Chương 59: Sinh bệnh

Chương 59: Sinh bệnh

Nhị hóa bình yên vô sự đi ra.

Sau khi thẩm vấn tế ti bắt đầu thẩm tra lại tất cả những điều mà ba người nói là thật hay không, khoảng thời gian này không phải rất dài, vài té ti ra ngoài tìm người trả lời, rất nhanh chóng.

Kết quả rất nhanh thảo luận ra, Lôi Nặc cùng bé con là vô tội, tế ti không thể không thả người vì nguyên nhân bắt sai người, tế ti còn tại lúc Lôi Nặc ôm bé con rời đi cho một cái gì màu bạc, Lôi Nặc đối với chuyện này thực phẫn hận cùng bất mãn, thái độ tế ti rõ ràng mềm mại rất nhiều, cũng một đường tiễn đi ra, Lôi Nặc được vô tội phóng thích, tế ti tại cửa tiến hành tuyên bố.

Thú nhân cùng người Mia vây xem một trận nghị luận sôi nổi, nhìn về phía Á Liên đầy khinh thường cùng khinh bỉ, mà Arthur cùng Tình Tử tựa hồ có điểm không chấp nhận được chuyện này, lung lay run rẩy sắp đổ ngã, người bên cạnh chỉ trỏ làm cho họ lại càng nâng không nổi đầu dậy, bởi vì chuyện này của Á Liên bọn họ là cha mẹ cũng không biết được.

Tình Tử thương tâm muốn chết, lập tức tại chỗ hôn mê bất tỉnh, bởi vì mân côi công tước tội danh đồng dạng Á Liên không có mặt, còn đang ở đế đô, điều này cần tiến thêm một bước thẩm vấn, cho nên hình phạt không thi hành ngay lập tức, tội danh là đã xác lập không thể tránh khỏi trừng phạt, tế ti cũng tìm đại phu chuyên môn

người Mia kiểm trứng lời Lôi Nặc, cũng không nói sai, Á Liên quả thật là ba năm trước từng mang thai sinh qua đứa nhỏ, đây là sự thực không chối cãi.

Khi được phóng thích, Lôi Nặc liền ôm bé con rời đi, một khắc cũng không muốn ở đây thêm, tự nhiên không biết chuyện sau đó.

Cổ tay cùng cổ chân Á Liên mang theo thiết vòng, cái loại trói buộc lực lượng này, làm cho người ta sống không bằng chết, là đại biểu cho tội danh đáng sỉ nhục,có nghĩa là sẽ trở thành nô ɭệ đến già.

Lung lay, cả người Á Liên như người ngốc, tế ti đem người mang ra, đưa vào hình phòng, người vây xem không khỏi hướng ý nhổ nước bọt hoặc ném vật gì đó, Arthur đau lòng Á Liên chắn ở trước mặt y, không cho những thứ dơ bẩn kia ném vào người Á Liên, Á Thanh một bên khóc sướt mướt, tựa hồ muốn giúp Á Liên, mà vẻ mặt Á Liên vốn dại ra lại đột nhiên bừng tỉnh, cả người như lâm vào điên cuồng, đôi mắt đỏ ngầu, phát cuồng hướng mặt Á Thanh đánh tới, sự việc quá nhanh, làm người ta khó lòng phòng bị.

"A! mặt của ta..."

Á Thanh kêu khóc thảm thiết truyến đến tai mỗi người, mà Á Liên coi như phát điên, y như là thấy được cừu nhân oán hận nhất, hai tròng mắt khắc sâu hận ý, tuy rằng bị tế ti kiềm giữ, Á Liên vẫn nhịn không được cười khanh khách, thanh âm cực kỳ quỷ dị, làm cho người ta mao cốt tủng nhiên.

"Mặt của ta, mặt của ta, a ba, mặt của ta, mặt của ta bị hủy..,"

Á Thanh thê lương kêu to, hai tay ôm khuôn mặt đầy máu, vài đạo vết cào thật sâu từ trán lan đến khóe miệng, vết cào khủng bố giống như đập vỡ khuôn mặt thủy tinh, lan tràn đem khuôn mặt thanh lệ trắng nhỏ nhiễm máu một mảnh, mà Tình Tử vừa mới tỉnh lại nhìn thấy như vậy lại bị kí©h thí©ɧ đến hôn mê bất tỉnh.

Hiện trường thập phần hỗn loạn không chịu nổi.

Trận phong ba này xem như tạm thời ổn định xuống dưới.

Lôi Nặc ôm tiểu vu mã nhà hắn rất nhanh trở về, hôm nay xảy ra nhiều chuyện, sợ khiến cho tiểu vu mã sợ hãi, nhìn thấy tiểu vu mã im lặng, bộ dáng nhỏ nhắn nhu thuận, Lôi Nặc cảm thấy có điểm đau lòng.

Vừa về nhà, Lôi Nặc vẫn là đem phòng bếp lau một lượt, làm cho bé con một ít đồ chay lấp bụng, Lôi Nặc làm canh suông bạc diệp, bởi vì rất nhanh, vị lại ngon, loại này chỉ cần một ít bột mì bình thường là được, nhu thành cục nhỏ, sau đó cán thành một mảnh như lá sen, vị khá ngon, hơn nữa lại nhanh, bé con ngồi ở một bên nhìn chăm chú, trong mặt thiếu đi sinh khí cùng linh động bình thường, tựa hồ có chút không dậy nổi tinh thần, Lôi Nặc còn tưởng là do bé đói bụng.

"Một lát là tốt rồi, chờ một chút, rất nhanh là được..."

Bánh lá rất nhanh chuẩn bị xong, đun nước sôi, sau đó cho thêm gia vị, canh bạc diệp chủ yếu là là ăn bánh lá, có điều phối liệu cũng tương đối cầu kỳ, chủ yếu là vị chua cay, chua là từ một loại dưa muối, cũng có thể là một gia vị khác, cay là do một loại hạt đậu chiên ra, kết hợp với độ nóng càng làm cay thêm, có thể gia tăng cảm giác thèm ăn.

"Được rồi, đến nếm thử, cẩn thận nóng a."

Bưng tới một chén lớn tràn đầy, nâng bát canh gần miệng, Lôi Nặc thổi thổi mấy hơi, đem nóng trên bánh nguội đi, rồi đưa cho bé con một đôi đũa, bé con rầu rĩ không lên tiếng, hữu khí vô lực cầm lấy đôi đũa, trên tay có vẻ không hề có khí lực, cầm lấy liền rơi.

Lôi Nặc nhìn thấy không khỏi buồn cười.

"Lại đây, ta dút cho em."

Cũng không quản bé con có đồng ý hay không, Lôi Nặc gắp một miếng thổi nguội rồi đưa đến trước miệng bé con, bé con có điểm không tập trung, ngơ ngác, Lôi Nặc lần này cảm thấy bé con tựa hồ có điểm không thích hợp.

"...Mộc Mộc? Mộc Mộc, làm sao vậy, có phải hay không không thể ăn, ta lại làm cho ngươi thứ khác..." Lôi Nặc không khỏi lo lắng, sẽ không phải là do mình không thể ăn nên tiểu vu mã mới không thích ăn đi.

"Không..." bé con mềm mềm trả lời.

Há miệng ăn mấy miếng, một miếng bánh lá to bằng bàn tay sau khi ăn xong cũng cảm thấy không muốn ăn thêm, bé con lắc lắc đầu, lôi kéo góc áo Lôi Nặc có chút cầu xin "Lôi Nặc, ta...ta không muốn ăn, ta muốn đi ngủ..."

Bé con chớp chớp ánh mắt, mi mắt hơi rủ xuống, đôi mắt có chút mệt mỏi.

Lôi Nặc nhìn một chén lớn canh bạc diệp cơ hồ không vơi đi mấy, trong lòng bắt đầu lo lắng, tiểu vu mã nhà hắn sức ăn rất ít, này là điều hắn biết, nhưng không đến mức ăn ít đến vậy, Lôi Nặc sợ bé con đói bụng, không khỏi đè thâp thanh âm, mang theo một chút ý tứ lấy lòng "Nào, lại ăn thêm một chút, này rất ngon..."

Lôi Nặc tiếp tục dụ hống bé con, nhưng bé con tựa hồ thực sự ăn không vào, hữu khí vô lực lắc lắc đầu.

"...Ta không ăn."

"Được rồi, không ăn thì không ăn, ngày mai lại cho ngươi ăn." Lôi Nặc tâm tình tốt, liền ôm lấy tiểu vu mã vào phòng ngủ, nhưng vừa đi vào phòng ngủ lại thật lộn xộn, không khỏi tức đến muốn gϊếŧ người, hắn nghĩ lại sự việc hôm nay, tế ti tiến vào trong nhà hắn, tế ti bình thường sẽ không làm lộn xộn nhà người khác, thì phải là Á Thanh!

Nghĩ tới người Mia kia, Lôi Nặc tức giận muốn gϊếŧ người.

Bé con trong lòng không thoải mái rầm rì, điều này làm cho ngực Lôi Nặc mềm mại đi, thở dài, đem bé con đặt trên giường, bưng tới nước ấm giúp bé con lau rửa, bé con tựa hồ thật sự quá mệt mỏi, tùy ý để Lôi Nặc đùa nghịch không nhúc nhích, giống như đang ngủ, Lôi Nặc đem bé con lau sạch sẽ, đặt bé trên giường rồi bắt đầu thu dọn phòng ngủ một phen, trong đó tự nhiên là phát hiện ra những thứ Á Thanh lưu lại.

Thú nhân nhận ra người Mia lấy đi những thứ gì, con ngươi màu vàng hiển hiện tùy ý sát khí.

Thú nhân lo lắng là không có sai.

Khi nửa đêm, bé con trên giường nóng đến lợi hại.

Lôi Nặc những ngày này đều là ôm tiểu vu mã ngủ, độ ấm trên người bé con đột nhiên cao lên, thú nhân mẫn cảm phát hiện ra, thăp đèn trong phòng ngủ sáng lên, Lôi Nặc nhìn bé con lui thành một đoàn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng khác thường, mày cau lại, biểu tình có chút thống khổ, độ nóng trên người cao đến dọa người.

Điều này khiến cho Lôi Nặc sợ hãi, vuốt đầu bé con, nóng muốn phỏng tay, Lôi Nặc nghĩ lại bé con từ khí rời khỏi từ đường tinh thần thực uể oải, không khỏi thầm trách bản thân sơ ý, hắn hẳn là nên sớm một chút tiểu vu mã có chút không thích hợp mới phải.

"Mộc Mộc? Mộc Mộc đừng ngủ, ta mang em đi đại phu, mau tỉnh lại...:

Lôi Nặc tìm đến một tấm da lông lớn bao vây lấy bé con, cho dù là mùa hè, nhưng nửa đêm vẫn khá lạnh.

Vỗ vỗ hai má bé con, bé con ngủ đến say khó chịu mở mắt ra, nhìn thấy Lôi Nặc, cười cười... "Lôi Nặc, ta, ta muốn ngủ..."

"Ngoan, đợi chút a, lát nữa ngủ tiếp, chúng ta trước đi đến đại phu xem"

Bên trọng thôn trại có rất ít người khám bệnh, Lôi Nặc cũng mặc kệ ôm tiểu vu mã chạy vội đi, dùng sức đập đập cửa nhà đại phu, đại phu là một người Mia, mơ mơ màng màng nhìn thấy Lôi Nặc, nhất thời giật mình.

"A, là Lôi Nặc a, ngươi đây là..."

Lôi Nặc không nói hai lời, chính mình liền bước vào, đem tiểu vu mã được bọc kín trong thảm lông cho y xem "Đến, nhìn xem vu mã nhà ta bị làm sao, trên người thật nóng..."

Thú nhân đối với những thứ này không hiểu, bình thường thân thể thú nhân rất cường tráng, rât ít khi sinh bệnh, mà người Mia lại bất đồng, vừa thấy không đúng, Lôi Nặc liền sợ hãi, ba nói với hắn người Mia rất khó nuôi, Lôi Nặc sợ đem tiểu vu mã phá hư mất.

Đại phu tên Mễ Nặc, là người Mia đã kết hôn, bạn lữ của y cũng là đại phu, bởi vậy Lôi Nặc mới không cố kỵ bước vào nhà người ta, Thương Linh đi ra bên ngoài, nhìn thấy là Lôi Nặc, chính là nghiêng đầu vào tìm hiểu, tiếp theo lại đi vào, tựa hồ khá yên tâm,

"Đến, để xuống chỗ này."

Mễ Nặc đem Lôi Nặc mời vào nhà, đây là một gian phòng màu hồng nhạt, bên trong có một cái giường nhỏ, một cái bàn, còn có một cái án rất dài, bên trên bày đầy các loại bình to nhỏ.

Lôi Nặc đem tiểu vu mã đặt ở trên giường, bất quá trước đó vẫn là đem tấm thảm da phủi đi bụi bặm trên giường, khi Mễ Nặc đi lấy đồ trở vào nhìn thấy vậy trong lòng có chút phát điện, ni ma, nơi này của y bẩn đến vậy?.

<>

Hết chương 59