Chương 23: Mình Yêu Cô Ấy Rồi Sao?

Ở một nơi nào đó, một cô gái vẻ mặt đau lòng đi vào bên trong căn phòng lớn. Nhìn người đàn ông nằm trên giường với thân xác ma chê quỷ hờn, từ một người lành lặng tướng mạo xuất chúng bây giờ chẳng khác gì một kẻ tàn phế.

"Anh hai... "

"Mẫn Mẫn... trả thù!! phải trả.. thù.."

Giọng nói của người đàn ông đó khàn đặc, nhưng bên trong chứa đầy nổi uất hận, cô gái đi tới bên giường ôm lấy anh ta nước mắt lăn dài trên má không kiềm nén được đau thương.

"Anh hai.. anh cứ tịnh dưỡng, Mẫn Mẫn sẽ trả thù cho anh, em khiến hắn mất đi tất cả những người mà hắn yêu thương, anh hãy yên tâm"

Người nằm đó không ai khác là Long Phi, còn người con gái nhan sắc xinh đẹp sắc xảo này là Triết Mẫn, cô là một cô gái xinh đẹp không kém phần đa mưu, người anh mà cô yêu thương bây giờ chẳng khác gì phế nhân tất cả là tại Lư Khải Hoàng!!!

"Lư Khải Hoàng đợi đó, anh không vui vẻ được bao lâu nữa đâu"

Triết Mẫn nhìn tấm ảnh của anh trên tay, ngay lập tức cô bỏ tấm ảnh vào trong đốm lửa đang cháy lớn, Triết Mẫn quay đầu lại nhìn hình bóng ngườu anh mình đang nằm vật vã trên giường kia mà không khỏi đau lòng.

Phía Lư Khải Hoàng, anh đã làm thủ tục cho Hy Nguyệt xuất viện. Anh đưa cô về nhà chăm sóc sẽ tốt hơn ở bệnh viện, anh thuê một bác sĩ riêng chăm sóc cho cô.

"Hy Nguyệt ăn cháo đi"

"Khải Hoàng sau bao nhiêu chuyện anh vẫn yêu em đúng không?"



"..."

Khải Hoàng im lặng đến lạ thường, có phải cô đang cười nhạo anh không? đúng vậy anh là tên ngốc, một tên đại ngốc, người ta nói đúng khi yêu rồi ai cũng trở thành kẻ ngốc thôi, một kẻ cao cao tại thượng nhưng trong tình yêu lại trở nên ngốc nghếch như vậy.

"Không còn là tình cảm nam nữ nữa rồi"

"Anh nói vậy là sao? vậy tình cảm hiện giờ của chúng ta là gì?"

"Bạn bè, người thân, anh em, em muốn nghĩ sao cũng được nhưng... tình cảm nam nữ thì hoàn toàn không phải"

Khải Hoàng đặt bát cháo xuống, Hy Nguyệt nhìn anh ánh mắt rưng rưng, vậy mà cô cứ tưởng là anh yêu cô vẫn còn chút tình cảm với cô.

"Khải Hoàng... anh vẫn không tin em.."

"Bây giờ em hãy nói thật lòng mình đi, chuyện hôm đó là như thế nào?"

"Em đã nói rất nhiều rất nhiều nhưng... anh không bao giờ tin em, khụ khụ"

Hy Nguyệt vì uất ức mà bỗng nhiên ho lớn, Lư Khải Hoàng đi tới đỡ cô ngồi dậy vỗ lưng cho cô.

"Vậy còn chuyện em muốn đoạt gia sản của anh thì sao?"

Câu nói này của Lư Khải Hoàng làm cô giật bắn cả người, tại sao?? tại sao anh lại biết chuyện đó chứ. Hy Nguyệt xanh cả mặt cô ngày càng ho lớn hơn, kéo theo đó là nôn ra máu.



"Hy Nguyệt... bác sĩ đâu mau vào đây nhanh lên!!"

Do Hy Nguyệt kích động đã làm ảnh hưởng đến sức khỏe của mình, Lư Khải Hoàng rời khỏi đó để cô được yên tĩnh mà chữa trị, bỗng anh nhớ tới Hải Tình.

"Nha đầu đó đêm qua có về đây không?"

"Dạ thưa cậu chủ, đêm qua cô ấy không có về"

"Vậy cô ta đã đi đâu chứ? mau đi tìm cô ta cho tôi!!"

Phía Hải Tình, cô cảm thấy ở chỗ của Gia Khiêm tốt thật, bây giờ cô không còn nơi nào để đi rồi vậy thì cô cứ mặt dày ở lại thôi, đợi có chuyến xe về quê cô sẽ về ngay lập tức, cô nhớ mẹ và ba lắm rồi.

Cô giúp Gia Khiêm dọn dẹp nhà cửa, tủ sách của anh có hơi bừa bộn một chút. Cô mất cả tiếng để dọn lại kệ sách và phòng ngủ của anh, nhìn thấy ổn hơn lúc đầu rồi đấy chứ.

Lư Khải Hoàng cho người lùng kiếm cô ở khắp nơi nhưng không biết cô đang ở đâu, chỉ có đoạn video trích từ camera của bệnh viện thấy cô lên xe taxi và rời đi, anh liền tìm thông tin của những chiếc Taxi từng đến chỗ bệnh viện chỉ mong có thể tìm được tin tức của cô.

"Tại sao cô ta lại khiến mình như điên lên vậy?"

Lư Khải Hoàng buồn bực không đến công ty mà đến chỗ lần đầu hai người gặp nhau, hôm đó anh vô tình không cứu cô để cô rơi vào tay của Long Phi, bây giờ thấy hối hận ước gì lần đó mình đừng máu lạnh như vậy có lẽ cô đã ấn tượng với mình hơn rồi.

"Không lẽ... mình đã yêu cô ấy rồi sao? trong đầu toàn nghĩ về cô ấy"