Chương 5: Đi theo thức ăn...

.

"...."

Bé rụt rụt thân thể gầy nhỏ, vừa nhìn vừa bước lùi về phía sau, đôi mắt to đen lộ ra lo sợ cùng bất an.

Nam nhân phía trước uy mãnh cao lớn, không giống người thường, thân hình cao lớn, tóc đỏ, mắt vàng, hai mắt lạnh lùng, lãnh đạm, nhìn vào không khỏi làm cho người khác sợ hãi, một thân trang phục bằng da báo, đi đôi giày cũng cực kỳ quái dị, còn dắt bên lưng một bả loan đao màu đen cổ quái đến cực điểm. Hơn nữa, cũng không phải do đang ngồi nhìn lên mà tạo cảm giác, bé phát hiện, người đàn ông kỳ quái này thân cao so với những người đàn ông bình thường khác không chỉ một chút mà là rất nhiều.

"....Ngươi sao chạy đến nơi này được, loại địa phương này không phải là nơi ngươi có thể đến được." Nam nhân thanh âm lãnh đạm như cũ nói ra. Con ngươi kim sắc hơi híp lại, Lôi Nặc đánh giá xung quanh vùng này cực kỳ bí ẩn, huống hồ là sâu trong rừng rậm, đến thú nhân Mya như họ cũng không dám đi một mình, huống chi một con người Mya nhỏ bé không có bất kỳ sức chiến đấu nào.

"..."

Bé hoàn toàn nghe không hiểu người nam nhân này đang nói cái gì, lắc lắc cái đầu nhỏ. Bé cảm thấy người nam nhân này thoạt nhìn thật đáng sợ, ánh mắt của hắn giống như là....

Lôi Nặc ngồi xổm xuống, vươn tay, bàn tay to lớn hướng đến miếng thịt trong ngực bé, cái con người Mya này thật là, miếng thịt kia vừa mới nướng xong, nhiệt độ nóng dọa người, bé con này cũng không biết hay sao...

"Ngươi, ngươi...."

Bé tuyệt không muốn đem thịt cho người nam nhân này, nhưng mà người này thật sự là quá kinh khủng, chỉ cần một ánh mắt, cũng đủ để cho bé không cách nào nhúc nhích, thậm chí cãi lời cũng không dám.

Bé giãy dụa cũng không có tác dụng, nam nhân chỉ hơi dùng sức một chút, liền đem thứ trong ngực được bé xem như bảo bối cướp đi, nhìn chằm chằm bé, cái người Mya này thật sự là quá kỳ quái, kiểu tóc kỳ quái, màu tóc, còn có trang phục quái dị, Lôi Nặc nghĩ thầm, chỉ sợ là Mya nhà ai vụиɠ ŧяộʍ chạy đến.

"Mau trở về đi, nơi này không thích hợp cho ngươi ngốc trứ" Lôi Nặc nói ra, sau đó xoay người đi về hướng đống lửa, ngồi trên tấm da thú, yên lặng ngồi đợi một đám anh em không hiểu biến đi đâu mất.

Mà bé hoàn toàn nghe không hiểu ngôn ngữ người Mya, thấy nam nhân đem thức ăn mình thật vất vả mới trộm được đi, không cam lòng, nghiêng đầu, quệt quệt miệng, bé mới không muốn rời khỏi đây, bé còn chưa được ăn mà.

Bé tự cho là mình thông minh, đi lại sau lưng của thú nhân Mya cao lớn, mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào thịt nướng trong tay nam nhân, nước miếng bên khóe miệng tràn ra như cỏ dại, thật muốn cắn một miếng nữa, cho dù là rất cứng nhưng mà chỉ cần có thể ăn thì bé đã vui sướиɠ lắm rồi. Lôi Nặc khẽ nhíu mày, cái người Mya này rốt cục muốn làm gì, chẳng lẽ bé không biết rằng, một người Mya đứng gần một thú nhân nguy hiểm thế nào không?

Ngón tay trắng trắng mềm mềm không ngừng dơ lên phía trước, một bước, hai bước, ba bước...ngô, nước miếng lại chảy ra, con mắt màu đen của bé lại lần nữa sáng lên, lập tức liền lấy miếng thịt.

Mà lúc này, những thú nhân Mya kia tay không trở lại, mọi người hi hi ha ha rất là mất hứng, có một vài thú nhân Mya tầm mắt cực kỳ tốt, cho nên từ xa đã có thể nhìn thấy bên cạnh đống lửa lớn có một bé con nhỏ gầy đang trộm thịt.

"Thật là không nghĩ tới còn đến chậm một bước, bị tiểu tử Lôi Nặc bắt được trước" Thú nhân tên Y Mỹ không cam lòng nói vọng đến.

Nhìn thấy một đoàn các thú nhân Mya mặc các loại da thú, màu tóc không giống nhau, thân hình cao lớn tiến tới, bé bị dọa sợ hãi, như con chuột nhỏ đáng thương, bối rối không biết làm gì, đành phải núp cạnh bên người Lôi Nặc.

Có lẽ, vừa trong một khoảng thời gian chốc lát như vậy, đã làm cho bé biết rõ, ít nhất tại đây, trong đám người kỳ quái này, chỉ có người thú nhân này là an toàn nhất.

"Lôi Nặc, cái người Mya này là vu mã của ngươi sao?" (Lời tác giả: Vu mã hay còn là một nửa kia của thú nhân, tương đương với vợ). Thú nhân khác nháy mắt ra hiệu hỏi, các thú nhân còn lại vẻ mặt hiếu kỳ, có điều còn có chút không cam lòng, nhìn chằm chằm vào bé con đang ôm thịt nướng.

Nói không lầm thì thức ăn kia hẳn là của bọn họ a, nhưng mà, cái người Mya này, ngươi có thể tự nhiên quá thế không, khi bọn họ nhìn đến còn khư khư ôm lấy, gan quả không nhỏ a, còn dấu đi, ngươi nghĩ rằng ngươi nhét vào trong l*иg ngực thì chúng ta không thể nhìn thấy sao?.