Chương 11

Một thân ảnh từ xa tới gần, Dung Ngọc ngừng thở, cẩn thận từng bước lùi về phía sau.

“Dung Ngọc?”

Dung Ngọc sửng sốt, là giọng Văn Khải Phong, thời điểm khi rơi vào sơn động, hai người Văn Khỉ Phong cùng Dung Ngọc rơi xuống cách nhau không xa. Văn Khải Phong nghe thấy động tĩnh rất nhỏ, liền theo âm thanh đó tìm đến đây.

Dung Ngọc sợ bóng sợ gió một hồi:

“Làm tôi sợ phát khϊếp, anh không sao chứ?”

Văn Khải Phong lắc đầu: “Không sao, còn cậu thế nào?”

“Không sao, chỉ là hiện tại không biết đi ra ngoài kiểu gì.”

Dung Ngọc ngửa đầu nhìn cửa động cách mình xa vạn dặm, chỉ sợ leo lên rất khó. Nếu không phải mình đã dùng dị năng bảo vệ bản thân khỏi thương tổn thì bằng độ cao này, ngã xuống khả năng cao sẽ tan xương nát thịt. Văn Khải Phong quan sát chung quanh một lượt,

“Nơi này có sơn động.”

“Cái gì? Không phải đột nhiên nứt ra hang động sao?”

Dung Ngọc kinh ngạc đến gần Văn Khải Phong, quả nhiên có một cái hang động to, cao 2m, cửa động như do con người tạo ra, vách tường được mài bóng loáng.

Văn Khải Phong: “Đi vào không?”

Dung Ngọc nhún nhún vai: “Đi, dù sao cũng không tìm thấy đường ra, nói không chừng cái hang động này có thể thông đến bên ngoài.”

Trong hang động rất tối, duỗi tay gần như là không thấy năm ngón tay, cũng may Văn Khải Phong ngưng tụ dị năng thành một tia chớp đặt ở lòng bàn tay, tia chớp lập loè sáng đảm nhận công năng chiếu sáng.

Cái động này không có chia nhánh, hình như một đường nối thẳng đến nơi nào đó. Trên đường đi, Dung Ngọc phát hiện trên mặt đất có dấu chân của con người cùng dã thú lẫn lộn, thậm chí trên đường còn có vết cào của mãnh thú.

Cuối cùng, phía trước xuất hiện ánh sáng mỏng manh, có vẻ cửa ra đang ở ngay trước mặt.

Văn Khải Phong dựng thẳng ngón trỏ lên, để lên môi: “Suỵt.”

Dung Ngọc hiểu ý gật gật đầu.

Hai người dè dặt tới gần hướng cửa động, cách cửa ra càng ngày càng gần, Văn Khải Phong và Dung Ngọc lại càng thêm cẩn thận. Nhưng mãi đến khi đi ra cửa động, đều không có phát sinh thêm chuyện gì.

“Thật kỳ quái? Đi một đường như vậy mà lại bình an? Hơn nữa, đây là nơi nào? Rừng rậm nguyên thủy sao?”

Không trách Dung Ngọc kinh ngạc như vậy, bởi dấu chân trong động làm cậu phán đoán nhất định gần đây có người, nhưng thẳng đến khi ra khỏi động đều không gặp sinh vật nào. Càng kỳ quái chính là, sau khi ra khỏi động, ngoài động

lại là một mảnh rừng rậm, cây cổ thụ cao ngàn trượng, lá cây vươn cao, lớn thái quá, xanh um tươi tốt.

Nhưng…… Ngọn núi này chỉ là đỉnh núi của một vùng ngoại thành ngoài thôi, tại sao lại giống rừng rậm nguyên thủy trong tiểu thuyết vậy?

Dung Ngọc nhíu mày khó hiểu: “Chẳng lẽ đây là nơi sau núi mà mấy người Tuân Tử Tấn nói? Là cây biến dị sao? Như thế nào lại cao như vậy?”

Văn Khải Phong cũng không cách nào giải thích: “Xác thật rất kỳ quái, cứ tính là biến dị nên cây mới cao như vậy, nhưng vì sao trên kia chúng ta không nhìn thấy? Còn có, không phải chúng ta rớt xuống sơn động sao? Theo lý mà nói,

hẳn nơi này phải là ở dưới lòng đất, chẳng lẽ sơn động hướng đi lên trên sao?”

Dung Ngọc: “Vừa rồi không có cảm giác chúng ta đi lên trên, vẫn luôn đi đường bằng phẳng.”

Tuy rằng Văn Khải Phong thấy rất kỳ quái, nhưng một chốc cũng không nghĩ được đáp án.

“Chúng ta đi lên trước quan sát, xem có thể tìm được đường ra hay không.”

Dung Ngọc gật đầu: “Được.”

Thời gian sau đó, hai người vẫn đi về phía trước, nhưng con đường phía trước mãi không có lối ra, vẫn luôn là rừng rậm. Mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, Dung Ngọc cảm thấy mệt mỏi.“Chúng ta nghỉ ngơi một lúc, ăn chút gì đi.”

Văn Khải Phong dừng chân,

“Được.”

Dung Ngọc ‘phù’ ra một tiếng, cũng may trong khoảng thời gian này mỗi ngày cậu đều hiện thực hóa thực đơn, ít nhiều cũng nhớ được vài món ăn. Cậu bẻ ngắt vài tấm lá cây, rửa sạch để đựng đồ ăn, lại tìm nhánh cây viết chữ trên mặt

đất.

Viết qua thực đơn, món cơm thịt kho thơm ngào ngạt lóe sáng, dần dần được tạo thành. Hạt cơm trắng tinh, mùi hương nồng đậm, múc một thìa cơm, rưới nước thịt kho lên, lại kết hợp với vị mềm mại của thịt kho, ăn một ngụm vào bụng

liền cảm thấy tràn đầy hạnh phúc.

Văn Khải Phong nhận cơm Dung Ngọc đưa qua, biểu tình có chút cổ quái.

Dung Ngọc: “Làm sao vậy? Không thích ăn cơm thịt kho sao?”

Văn Khải Phong suy nghĩ mở miệng: “Không có, chỉ là thấy rất thần kỳ.”

“Hả?”

Văn Khải Phong lắc đầu: “Không có gì, ăn cơm trước đi.”

Dung Ngọc khó hiểu, nhưng cũng không có tiếp tục truy hỏi. Không đến mười phút, hai người đã ăn sạch cơm thịt kho, sau khi bổ sung đồ ăn, cuối cùng Dung Ngọc và Văn Khải Phong cũng khôi phục ít sức lực.

“Kỳ quái.”

Một thanh âm xa lạ vọt vào tai hai người, Dung Ngọc cùng Văn Khải Phong nhìn nhau, nhanh chóng trốn vào bụi cây. Theo thanh âm càng ngày càng gần, đập vào mắt bọn họ chính là hai người kỳ quái. Nói là con người, nhưng lại có

đuôi và tai động vật.

“Kỳ quái cái gì?”

“Anh biết con người xông tới như thế nào không? Không phải chỗ đó là đường chết bị chắn sao?”

“Ai biết được, đi về trước lại nói, không biết trưởng thôn muốn xử lý hai cái người bắt được kia như thế nào đây.”

“Anh để ý làm gì, dù sao trưởng thôn chắc chắn sẽ xử lý.”

Thẳng đến khi hai người kỳ quái đi xa, Dung Ngọc và Văn Khải Phong mới từ

sau cây đi ra.

Dung Ngọc: “Vừa rồi bọn họ nói có hai con người, không phải là đồng bạn của chúng ta chứ?”

Văn Khải Phong: “Không rõ ràng lắm, chúng ta lặng lẽ bám theo sau. Cẩn thận một chút, bọn Ngao Quý đều có dị năng, nếu bắt được bọn họ, những người này chỉ sợ không đơn giản.”

Dung Ngọc gật đầu nói: “Không sai, hơn nữa bọn họ luôn miệng nói con người, còn có tai cùng cái đuôi, không quá giống đồng loại của chúng ta.”

Hai người lần theo dấu chân, cẩn thận theo đuôi cả một đường.

Người có đuôi mèo oán giận: “Hình người đi đường quá chậm, tôi biến móng vuốt ra chạy cho nhanh đây.”

Mặt khác, người còn lại mắt trợn trắng, độc miệng nói: “Được rồi, anh vừa mới có nhân hình bao lâu? Trưởng thôn nói, kêu chúng ta luyện tập nhiều, lúc sau còn muốn kiểm tra. Anh muốn biến thì tự mà biến, tôi còn muốn dùng chân đi

đường, đi nhiều sẽ quen thuộc thôi.”

Người đuôi mèo do dự một lát, cuối cùng vẫn thành thành thật thật dùng hình người đi đường.

Không bao lâu sau, Dung Ngọc đi tới cuối rừng rậm, trong nháy mắt đi qua lớp rừng rậm kia, phảng phất như đi tới một thế giới khác. Dung Ngọc nhìn khu vực trước mắt bình thản rộng lớn, phòng ốc bốn phía xếp thành từng hàng chỉnh tề,

bốn phương rộng rãi trống trải, giống như vào nhầm một thôn trang nhỏ yên lặng.

Trên đường có nhiều người đi lại, có người trên đầu có tai hồ ly, có người phía sau có đuôi sư tử, còn có mấy con hổ con, mấy con hươu sao non nghiêng ngả lảo đảo chạy vội ở trên đường.

Dung Ngọc xoa xoa đôi mắt, khϊếp sợ nhìn cảnh trước mắt này. Văn Khải Phong luôn luôn bình tĩnh cũng kinh ngạc, tất cả trước mắt này, thật sự là không thể tưởng tượng được.

Dung Ngọc sâu kín nói: “Anh không cảm thấy kỳ quái sao?”

Văn Khải Phong gật đầu: “Là rất kỳ quái, nhưng nếu loài người có thể có được dị năng, vậy động vật biến dị cũng không phải không thể lý giải.”

Dung Ngọc lắc lắc đầu, chỉ vào cảnh hổ con và hươu sao con đang chơi đùa trước mặt, nói:

“Tôi không nói cái đó kỳ quái, ý tôi là tại sao động vật ăn thịt cùng động vật ăn cỏ lại có thể chung sống hòa bình với nhau. Theo lý mà nói, chẳng phải bọn chúng là kẻ thù sao?”

Văn Khải Phong: “……”

“Ai?!” Một tiếng gầm nhẹ, khiến tất cả đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía hai người.

Thời điểm Dung Ngọc cùng Văn Khải Phong hai mặt nhìn nhau, một con báo săn lén chạy ra khỏi đám người, đi tới trước mặt hai người.

Hỏng rồi, Dung Ngọc đột nhiên nhận ra nếu những người này là động vật dị biến, đại đa số bọn họ đều có thính giác và khứu giác nhạy bén hơn con người. Báo săn nghiêng nghiêng đầu, hỏi:

“Mấy người là ai? Vì sao lại đi theo A Hổ cùng A Tượng?”

Nguy hiểm mãnh liệt chưa từng có bao phủ Dung Ngọc cùng Văn Khải Phong, hai người A Hổ cùng A Tượng trong miệng báo săn cũng đuổi đến đây.

Văn Khải Phong châm chước, mở miệng nói: “Chúng tôi chỉ đi nhầm.”

Báo săn liếʍ liếʍ móng vuốt, lắc mình biến hoá, biến thành một nữ nhân, người cô mặc da báo, dáng người quyến rũ, màu da đồng, dung mạo mày rậm mắt to, mũi cao, mang theo khí chất hoang dã.

Cô cong môi, cười nói: “Vào nhầm? Tại sao vào nhầm còn phải bám đuôi? Nhân loại các người chẳng thành thật gì cả.”

Dung Ngọc: “Chúng tôi thật sự đi nhầm, chỉ là nghe nói mấy người bắt hai nhân loại cho nên lại đây nhìn xem.”

“Hả?” Người phụ nữ nhướng mày, tư thái ưu nhã đi tới, “Nghe có vẻ các người có lý lắm, nếu theo cách nói của nhân loại mấy người thì người tới là khách, muốn gặp hai nhân loại kia? Vậy đi theo tôi.”

Cô cười cười, xoay người, lắc eo đi trước, thướt tha quyến rũ.

Dung Ngọc cùng Văn Khải Phong liếc mắt nhìn nhau một cái, yên lặng mà đuổi kịp nữ nhân báo. Khi Dung Ngọc đi theo cô báo ra khỏi đám người kia, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng cãi nhau của hai kẻ bọn họ bám đuôi và những tên còn lại, nếu không nhìn lỗ tai và cái đuôi của bọn họ thì sẽ không cảm thấy bọn họ khác với con người bình thường, dáng vẻ cãi nhau cũng không khác mấy.

“A Hổ, A Tượng, mấy người thật vô dụng, bị hai con người theo tới nhà còn không có phát hiện ra sao?”

“Xùy xùy xùy, vốn dĩ thính giác và khứu giác đều sẽ giảm xuống khi ở trong hình dạng con người, tôi đã nói hình người không thoải mái mà trưởng thôn còn ra lệnh bắt chúng ta phải luyện tập.”

“Thôi đi, chính là mấy ngươi vô dụng.”

“Anh tìm đánh đúng không? Tới đánh nhau 1VS1 đi!”

“Tới thì tới, tôi sợ cậu chắc!!!”

Âm thanh cãi nhau phía sau càng thêm kịch liệt, Dung Ngọc cùng Văn Khải Phong đã đi xa nên không nghe được, vì tìm đồng bạn, Dung Ngọc cùng Văn Khải Phong chỉ có thể duy trì cảnh giác mà đi theo người phụ nữ tràn ngập dã

tính này.

Là nguy hiểm? Hay là cơ hội xoay chuyển? Bọn họ không biết.