Chương 47: Đồ ngốc không giải thích

Nghe xong lời thằn lằn tiểu ca nói, cả nhà Lôi Nặc đều nhìn về phía Arthur với ánh mắt khác.

Đại ca Lôi Nặc hừ lạnh, nhị ca thì là khinh thường.

Á Thanh đáng thương, vô cùng ủy khuất đứng ở nơi đó, vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn Lôi Y, cũng chính là nhị ca của Lôi Nặc, vẻ mặt xấu hổ, hai người con của Tình Tử sinh ra đều diện mạo quyến rũ, mặt thẹn thùng, vô hạn phong tình, đáng tiếc Lôi Y cũng không liếc nhìn y một cái.

Bởi vì bên người đang có kẻ không ngừng phóng xuất ra khí lạnh.

Ca ca đang ghen sao...

Lôi Y xấu xa suy nghĩ, đôi môi hình lăng chu lên, cực ngạo kiều. (Bí: ta ngửi thấy mùi huynh đệ ở đây!!!)

"Thân gia, này chắc là hiểu lầm, thật đấy, Á Liên nhà chúng ta là một người Mya thực văn tĩnh, loại chuyện đánh nhau này tuyệt đối sẽ không phát sinh ở trên người y, có thể là hiểu lầm..." Arthur có điểm hoảng, nhìn thấy Á Thanh né tránh, lại thêm lo lắng.

Á Liên làm ra loại sự tình này, về sau nếu truyền ra ngoài, này phải làm sao bây giờ?

Tình Tử đang ngồi bên cạnh, vừa thấy cảnh này liền liên tục nói "Đúng vậy, đúng vậy, đứa nhỏ Á Liên kia tính cách vô cùng tốt, là người ôn hòa có lý lẽ..."

U Lan chỉ khinh thường hừ lạnh, nhướng mày nói "Không cần nói thêm nữa, chúng ta cùng đi xem là biết có chuyện gì xảy ra!"

Lôi Minh hàm hậu cười, thật có lỗi nhìn về phía Arthur, Arthur sắc mặt cứng ngắc, nắm chặt bàn tay, Lôi Tấn thấy Arthur như thế, đi nhanh lên trước, ánh mắt lạnh như băng, vẻ mặt lạnh lùng, hai tay ôm ngang ngực không nói gì.

"..."

Arthur trong lòng muốn nói lời thô tục nhưng đến cổ họng lại phun ra không được, hắn chỉ cảm thây từ trước tới nay chưa bao giờ phải chịu như thế, súy chút nữa tức đến hôn mê, Tình Tử âm thầm nháy mắt với Á Thanh, như trước nét mặt tươi như hoa, cười ha hả, coi như không có chuyện gì xảy ra "Thân gia nói đúng, chúng ta liền đi qua đó xem..."

Thuận tiện gϊếŧ chết cái tiểu người Mya kia!

Chỉ là thứ không rõ lai lịch cũng giám tranh giành nam nhân với Á Liên, cũng không suy nghĩ xem mình là cái mặt hàng gì.

Bên này cười ha ha, còn U Lan thủy chung không cho đối phương nửa phần sắc mặt, khóa kỹ cửa, mọi người cùng hướng phía nhà riêng Lôi Nặc đi tới, Lôi Minh cùng U Lan đi ở phía trước, trong lòng sốt ruột, tuy rằng mặt ngoài tỏ vẻ không có gì nhưng là trong lòng lại lo lắng chuyện gì phát sinh ảnh hưởng không tốt tới Lôi Nặc.

Còn Lôi Tấn cùng Lôi Y thì đi theo phía sau, Lôi Tấn tính tình lạnh lùng, lạnh nhạt, mười phần kiệm lời, hơn nữa sắc mặt băng sương, khí tràng thập phần cường đại, về phần Lôi Y thì ôn hòa như ngọc, ngẫu nhiên nói mấy câu, thường thường nhìn về phía sau hai người Arthur cùng Tình Tử đang nói cái gì, thập phần bí mật.

Bên này gà bay chó sủa, náo nhiệt không thôi, mà bên kia, bé con đang nhìn thấy không phải là Lôi Nặc mà bé tâm tâm niệm niệm, cũng là mất hết vui sướиɠ.

Nhị hóa nâng eo đứng cạnh cửa nhìn lén, thấy tình huống không đúng, sôi nổi đi ra, đứng bên cạnh bé con.

Người tới không phải là người mà ngày ấy đánh bay mình sao? Nhị hóa ấn tượng không hề tốt đối với Á Liên, vừa thấy cửa mở ra là Á Liên, rất là kinh ngạc.

"Ngươi là vào bằng cách nào, đây là nhà của Lôi Nặc a."

Á Liên tựa tiếu phi tiếu nhìn nhị hóa, thì ra là y, Á Liên đối với nhị hóa có một chút ấn tượng, đối với người Mya luôn tạc mao, đầu óc có điểm ngốc này có chút khinh thường.

Thấy nhị hóa cùng bé con đứng chung một chỗ, trong lòng phán đoán hai người này là bạn bè, đúng là ngốc gặp ngốc, hai người này cùng một phe, rất hợp nhau.

Á Liên liếc trắng nhị hóa một cái, cười nhạo nói "Hừ! ta mở được, vì cửa này là khóa chìm, Lôi Nặc lúc trước nói cho ta biết, ta là vị hôn phu của Lôi Nặc, Lôi Nặc không nói cho ta không lẽ nói cho ngươi?"

Nhị hóa không muốn để ý tới y, mắng "Đồ ngốc, muốn khoe khoang thì cút đi!"

"Người chờ đó!" Á Liên nghiến răng hung tợn trừng mắt nhị hóa, nhìn về phía bé con còn đang mờ mịt không thôi, bé con là nghe không hiểu Á Liên nói cái gì, còn ngốc hồ hồ, không biết phải làm gì, thấy Á Liên từng bước hướng chính mình đi tới, tiểu ngơ ngác có điểm không biết làm sao, bé còn không giỏi trao đổi cùng người khác, dặc biệt người này còn là vu mã của Lôi Nặc.

"..." Bé con nghiêng đầu, đôi mắt to to tràn đầy nghi hoặc, cúi cúi đầu, rất là nghi hoặc cùng khó hiểu, xinh đẹp nam nhân là muốn làm gì?

Nhị hóa cũng là vẻ mặt hiểu kỳ, không biết Á Liên này muốn làm cái gì, trong lòng rất bồn chồn, cảm thấy nụ cười đối phương rất gian xảo, tuyệt đối không làm ra chuyện tốt gì, vẫn là nên cẩn thận cho chắc.

"..."

"..."

Bé con cùng nhị hóa đều là không rõ, lăng lăng nhìn, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, thật kỳ quái, thấy Á Liên lấy từ trong lòng ra một cái khăn tay trắng, thấm thấm khóe mắt, bỗng dưng...bỗng dưng anh anh khóc, một bên nước mắt lưng tròng, u oán không thôi nhìn chằm chằm bé con.

Nhị hóa gãi gãi đầu, muốn rách da đầu cũng không hiểu Á Liên muốn làm gì, nhìn về phía bé con, bé con cũng nhún nhún vai bất đắc dĩ, tỏ vẻ bản thân cũng không biết a ~

Á Liên thấy bé con bộ dáng vô tội, trong lòng không khỏi chán nản, ngươi con giả vô tội, giả vô tội gì, không phải ngươi đoạt đi Lôi Nặc của ta sao, giả cái gì mà giả, thật muốn bóp nát khuôn mặt kia của đối phương! Có điều y cũng hiểu tỉnh táo, thật sâu hít thở mấy hơi, trong khoảnh khắc Á Liên bi thương muốn chết, khóc rống không ngừng, hảo một đóa hoa điềm đạm đáng yêu, một đóa bạch liên hoa lay động run run trong gió, thật là chọc người chìu mền, khiến cho người ta thương tiếc vô cùng.

Chính là....

"...Tiểu Vũ ca ca, y đang làm gì vậy a? như thế nào đột nhiên trở nên kỳ quái như vậy?" Bé con cau mày, buồn bực không thôi.

Nhị hóa hừ hừ, khó chịu nói "Ai biết a, thứ đồ ngốc."

Thấy hai người nói đều là tiếng mình không hiểu, Á Liên hơi chút khó hiểu, tiếp tục khóc lớn, nhìn chằm chằm bé con, u oán giống như oán phụ trong cung, khóc đến bi thương muốn chết, đứt từng khúc ruột gan "...Ta van xin ngươi, ngươi đừng quấn quýt lấy Lôi Nặc có được không, ta biết, ngươi cũng thích Lôi Nặc, nhưng là, Lôi Nặc là vị hôn phu của ta, hắn cùng ta có hôn ước, các ngươi cùng một chỗ nhất định là không hạnh phúc, xin ngươi thương xót, có được không? Ta cùng Lôi Nặc là thật tâm yêu nhau, ta cùng hắn mới là đường đường chính chính một đôi, van cầu ngươi đừng tới chia rẽ hạnh phúc hai người bọn ta có được không?" Á liên mảnh khảnh thân hình, bổi vì khóc lớn tiếng, có vẻ cực kỳ đơn bạc đáng thương, giống như tùy thời đều có thể ngã xuống.

Tiếng khóc Á Liên rất lớn, không phải như lúc nãy nhỏ giọng khóc, loại này có thể nói là...bị người nắm tóc, tê rống bén nhọn âm thanh, càng thê lương, bi thảm.

Bé con ngây người, không biết nam nhân xinh đẹp này khóc sướt mướt làm gì, chẳng lẽ là khóc cho bé xem sao? Một chút ý tứ đều không có, mà nhị hóa thì nghe hiểu, móng vuốt ngứa ngứa, hận không thể xông đến cào đối phương mấy nhát, người nọ là cái gì vậy a, nói đáng thương như vậy, khiến cho bé con như thật sự làm ra chuyện gì có lỗi với y thật vậy, sắc mặt đáng ghê tởm làm cho người ta thực chán ghét. Chính là tiểu Mộc Mộc tựa hồ cái gì cũng không hiểu, hoàn hảo, nhị hóa hơi chút yên tâm.

"Không cần để ý tới y, y chính là đồ ngu ngốc nhất, tiểu Mộc Mộc biết ngu ngốc là cái gì không? Đồ ngốc chính là không thể giải thích!"

Bé con một bộ cái hiểu cái không gật gật đầu "Nga, ta đã biết."

" Chúng ta là thật tâm yêu nhau, Lôi Nặc chỉ có thể có ta, hơn nữa, chỉ có ta mới có thể cho Lôi Nặc hạnh phúc, ngươi không biết Lôi Nặc cùng một chỗ với ta có bao nhiêu vui vẻ, bao nhiêu hạnh phúc, khi hắn cười hoa đều nở, là cây đều xanh tươi, chim non đều ca hót..."

Nhị hóa nghe không nổi nữa, đầu óc bị khuấy đυ.c, Á Liên này thực không nên sống ở đại lục Mya này, y nên sinh ra tại XX dưới thần bút của a di tác giả, quá ủy khuất nhân tài rồi.

"Ta nói ngươi, ngươi chính là Á Liên đúng không, những lời chó má này của ngươi nói với Lôi Nặc là được, nói với Mộc Mộc có ích lợi gì, ta nói cho ngươi, chúng ta mới không để bị người đẩy vòng vòng, thật sự là dối trá đáng ghê tởm, ngươi thích nói thì cứ nói, chúng ta mới không cùng kẻ ngốc giải thích đâu, lãng phí nước bọt của ta!" Nhị hóa lời này là sét đánh ngang tai, tạc cho Á Liên trán nổi gân xanh, một ngụm răng nanh tinh tế muốn cắn đứt.

Thế nhưng trái lại không làm cho y khóc, chắc tại vừa rồi khóc quá lợi hại, trên mặt giả trang cũng biến mất, giống tiểu sửu tức giận.

"Ngươi! Ngươi! Ngươi chính là vu mã Hắc Vũ đúng không, ta nói ngươi bớt lo chuyện bao đồng đi, ngươi nếu còn dám đối nghịch cùng ta, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết!" Á Liên lúc này cũng không giả đáng thương nữa, khẩu khí bén nhọn, mặt lộ vẻ hung ác.

Nhị hóa thực sảng khoái tiếp chiêu "Đến a đến a, ngươi a, đồ ngốc, ngươi cho rằng mình có bao nhiêu bản lĩnh, còn dám uy hϊếp ta, thiết! Hắc Vũ nhà ta rất lợi hại, muốn đυ.ng đến ta sao, còn phải nhìn xem Hắc Vũ có đồng ý hay không? Đồ ngốc, cút ngay!"

Nắm tay vật nhỏ đang ngơ ngác, nhị hóa cảm thấy vẫn là rời đi là tốt nhất, cùng đứng đây với một cái đồ ngốc, sớm hay muộn cũng xảy ra chuyện "Đi! Tiểu Mộc Mộc, chúng ta đi khỏi nơi này, ngươi nhìn xem, đây là vu mã của Lôi Nặc, rất hung dữ, ngươi nếu tiếp tục đứng ở trong nhà Lôi Nặc, khẳng định sẽ bị y bắt nạt!"

Bé con sang tỏ gật gật đầu "Ân, tiểu Vũ ca ca, ta nghe lời ngươi...kỳ thật, ta cũng không thích hắn..."

Hai người hướng cửa đi tới, Á Liên vừa thấy, này sao được, chính mình phải suy nghĩ rất nhiều biện pháp để trừng phạt cái người Mya chết tiệt này, cấp cho đối phương một dấu vết không xóa được, liền như vậy để hai người dễ dạng rời đi, Á Liên trong lòng rất nóng nảy, hơn nữa nhị hóa còn mắng y, với Á Liên tâm cao khí ngạo như vậy làm sao có thể nuốt trôi cục tức này.

"Không được đi! Các ngươi nghĩ như vậy là xong? Còn có ngươi, phải quỳ xuống, nhận lỗi giải thích cho ta, hơn nữa thề không bao giờ lui tới cùng Lôi Nặc nữa, nếu không nghe lời..." Mở miệng ngậm miệng đều là lời uy hϊếp.

Nhị hóa nghe hiểu được lập tức bão nổi

"Đồ ngốc, đi chết đi"

Á Liên nhảy dựng lên, đôi mắt lộ ra hàn quang, âm thanh khanh khách tiếng va chạm xương khớp từ hai nắm tay nắm chặt, eo lưng phát lực cong lại, răng nanh nghiến lại, một chữ, một chữ từ hai hàm răng đang nghiến chặt lộ ra "Ngươi đang nói ai ngốc..."

Nhị hóa không sợ chút nào, ngẩng cao đầu "Là nói ngươi, đồ ngốc!"

"Chết đi cho ta! Tiện nhân!"

Âm thanh bén nhọn của Á Liên vang lên, cả người giống như gió lốc xoáy, tốc độ phi thường nhanh, nhị hóa cùng bé con còn không thấy rõ cái gì, Á Liên giống như đầu sư tử bị chọc giận, gương nanh múa vuốt chạy tới, hướng về phía nhị hóa đánh tới, nhị hóa muốn né tránh đã không kịp, đương nhiên bị đánh bay ra ngoài mấy thước, cả người bị va vào chân bàn ăn trong phòng, bàn bị va đυ.ng khiến cho ấm chén nước trên bàn bị rơi xuống đất vỡ tan nát, mà nhị hóa bị cú va chạm này, đầu nhất thời bị rách một vết, máu đỏ tươi cô lỗ cô lỗ chảy xuống khuôn mặt, nhị hóa ngao ngao kêu to, lau một phen, cả mặt đều là máu, y lắc lắc cái đầu đang choáng váng, tức giận chiếm đa số, cũng không quản cái trán đang bị thương, cả người giống như hăng máu gà, nắm chặt tay hướng về vẻ mặt Á Liên đang đắc ý.

"Cư nhiên dám đánh ta!? Ta nói cho ngươi biết, bổn đại gia không phải là người muốn đánh là đánh được đâu..."

Bé con bị Á Liên đột nhiên tập kích làm cho giật mình, chạy tới xem nhị hóa, nhị hóa vẫy tay "Đi, đánh chết y!"

"Được, tiểu Vũ ca ca, ta sẽ báo thù giúp ngươi!" Nắm chặt bàn tay, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con xuất hiện tàn bạo cùng âm ngoan trước nay chưa từng có, nhị hóa vừa lên tiếng, bé con giống như là viên đạn, vυ"t một cái lao thẳng lên, giống như con khỉ con cưỡi ở trên đầu Á Liên, hai cái chân nhỏ quặp chặt vào eo đối phương, hai tay không kiêng nể ra đòn như mưa hướng trên mặt Á Liên đánh tới.

"Đánh rất tốt! tiểu Mộc Mộc ngươi thật lợi hại! đánh chết y, không cần để ý! đúng cứ đánh vào mặt, này hỗn đản không biết xấu hổ, cư nhiên dám đánh bổn đại gia..."

Đầu Á Liên bị người cưỡi lên, nắm đấm như mưa rơi xuống, đừng thấy nắm tay nhỏ như vậy, nhưng lực đánh không yếu tí nào, mạnh yếu gần gần bằng lực của thú nhân, khuôn mặt Á Liên rất nhanh đã bị đánh cho sưng lên, nhưng Á Liên cũng không phải dễ chọc, hung hăng lắc vài cái, bé con đã bị quăng xuống dưới, lăn sang một bên, nhưng bé con tựa hồ không biết đau, lập tức đứng lên, lại cưỡi lên, lần này không chỉ đánh mà còn cả cắn...

"Tiểu Vũ ca ca, nhanh lên, ta sắp không giữ được..." Tiếng nói không rõ, Á Liên bị cắn lớn tiếng khóc rống, ở nhà y được nuôi dưỡng cựa kỳ cẩn thận, làm sao bị đánh bao giờ, nơi bị bé con một ngụm cắn xuống nhanh chóng chảy máu.

"Được, ta giữ y lại!"

Nhị hóa chạy lại, đặt mông ngồi trên lưng Á Liên, vì thế ba người lăn trên đất, Á Liên một trận giãy dụa, nắm tóc hai người, lại một trận đấm đá, vì thế rất nhanh ba người đều hăng máu, một hồi vật lộn, trò khôi hài này qua hơn mười phút, liền biến thành Á Liên là bị đánh cho khóc hàng thật giá thật.

Hai đối một, khẳng định là hai lớn.

Á Liên bị gắt gao đè ở phía dưới, bé con cưỡi trên cổ y, gắt gao nắm tóc y, mà tóc bé bị Á Liên nắm, bé con ô ô kêu lên, thường thường cúi xuống hung hăng cắn mấy ngụm, cũng không quản là cắn ở đâu, ánh mắt đều sung huyết, chân cũng không nghỉ ngơi, một trần cuồng đá mãnh liệt, mặt, mũi, miệng Á Liên đều là máu, kêu lên vô cùng thê thảm, nhị hóa còn lại cả người đều đặt trên người Á Liên, thấy tay nhấc lên đánh không nổi nữa liền giống như bé con chuyển sang cắn, hai kẻ ngốc này đều mười phần dã nhân. Tóc loạn thành ổ chó không nói, quần áo trên người bị xé rách tung tóe, trên mặt xanh tím, khóe miệng, mũi nơi nơi đều là máu...

Vì thế đến khi Lôi Nặc chạy vội về đến nhà, không kịp biến thân đã nhìn thấy một màn chiến đấu vô cùng rung động như vậy...

Hết chương 47