Lôi Nặc sắp xếp con mồi ổn thỏa, liền bắt đầu nấu cơm.
Bé không có việc gì làm, liền vây quanh sau lưng Lôi Nặc, chạy tới chạy lui. Lôi Nặc đi rửa rau, bé cũng đi theo sau lưng, ngồi xổm một bên nhìn xem. Lôi Nặc chỉ nhìn bé một cái, sau đó không nói gì, đi vào bếp, bé cũng đi theo, còn hấp tấp cầm lấy mấy loại quả xem như bảo bối. Kỳ thật, hôm nay bé ăn cái gì, Lôi Nặc mặc dù không có đem toàn bộ chú ý đặt trên người bé, nhưng có điều hắn cũng nhìn thấy rõ ràng, bé chưa thể ăn được đồ ăn cứng.
Ở Miya đại lục, người Mya 5, 6 tuổi nói chung là đã có thể ăn được thức ăn cứng, một đứa bé như này, là cực kỳ hiếm thấy, Lôi Nặc không khỏi lo lắng, bé nếu một mực như vậy, thân thể về sau này có thể phát triển không tốt.
Có điều hắn cũng không nghĩ nhiều lắm.
Thả đống lá tím trong tay ra, đây là một món ăn thú nhân Mya cực kỳ thích (Bí: Người Mya cũng là thú nhân chỉ có điều không thể biến thân). Bởi vì ăn nó có cảm giác mười phần thơm ngon, dù là nấu canh hay là xào, đều là cực kỳ trơn mềm ngon miệng. Hắn nghĩ đến bé còn chưa ăn được đồ ăn cứng, vậy thì đành làm thức ăn mềm, xào thêm một ít ra dưa mát hẳn là được rồi. Hơn nữa buổi tối thích hợp ăn nhẹ một cái gì đó.
Lôi Nặc là một thú nhân cực kỳ yêu sạch sẽ, cho nên trong nhà hắn, phòng bếp đều không có một hạt bụi, hơn nữa người nam nhân này thích hoa lệ một chút, cảnh sắc phải sang trọng, cho nên trong nhà Lôi Nặc cùng cả người hắn hoàn toàn hiện ra một loại cực độ lấp lánh.
Có điều, đối với một thú nhân hoa lệ còn là cực biết hưởng thụ, có một tay nghề tốt, cho nên trong phòng bếp, các loại gia cụ cũng là rực rỡ muôn màu, nồi chén bầu bồn cái gì mọi thứ đều có đủ.
Mặc lên một chiếc tạp dề sáng chói trân châu viền xung quanh, Lôi Nặc vén tay áo lên bắt đầu rửa nồi xắt đồ ăn. Lá tím cũng giống như cái tên của nó, có một màu tím hình dáng có vẻ giống rau chân vịt trên địa cầu (Bí: Bạn nào ko biết rau chân vịt như nào thỉnh lên google !!!)
Trong bếp là một chiếc lò kiểu cổ, Lôi Nặc châm lửa lên, đem lửa cháy to lên, đặt nồi lên cho nóng, sau đó bưng đến một cái tô sứ màu trắng, mở nắp bên trong là một thứ dầu mỡ vàng óng như sáp nến, bé nuốt nước miếng muốn ăn một ngụm, Lôi Nặc trừng mắt liếc bé một cái, bé không dám làm gì.
Múc một thìa mỡ vàng vào trong nồi đã được để nóng trên lò, sáp mỡ vào trong nồi liền tan chảy, sôi lên nổ lách tách, sắc mỡ vàng óng dậy lên mùi hương mà bé chưa bao giờ được ngửi qua. Liền thấy tay Lôi Nặc cầm một chiếc muôi lớn, đảo đảo cho mỡ sôi đều, đem lá tím bỏ vào bên trong, xào xào, lăn lăn sau đó đậy vung lại.
Mà bé bị kích động đi đến xem lửa, thỉnh thoảng lại tăng thêm một ít củi vào.
Chờ thêm trong chốc lát, một cỗ mùi thơm nồng đậm từ trong nồi bay ra, tỏa ra từng đợt khói trắng, bé trơ mắt nhìn, lo lắng món ăn bị cháy, lúc này liền thấy Lôi Nặc không nhanh không chậm mở vung nồi ra, lại lật xào mấy cái, đi đến vại nước gần đó múc một ít, dọc theo xung quanh bên trong thành nồi đổ vào.
Sau đó, đến gần một cái giỏ hoa văn đẹp đẽ trong góc bếp, lấy hai quả trứng màu xanh to như hai quả táo, một quả ghé vào cạnh nồi đập xuống, một cái trượt vào trong nồi. Lôi Nặc dùng muôi đảo qua đảo lại một chút, còn một quả trứng thì khoét một cái lỗ nhỏ trên đỉnh. Bé vẻ mặt nghi hoặc, không hiểu Lôi Nặc muốn làm gì, chỉ thấy Lôi Nặc xoay người đi vào nhà kho của nhà hắn, lấy ra một quả to như quả bóng chuyền màu vàng cam, quả vàng kia rất sáng bóng, vỏ cũng rất dày, Lôi Nặc dùng dao cắt một cái trên vỏ tạo thành một cái miệng nhỏ, móc ruột ở bên trong ra, sau đó đem quả trứng còn lại kia nhét vào bên trong lõi. Cuối cùng lại lấy miếng vỏ bị cắt ra lúc nãy đậy lại hoàn chỉnh đẹp đẽ. Điều làm bé khó hiểu chính là Lôi Nặc đem cả thứ đó ném vào trong lòng bếp.