hỏi.

Dung Ngọc kinh ngạc, cẩn thận hít hít nói:

“Không có ạ.”

“Vậy tại sao con vừa tới thì không khí đều hóa ngọt ngào?”

Dung Ngọc cạn lời: “Mẹ… Xin hãy thu lại lời âu yếm đó đi, vừa rồi con còn cho rằng làm gì có chuyện xảy ra nữa.”

“Mẹ không phải đang khen con sao~ Chồng ơi, ông chỉ biết đắc ý thôi, chỉ biết vui sướиɠ khi người gặp họa, thời khắc mấu chốt vẫn là con trai đau lòng cho tôi.”

“Con đi múc nước trước, con đi đây!”

Dung Ngọc không muốn ầm ĩ với đôi vợ chồng này, nhanh chóng chuồn đi.

***

Dung Ngọc đi xuống cầu thang, đi qua chỗ ngoặt, ngoài ý muốn nghe được một đoạn đối thoại.

“Phiền chết mất, vì sao lại bắt chúng ta rửa chén chứ! Sao không cho mấy ông chú bà thím kia rửa! Ngày thường mình ở nhà, ba mẹ đều không nỡ cho mình rửa.” Mân Tiểu Thu bực bội nói.

Ông Cẩm Cẩm thở dài, mặt mày ủ ê: “Mình cũng chán ghét làm việc nhà, thứ mà hai chúng ta học đều là vẽ tranh, chờ sau khi chúng ta tốt nghiệp đại học thì sẽ làm họa sĩ, kết quả, bây giờ lại muốn chúng ta ở chỗ này rửa chén.”

Mân Tiểu Thu: “Mình mặc kệ, dù sao mình cũng chưa từng làm, đến lúc đó quăng vỡ hết 80 cái bát, xem bọn họ còn dám bắt mình rửa chén không.”

Ông Cẩm Cẩm có chút do dự: “A, nếu cậu làm như vậy, có thể sẽ bị nói đó.”

Mân Tiểu Thu đúng tình hợp lý nói: “Nhưng vốn dĩ mình sẽ không rửa chén, nếu như rửa nhiều quá, ảnh hưởng đến tay, sau này vẽ tranh tay bị run thì làm sao bây giờ?”

Mân Tiểu Thu cùng Ông Cẩm Cẩm vừa đi vừa oán giận, khi đi qua chỗ ngoặt, hai người đều ngây ngẩn cả người.

Dung Ngọc: “……”

Sợ nhất là không khí đột nhiên an tĩnh, hiện tại, đại khái chính là hiện trường đóng băng đi.

Mân Tiểu Thu và Ông Cẩm Cẩm nhìn nhau, trong lòng bồn chồn, không biết Dung Ngọc đã nghe được bao nhiêu, hai người có chút chột dạ, trốn tránh ánh mắt của Dung Ngọc.

Dung Ngọc nghiêm túc hỏi: “Hơi lỗ mãng nhưng tôi muốn hỏi một chút, có lẽ hai cô là loại người mắc bệnh chỉ số thông minh không được bình thường, sau đó ngoài ý muốn có được thiên phú vẽ tranh phải không?”

Mân Tiểu Thu nhíu mày: “Anh có ý gì? Chỉ số thông minh của chúng tôi rất bình thường!!!”

Dung Ngọc triệt để bừng tỉnh nói: “Như vậy à, chính các cô nói các cô là người bình thường đúng không? Vậy vì sao phải quăng vỡ 80 cái bát thì mới có thể học được cách rửa bát vậy? Như vậy chẳng phải không có đầu óc sao?”

Mân Tiểu Thu: “Anh!”

Nếu trước kia, nguyên nhân khiến Dung Ngọc sinh hảo cảm là hai người lớn lên đều xinh đẹp, còn hiện tại Dung Ngọc hoàn toàn chán ghét Mân Tiểu Thu cùng Ông Cẩm Cẩm. Tuy rằng những lời nói vừa rồi đều bị Dung Ngọc nghe được, nhưng cậu là một người đàn ông, không thể bụng dạ hẹp hòi đi châm chọc con gái.

Ông Cẩm Cẩm đỏ mắt, sụt sùi nói: “Chúng tôi chỉ là oán giận một chút thôi, vì sao anh lại chế giễu chúng tôi như vậy? Chúng tôi học vẽ tranh, sợ nhất là bị ảnh hưởng đến tay, thường xuyên rửa bát sẽ dẫn tới độ ẩm của làn da bị mất đi,

làn da sẽ trở nên thô ráp, mấu chốt là sẽ bị bong da tay.”

Dung Ngọc lạnh nhạt mặt: “Ồ.”

Tiếng nức nở của Ông Cẩm Cẩm khựng lại, một lát sau tiếp tục nói:

“Chúng tôi. vì né tránh tang thi từ nội thành nên mới đi đến đây, toàn bộ hành trình đều mơ

hồ, chúng tôi rất sợ hãi, anh có thể giúp chúng tôi nói với ông chủ Ôn một tiếng, có thể cho chúng tôi nghỉ ngơi mấy ngài nữa….cho chúng tôi công việc khác. không?”

Ông Cẩm Cẩm vừa nói vừa vỗ vỗ ngực, cố ý hơi hơi khom lưng để lộ ngực.

Ngày trước, chỉ cần cô ta tỏ ra nhu nhược đáng thương, làm ra hành động dụ. hoặc thì đám đàn ông đều sẽ giúp cô ta làm việc. Mân Tiểu Thu đứng cạnh cũng quen thói giống Ông Cẩm Cẩm, tỏ ra yếu đuối, bởi vì điều này chẳng có hại với cô ta, đương nhiên cũng sẽ khong nói thêm cái gì.

Ai ngờ, Dung Ngọc yên lặng mà lùi về phía sau nửa bước, chân thành, tha thiết nhìn bọn họ:

“Thời đại thay đổi rồi, các cô phải tự học cách kiên cường! Tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”

“……”

Ông Cẩm Cẩm cùng Mân Tiểu ở phía sau trợn mắt há hốc mồm nhìn Dung. Ngọc bỏ đi, sải bước đi nhanh như sau lưng có quỷ đuổi theo.

Ông Cẩm Cẩm không tự tin hỏi: “Tiểu Thu, trên mặt mình có thứ gì dơ hay sao? Hay là do lớp trang điểm của mình?”

Mân Tiểu Thu tỉ mỉ chăm chú nhìn một lúc lâu, nàng lắc đầu nói: “Không có,. nhìn rất bình thường mà.”

“Vậy sao anh ta chạy nhanh như vậy?”

“Ách……”

Thẳng đến khi đi xa không nhìn thấy hai người đằng sau, Dung Ngọc lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Việc hưởng thụ mỹ nhân thật khó với cậu mà.

Hai cô gái kia giới tính nữ, ham nam, mà Dung Ngọc, giới tính nam, thích nam nốt. Lựa chọn khác nhau thì không cần ép mình giao lưu, còn lâu Dung Ngọc mới làm kẻ ngốc coi tiền như

rác.

***

Hạ Cầm Vân: “Chị Sơ Lan, chị tạo ra thật nhiều băng nha! Em cảm thấy không đủ thùng để chứa hết chỗ nước này đó!"

Diêu Sơ Lan vẻ mặt đau khổ nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Dung Ngọc đi tới, nhô đầu ra hỏi: “Hello! Tôi có thể lấy một thùng nước về phòng không?”

Hạ Cầm Niên nhiệt tình trả lời: “Có thể, có thể, lại đây đăng ký nè, trước mắt tạm quyết định mỗi người chỉ có thể lấy ba thùng nước trong một ngày, anh sang bên này ký tên là có thể đi lấy, dùng xong nhớ phải trả thùng lại nhé, vì

không có đủ thùng để dùng.”

Đột nhiên được đối đãi nhiệt tình khiến Dung Ngọc nơm nớp lo sợ, nhưng trên thực tế, bởi vì Hạ Cầm Niên tính sai số thùng và lượng nước, dẫn tới nước quá nhiều mà thùng lại thiếu, thành ra cô đang mong có người tới lấy dùng một ít nước, để có thùng không.

Không chờ Dung Ngọc phản ứng lại, cậu đã mơ màng hồ đồ làm theo hướng dẫn của Hạ Cầm Niên, ký tên rồi lấy nước. Một loạt thao tác đều hết sức thuận lợi, thậm chí còn giúp Dung Ngọc đun nóng nước. Mãi đến khi Dung Ngọc

xách thùng nước đứng ở cửa phòng bếp, cậu mới phản ứng lại.

Dung Ngọc buồn cười lắc lắc đầu, dù sao mục đích cũng đã đạt được, cậu cũng lập tức xách một thùng nước thuộc về mình trở về phòng mình. Không biết có phải ảo giác hay không mà thời điểm xách theo thùng nước trở về phòng, cậu cảm thấy hình như nước trong thùng biến nhiều thêm một ít.

Sau khi trở lại phòng, Dung Ngọc vật lộn cả buổi, cuối cùng cũng rửa sạch sẽ bát đũa và vỏ chăn bị dính đồ ăn. Người có thói quen ở sạch sẽ như Dung Ngọc lúc này mới yên tâm trở lại. Còn dư lại nửa thùng nước, ba người có thể rửa mặt.

Vừa đúng lúc An Phân muốn rửa cái mặt, Dung Ngọc liền ra khỏi phòng vệ sinh.

“Con trai, con rửa bát có dùng nước không đấy?”

Dung Ngọc: “Có ạ, con đã dùng nửa thùng.”

“Hai người có muốn vào xem một chút không?"

Dung Ngọc cùng Dung Phong Văn nghi ngờ liếc mắt nhìn nhau một cái, đồng loạt đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.

An Phân chỉ chỉ thùng nước “Vậy vì sao thùng nước vẫn còn đầy?”