Chương 7: Quả thực chính là hồ đồ

Như vậy một vòng thú nhân Mya ngồi vây quanh một chỗ, hai mắt sáng như đuốc, chằm chằm nhìn vào người Mya vô cùng bẩn, bé con đáng thương còn đang không biết bị rơi vào tình huống gì, bị nhìn chằm chằm đến da đầu run lên, rụt cổ lại e ngại dựa vào hắn gần hơn, cũng chính là người mà bé cho là nói chuyện được – Lôi Nặc, níu lấy góc áo da thú bên hông người nào đó, bàn tay nhỏ bé căng thẳng túm chặt vừa co quắp, vừa bất an.

A Văn cùng những thú nhân khác đều đen mặt. Bị Lôi Nặc chiếm được, tất cả thú nhân Mya một bộ thâm cừu đại hận nhìn về phía Lôi Nặc mà Lôi Nặc thì là vẻ mặt hờ hững, ánh mắt lạnh lùng, tay khuấy động đống lửa cầm lấy miếng thịt đã nướng chín bắt đầu ăn.

"Nhanh lên, trời sắp tối, chúng ta đã có nhiều thú, phải trở về trước lúc trời tối."

Các thú nhân Mya khác tuy không cam lòng, nhưng là không có nói bất cứ điều gì, bắt đầu ăn cơm, bé nhìn những người này vui sướиɠ ăn uống, cảm giác giống như ăn thật ngon, vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt nhìn sau đó lại nhìn thức ăn trong ngực, cố gắng cắn, y như lúc ban đầu, vẫn là cứng ngắc, rất nhanh, những thú nhân Mya đi săn này ăn uống no đủ, thu dọn đồ đạc, mà Lôi Nặc cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, bé đi sát theo Lôi Nặc một bước cũng không rời.

"...Chúng ta phải trở về, ngươi là...."

Bé cầm lấy một góc áo Lôi Nặc, một tay ôm lấy trái cây trong ngực, trơ mắt nhìn hắn, cũng không nói gì, liền như vậy lôi kéo, đôi mắt đen có chút khẩn cầu cùng khát vọng.

Lôi Nặc một bước, bé cũng bước chạy chậm theo sau từ đầu đến cuối, chính là không chịu buông ra.

"Hắc hắc, Lôi Nặc đào hoa nhà ngươi a, xem ra cái người Mya này ưng ý ngươi, không cho ngươi đi rồi"

"Người ta cố gắng như vậy là muốn ngươi dẫn về nhà ni"

"...." Lôi Nặc mặt không biểu tình, nhìn bé hồi lâu, thở dài một cái, con ngươi kim sắc đầy tôn quý có một tia bất đắc dĩ cùng một sự dung túng cực kỳ hiếm thấy, tuy nhiên lại không có một biểu hiện gì trên khuôn mặt tuấn mỹ.

"Được rồi, ngươi trước theo chúng ta trở về, sắp xếp cho ngươi sau." Dù sao sâu trong rừng rậm này cất dấu nhiều nguy hiểm, đối với người Mya mà nói, là một loại cái chết gần kề.

Lôi Nặc lần này săn bắn rất thành công, con mồi vác trên mình rất nhiều, có vài cái đầu thằn lằn khổng lồ, còn có một chút linh nham thú, mà nhìn như vậy, Lôi Nặc chỉ là nhẹ nhàng linh hoạt cầm bằng một tay. Đôi mắt bé mở to, giống như là nhìn thấy được siêu nhân, chăm chú nhìn không rời, kết quả phát hiện, không chỉ riêng Lôi Nặc, những thú nhân khác cũng vậy. Tuy nhiên con mồi bọn họ bắt được ít hơn, cũng nhỏ hơn của Lôi Nặc, cũng giống như Lôi Nặc bọn họ cầm theo con mồi hết sức dễ dàng, không tốn một tia thể lực.

Bé lảo đảo, một tay nắm góc áo Lôi Nặc, dáng người thú nhân Mya rất lớn, thú nhân Mya trưởng thành có thể cao hai thước rưỡi, cho nên bé vừa mới cao đến eo của Lôi Nặc, nắm áo da của hắn có điểm giống như là câu cá, một đường lắc lư lắc lư.

Đám thú nhân Mya rốt cục đi ra khỏi rừng rậm, bầu trời bên ngoài đã chuyển sang sắc tối mờ nhạt.

Bé còn có chút mông lung, không rõ những người kỳ quái này sao lại dừng lại, sau đó bắt đầu cởϊ qυầи áo, đây là chuyện gì xảy ra vậy?

Bé mở to đôi mắt to đen, tràn đầy tò mò nhìn. Ngô, bên trên là giống nhau, hai cái đầu ti (Bí: dịch theo ngôn ngữ trẻ em cho nó ngây thơ), có điều đầu ti thoạt nhìn rất lớn nha, có điểm giống hạt lạc nha? (Bí: ặc ặc bé thật khéo tưởng tượng!!!) Ngô, phía dưới thoạt nhìn thật lớn, phình to, cũng không biết là bên trong như thế nào, bé mười phần hiếu kỳ, vẻ mặt thể hiện các ngươi mau cởi a, ta biết hết rồi!

Mà trong lúc vô tình, rốt cục dẫn đến sự chú ý của Lôi Nặc, vừa rồi chứng kiến người Mya này bày ra vẻ mặt cực kỳ tò mò, khuôn mặt tuấn tú hắc ám vô cùng, không chút nghĩ ngợi, giơ tay lên che đi đôi mắt của bé.

Đáng chết! Người này, cứ như vậy nhìn, không thể phóng thích được cơn tức giận trong lòng, cũng không nhìn xem đối phương là ai a? Quả thực chính là hồ đồ?