Chương 5: Quả nhiên là hắn ta hiểu lầm rồi

Làm hắn ta thấy chỉ hận sao gặp nhau quá muộn!

Tốt nhất là hận đến mức không thể không lấy thân báo đáp, cùng nàng ngay tại chỗ thành thân ngay tức khắc!

Thật vất vả mới vội xong hết mọi thứ, lúc Ngu Thanh ghé tới Nhảy cư lâu lại nhìn thấy một nam nhân ăn mặc một chiếc áo choàng toàn thân màu xanh xám đang đứng đằng.

Một thân thon dài vững chãi như cây tùng, phát quan trên đầu gọn gàng, cả người đều mang theo khí chất thanh lãnh, tựa như vị tiên nhân ở trên trời.

Người đó chỉ cần đứng ở nơi đó, mọi thứ chung quanh hết thảy dường như đều có thể bị lu mờ, mất đi màu sắc vốn có.

Gương mặt này, đúng là càng nhìn càng thấy đẹp đến làm người không thốt nên lời.

Thấy nàng tới, nam nhân kia khom người khách khí hành lễ: “Điện hạ.”

“Cảnh đại nhân tới đây làm gì?” Ngu Thanh từ trên xe ngựa chậm rãi bước xuống, thu hồi ánh mắt lại.

Trong lòng lại thầm mắng cái tên cẩu nam nhân này lớn lên đẹp như vậy để làm cái gì chứ, da thịt non mềm trơn mịn, vừa nhìn liền biết là bộ dáng rất tốt để hôn đó.

“Hạ quan có vài món đồ còn để ở trong phủ, nên nghĩ đến thu hồi.”

“Đi thôi.” Ngu Thanh đi ở phía trước, trong lòng hận đến ngứa răng.

Mới vừa đi vào, liền nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Kỳ mặc trên người bộ y phục thuần một sắc trắng, bên ngoài khoác áo choàng lông vũ màu đang ngồi dưới táng cây thong thả uống rượu.

Tuy sắc mặt hắn ta có chút tái nhợt, nhưng đã nhìn không ra trên người có thương tích.

Y phục trắng đen đối lập càng tạo nên nét chấm phá cho gương mặt anh tuấn tà khí, tựa trích tiên lại tựa như ma yêu, thiếu đi vài phần ngày thường lệ khí lạnh lùng cuồng ngạo, nhiều hơn đôi phần tái nhợt nhu hòa.

Đẹp mắt.

Thật đẹp mắt.

Ánh mắt Ngu Thanh quá mức nóng cháy dán chặt lên người hắn ta làm cho giữa hai mày Cảnh Tự nhíu chặt lại thật sâu, hắn liếc mắt để ý đến chỗ áo trong Thẩm Ký đang mặc trên người, chỗ cổ áo hơi hơi mở rộng, giọng điệu không nghe ra cảm xúc hỏi: “Thẩm tướng quân đêm qua tá túc ở nơi này sao?”

“Thẩm tướng quân hàng đêm đều ở tại chỗ này, điện hạ còn tự mình chiếu cố ngài ấy ở trên giường một ngày một đêm, hôm nay trong phủ có việc cần công chúa điện hạ tự mình xử lý, bất đắc dĩ phải tạm bỏ xuống Thẩm tướng quân mà rời đi giải quyết.” Ngọc Dao lên tiếng nói tiếp.

“Tự mình ở trên giường chiếu cố một ngày một đêm.” Cảnh Tự lặp lại lời này một lần, trong giọng nói hình như có chút lạnh như băng: “Nhảy cư lâu đổi chủ thật sự mau, có lẽ tại hạ tới không phải lúc rồi.”

Nghe lời kia, Ngu Thanh trợn trắng mắt.

Thì ra hắn cũng tự biết à, đúng là tới rất không phải lúc.

Thẩm Ký tỉnh lại còn chưa thấy được người cứu hắn, mà lại thấy hai người bọn họ cùng nhau tiến vào, vạn nhất hắn đa tâm cho rằng nàng là vì bị Cảnh Tự bỏ qua nên mới tìm đến hắn ta thì phải làm sao bây giờ?

Ngu Thanh bước qua, nói: “Thẩm tướng quân đã tỉnh rồi, ta còn tưởng rằng tướng quân phải ngủ tiếp một ngày nữa đâu.”

Ánh mắt Thẩm Ký đảo qua lại giữa nàng và Cảnh Tự, nghiền ngẫm mà đánh giá hai người họ, cuối cùng đem ánh mắt dừng ở trên mặt Ngu Thanh, nét cười như có như không, nói: “Đã tỉnh, ở trên giường ngây người thật lâu nên liền ra ngoài đi dạo một chút.”

Nhìn đi, quả nhiên là hắn ta hiểu lầm rồi!