Sáng sớm ánh nắng chiếu xuyên qua rèm cửa vào phòng, làm căn phòng nhiễm một tầng ánh sáng nhợt nhạt, Nhan Tử Kì xê dịch thân mình, phát hiện cơ thể căn bản không thể nhúc nhích, cố gắng mở to mắt nhìn thấy l*иg ngực dày rộng của Lan Nô Tu Đốn gần ngay trước mắt, người này ngưu cao mã đại, tùy tiện ôm hắn cũng làm hắn không nhúc nhích được.
Nhẹ nhàng đưa tay lên đẩy bàn tay to trên lưng mình, Nhan Tử Kì thở nhẹ một hơi, suýt chút nữa bị ngộp thở trong vòng tay của đại thúc.
Bất quá hắn vừa động Lan Nô Tu Đốn cũng cử động, mắt vẫn chưa mở ra nhưng vật tà ác dưới thân đã nhô lên, tuy rằng đây là tình trạng bình thường lúc sáng sớm, nhưng người bị thứ này dày vò tới rạng sáng, Nhan Tử Kì hoàn toàn có lý do để khinh bỉ vật nhỏ mới sáng sớm đã không yên phận.
Nhan Tử Kì xê dịch thân mình chuẩn bị đứng dậy lại bị bàn tay to mình vừa gạt ra đột nhiên đánh úp tới, âm thanh trầm thấp ghé vào bên tai hắn: “Đi đâu?”
“Rời giường.” Nhan Tử Kì túm lấy bàn tay của dã thú đang ôm lấy thắt lưng mình, tiếc rằng khí lực dã thú đại thúc quá lớn.
“Không.” Lan Nô Tu Đốn xoay người một cái, lười biếng áp nửa thân mình lên người bên dưới, vật dưới thân lại cứng lên vài phần.
“Này này này, Lan Nô Tu Đốn ngươi vừa vừa phải phải thôi a, chúng ta chính là làm tới rạng sáng mới ngủ, ngươi cứ nhu cầu vô độ như vậy nữa ta nhất định sẽ tinh tẫn nhân vong a!” Tối hôm qua đến phút cuối hắn thật sự là không bắn ra được gì nữa, thật sự không biết cầm thú này lấy đâu ra mà tinh lực tràn đầy như vậy.
Lan Nô Tu Đốn cúi đầu vươn đầu lưỡi liếʍ bên gáy Nhan Tử Kì, nghe lời hắn nói xong cúi đầu cười vài tiếng: “Yên tâm, tinh lực của ngươi đủ để ngươi sống lâu hơn ta.”
“Ngươi ngày nào cũng làm ta tới bán sống bán chết, ta còn sống lâu nỗi sao!”
“Thực ồn.” Lan Nô Tu Đốn ghét bỏ miệng lưỡi hắn, nắm cằm hắn đặt lên nụ hôn sâu.
Một bàn tay to chạy dọc trên người Nhan Tử Kì, cổ, lưng, thắt lưng…… càng ngày càng tuột xuống, thẳng đến khi chạm tới nơi mẫn cảm kia.
“Ân………..” Nhan Tử Kì miệng bị hôn, chỉ có thể vô thức hừ ra giọng mũi, thoải mái đến run rẩy, cơ thể đã bị điều giáo vô cùng mẫn cảm, chỉ cần khıêυ khí©h một chút có thể nhanh chóng tiến vào trạng thái kí©h thí©ɧ.
Nhan Tử Kì khép suy nghĩ lại, hưởng thụ dã thú đại thúc dùng tay hầu hạ hắn, bắp chân hai người cũng vô thức ma xát lẫn nhau.
“Ân……ách……..ha ha ha……..” Vốn đang đắm chìm trong mật ngọt Nhan Tử Kì đột ngột bị kích động, tiếp đó đẩy Lan Nô Tu Đốn ra cười ha ha không ngừng.
Tình huống đột ngột phát sinh làm Lan Nô Tu Đốn không biết làm sao.
“Sao lại thế?” Dã thú đại thúc nhíu mày hỏi.
“Ha ha, ngươi mau dừng lại, đừng gãi chân ta, ha ha……” Cơ thể Nhan Tử Kì rất mẫn cảm, còn rất sợ ngứa, lúc này lòng bàn chân truyền tới cảm giác ngứa ngứa làm hắn không nhịn được mà lăn lộn.
Mày dã thú đại thúc nhíu chặt tới mức có thể kẹp chết mấy con ruồi: “Ta gãi bàn chân ngươi lúc nào!”
Lời này vừa nói ra hai người đều sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía lớp chăn đang phình lên, sắc mặt dã thú đại thúc u ám, đột ngột dùng sức giật chăn, phong cảnh bên dưới nhất thời lộ ra không sót gì.
Hai người đồng thời đỡ trán.
“Bọn nó vào lúc nào!” Dã thú đại thúc nghiêm mặt, nghiêng người nâng hai tiểu sư tử tới trước mặt.
Nhìn thấy hai tiểu thú, phản ứng đầu tiên của Nhan Tử Kì là kéo áo khoác qua vội vàng mặc vào, nửa xấu hổ nửa trách cứ hai tiểu thú nói: “Sớm như vậy đã trộm vào, thật là không ngoan.”
Tuy rằng giọng điệu mang theo điểm trách cứ nhưng động tác ôm lấy hai đứa nhỏ lại vô cùng ôn nhu.
Nhóm tiểu thú gần đây rất thân thiết với Nhan Tử Kì, lúc này bị hắn ôm trong lòng thì tranh nhau dùng đầu lưỡi liếʍ mặt hắn, da mặt dã thú đại thúc co rút.
Hai tiểu thú đã hơn nửa tuổi, cơ thể so với lúc mới ra viện đã lớn hơn một chút, Nhan Tử Kì ôm hai tiểu thú trong tay đã có chút cố sức, cứ vậy qua mấy tháng nữa, chính mình không ôm bọn nhỏ nổi nữa.
Tiểu thú cọ cọ trong ngực Nhan Tử Kì thấp giọng kêu ô ô Nhan Tử Kì nhìn hai vật nhỏ trắng như tuyết, tình cảm trìu mến lan tràn trong lòng: “Đi, ba ba mang hai đứa đi tìm đồ ăn.”
Lan Nô Tu Đốn mặt vô biểu tình nhìn vợ mình ôm đứa nhỏ đi về phía cửa, hắn cứ như vậy quên bén đi người đứng đầu nhà này, cúi đầu nhìn ông bạn già vẫn ngẩng đầu dựng đứng như cũ, Lan Nô Tu Đốn nhịn không được thấp giọng mắng: “Đáng chết, người đã sớm đi rồi ngươi còn vểnh cái gì mà vểnh.”
Vì thế dã thú đại thúc từ sáng sớm đã bị bất mãn, ngồi trên bàn ăn so với mọi người hòa thuận vui vẻ phá lệ không hợp nhau.
Từ trước tới nay mọi người sợ y, đối với bộ mặt lạnh như đá của y vẫn luôn lựa chọn làm như không thấy, mà người không sợ y chỉ có Nhan Tử Kì, lúc này lại không còn lòng dạ nào để ý tới y, bởi vì hai tiểu thú kia đã chiếm hết lực chú ý của hắn.
Tiểu thú vẫn chưa thể ăn thịt, phòng bếp làm một ít các loại cháo bột, Nhan Tử Kì nếm thử chỉ có thể nói hai chữ: khó ăn, bất quá có nhiều dinh dưỡng, một tiểu thú để vυ" em ôm, một thì Nhan Tử Kì ôm.
Quên giới thiệu một chút về hai thành viên mới, tiểu ca ca gọi là Nhan Thượng, tiểu đệ đệ gọi là Nhan Tập, Nhan Tử Kì nói bởi vì ba ba bọn nhỏ họ Nhan nên bọn họ cũng phải họ Nhan, đối với chuyện này Lan Nô Tu Đốn rất rộng lượng, nếu Nhan Tử Kì muốn sửa họ Lan Nô Triết phỏng chừng y cũng đồng ý, ai bảo Nhan Tử Kì chính là vợ của y, vợ đương nhiên phải sủng.
Lúc này Nhan Tử Kì đang ôm tiểu đệ đệ đút cháo, tiểu Tập rất hoạt bát, nằm trong lòng ngực ba ba nhích tới nhích lui không chịu im lặng, cái đầu nhỏ cứ đung đưa làm mặt dính đầy thức ăn, Nhan Tử Kì bị bé nghịch phá có chút nóng nảy, nắm cái đuôi của bé đánh hai cái vào mông.
“Bạo lực!” Lan Nô Triết đang ngồi một bên ăn thịt lạnh nhạt nói.
Nhan Tử Kì nhíu mi, phóng đao mắt bay qua: “Ngươi có ý kiến!”
Tiểu béo ngồi bên cạnh Lan Nô Triết cười hắc hắc: “Không ý kiến, ngươi tiếp tục!”
Nhan Tử Kì thu hồi đao mắt, cầm lấy khăn mặt Na Cổ đưa qua cho Nhan Tử Kì lau mặt cho tiểu Tập, bàn tay tiểu thú quơ quào lên bàn kết quả làm nghiêng chén thịt hầm, nước thịt đầy mỡ lập tức đổ ập lên ngực Nhan Tử Kì.
Khóe miệng Nhan Tử Kì co rút, còn chưa kịp phản ứng gì thì tiểu thú đầy dầu bóng nhẫy trong tay đã bị lỉnh đi, chỉ thấy Lan Nô Tu Đốn ném tiểu thú tới trên người Lam Đặc: “Đem vật nhỏ đi tắm rửa sạch sẽ.” Nói xong liền xách Nhan Tử Kì lên.
“Làm gì vậy.” Bị bán tha bán ôm đi về phía trạch chủ, Nhan Tử Kì không hài lòng nhìn chằm chằm Lan Nô Tu Đốn.
“Trở về tắm rửa.” Dã thú đại thúc bình tĩnh trả lời.
“Tắm rửa ta tự mình làm được rồi.” Nhan Tử Kì khó chịu nói, đột nhiên nhớ lại, có phải đại thúc vẫn còn ghi hận chuyện lúc sáng còn chưa ăn được hắn hay không, vì thế hiện tại có cơ hội liền nhân đó mà gặm hắn sạch sẽ đi!
Nhớ lại chính mình bị đại thúc lăn qua lăn lại trên giường vô cùng bi thảm, Nhan Tử Kì thật rất muốn kêu to: hôm nay không thể được a! ! !
“Đại thúc, trên người ta kỳ thật cũng không bẩn lắm, ta đổi bộ quần áo mới là tốt rồi, ngươi còn chưa ăn cơm xong, mau đi ăn đi kẻo nguội hết không tốt.” Nhan Tử Kì nghĩ cứng rắn không được thì mềm dịu, vì thế nhẹ giọng dụ dỗ y, nào biết dã thú đại thúc chỉ cương quyết theo ý mình, người khác cứng
hay mềm dịu gì y cũng bỏ mặc không quan tâm!
Ngại Nhan Tử Kì đi chậm, y khiêng hắn lên vai, ba bước chỉ cần hai bước mà đi.
Lúc Nhan Tử Kì bị thô lỗ ném vào trong ao xong thì rốt cuộc cũng sinh khí, dẩu mỏ, dời tầm mắt đi nơi khác, hai tay ôm ngực không thèm để ý tới Lan Nô Tu Đốn, quần áo bởi vì bị dính nước toàn bộ dính sát vào cơ thể, để lộ ra cơ thể gầy gò, từ trên cao nhìn xuống thật sự có một tia phong tình ẩn bên trong.
Lan Nô Tu Đốn vừa cởϊ qυầи áo mình vừa gắt gao nhìn chằm chằm Nhan Tử Kì, l*иg ngực phập phồng thuyết minh y đã bắt đầu có cảm giác, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới đem người nuốt vào bụng.
Nhan Tử Kì trong lòng đã hạ quyết tâm không để ý tới, không để ý tới y, có đùa thế nào cũng không thèm để ý y nữa!
Chỉ thấy Lan Nô Tu Đốn lột quần áo xong, ngược lại không nóng nảy như mọi ngày mà chậm rãi tiến xuống ao, chậm rãi tiếp cận Nhan Tử Kì, ngay lúc Nhan Tử Kì nghĩ đối phương sẽ mạnh mẽ nhào lên ôm mình thì cả người đột nhiên bị Lan Nô Tu Đốn kéo vào lòng.
Thân thể bị một cái ôm ôn nhu vây quanh, trán bị hôn nhẹ một chút, Nhan Tử Kì có chút sững sờ, dã thú này cũng có thời điểm nhu tình vạn chủng như vậy sao? Sắp có mưa sao!
“Ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ?” Âm thanh dã thú trầm thấp vang lên trên đầu hắn, ngữ điệu tràn đầy trìu mến cùng bất đắc dĩ.
Nhan Tử Kì giật mình ngẩng đầu nhìn dã thú đại thúc, đôi mắt lại bị bàn tay đối phương che lại, chỉ nghe thấy Lan Nô Tu Đốn tiếp tục nói: “Không phải vì ta rất sủng ngươi, nên ngươi mới không kiêng nể gì mà bỏ lơ ta? Ngay cả trên giường, ngươi càng ngày càng qua loa với ta.”
Đã quen nghe lời nói ra lệnh của đại thúc, lúc này nghe y ủy khuất như vậy làm Nhan Tử Kì vô cùng kinh ngạc.
“Đại thúc……..”
“Tiểu tử, ngươi là của ta, cho dù là con của chúng ta, ta cũng không nguyện ý để bọn họ phân tán lực chú ý của ngươi.”
“Đại thúc.” Nhan Tử Kì nhẹ giọng lẩm bẩm, đột nhiên hốc mắt cay xè, nâng tay lên ôm lấy thắt lưng dã thú, hóa ra, nam nhân cố chấp này đang ghen.
Bởi vì biểu đạt yêu thương của y, Nhan Tử Kì cảm thấy vô cùng cảm động: “Đại thúc…….thực xin lỗi.” Dạo này, hắn quả thực chểnh mảng với đại thúc.
“Biết sai là tốt rồi.” Thật lâu sau, Lan Nô Tu Đốn mới buông bàn tay đang chắn ánh sáng trên mắt hắn ra, cúi đầu nói với hắn: “Ta muốn bồi thường.”
“Bồi thường thế nào?” Nhan Tử Kì còn chìm đắm trong cảm động ngơ ngác hỏi.
Chỉ thấy tầm mắt dã thú đại thúc đi xuống, nhìn ngắm thân hình quang lỏa của hai người: “Dùng thân mình bồi thường thì thế nào?”
Kế tiếp, kích động liền thuận lý thành chương bắt đầu hành động, mà Nhan Tử Kì bởi vì áy náy nên tận lực phối hợp với các yêu cầu của dã thú đại thúc.
Sau một hồi bị đâm đến kêu oai oái tinh quang trong đầu Nhan Tử Kì chợt lóe, đột nhiên nghĩ: dã thú đại thúc không phải đang dùng khổ nhục kế đi! !
Xấu hổ a xấu hổ! ! !
“Lan Nô Tu Đốn, TMD ngươi dừng lại cho ta! Ừ…….ân a……hỗn đản! A……….”
Bất kể là kế gì có thể làm hắn ngoan ngoãn phối hợp chính là hảo kế, vì thế dã thú đại thúc càng thêm sung sướиɠ mà đâm đâm đâm………………