Bé con đã được ăn uống no đủ đang ngủ say ngọt ngào, trong mơ có thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon vây quanh bé, khuôn mặt nhỏ nhắn bất thình lình bị nhéo nhéo, thoáng cái mộng đẹp bị đánh thức, bé con mơ mơ màng màng, còn tưởng Lôi Nặc trở lại, đang chuẩn bị làm nũng, bỗng phát hiện một khuôn mặt to lớn gần sát.
"Ngươi, ngươi...."
"Hắc hắc, là ta, này này, ngươi đó là cái ánh mắt gì a, còn tỏ vẻ thất vọng, chẳng lẽ ngươi không muốn thấy ta như vậy, tốt xấu gì chúng ta cũng là đồng hương a, ngươi chẳng lẽ đã quên a?"
Cái vật nhỏ này, một chút lương tâm cũng không có, tốt xấu gì y cũng tâm tâm niệm niệm nghĩ đến đối phương nha.Bị đánh thức, bé cũng không còn buồn ngủ nữa, nhìn ra người quen, tâm tình cũng tốt lên, từ tỏng chăn lông mềm mại bước ra ngoài
"Không có, không có đâu"
Nam tử thanh tú tùy tiện cười cười "Không sao, không sao, ta đùa một chút đừng cho là thật. Vậy, tiểu quỷ, ngươi tên là gì, ngươi về sau gọi ta là Tiểu Vũ là được rồi..."
Nam tử thanh tú hắc hắc cười gian xảo vài cái, đánh giá gian phòng, vuốt vuốt chăn đệm da lông mềm mại, trong nội tâm hâm mộ cùng ghen tị lẫn lộn.
"Ta, ta tên là Mộc Mộc...ngươi gọi ta là Mộc Mộc a. Mà Tiểu Vũ ca, ta, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề a, có được không?"
Bé không thích cùng người khác nói chuyện, dù sao cuộc sống lúc trước kia, phàm là người có điều kiện, cũng không cùng bé nói chuyện, có cũng chỉ là cho bé một đá mà thôi! Tiểu Mộc Mộc nắm góc chăn, mở to đôi mắt nhìn, có chút sợ hãi nói, giống như ở Miya đại lục, tiểu Mộc Mộc đối với cuộc sống trước kia vẫn là rất sợ hãi cùng cảnh giác, kể cả con người ở đó. Vương Vũ Thần buồn bực, chẳng lẽ nhìn mình rất hung dữ sao, bộ dạng này của bé thể hiện rõ điều đó, nam tử thanh tú âm thầm tỉnh lại:
"Đương nhiên là có thể, hơn nữa chúng ta chình là đồng hương nha, có cái gì muốn hỏi, không phải một việc, một trăm việc cũng không có vấn đề gì, ngươi yên tâm đi, để cho ta gặp được ngươi, từ này về sau ta liền xem ngươi trở thành em trai, coi ngươi như em trai cũng tốt, từ nay về sau có việc gì ta cũng bảo vệ ngươi"
Nam tử thanh tú vẻ mặt hào sảng vỗ ngực cam đoan. Có em trai cảm giác thật tốt a! Có được em trai, cảm giác oai muốn chết. Nhị hóa nào đó trong lòng vui sướиɠ nổi lên. Bé có điểm mất tự nhiên dịch ra xa, Vương Vũ Thần không chút để ý đến việc này, y như cũ khoác tay lên vai bé. Ngô! Hương thơm trên người bé thơm ngào ngạt, hương vị nhẹ nhàng khoan khoái như hoa, ngửi thật thích.Mềm mềm một đoàn, thật muốn xoa xoa nắn nắn.
"Vậy, tiểu Vũ ca, ngươi ở đây, có cảm thấy nơi này giống như có gì đó rất lạ không, giống như người ở đây vóc dáng thật cao lớn a..."
Căn bản không có chú ý tới bé con trong giọng nói có điểm kinh ngạc, Vương Vũ Thần còn mải ngắm nghía đánh giá các đồ vật trong nhà Lôi Nặc, trong lòng đầu tiên là rủa thầm, sau đó là ghen tị giận dữ! Vương Vũ Thần không chú ý thuận miệng trả lời: "Đúng vậy! đúng vậy! người ở đây thật cao lớn a..."
Bởi vì bọn chúng vốn không phải là người, đều là lũ súc sinh, cặn bã, cặn bã súc sinh!!!
"Vậy bọn họ có phải đều là bị đột biến không a, còn có, nơi kì quái này, đều không nhìn thấy phụ nữ, đàn ông ăn mặc thật kì lạ, ta không thích..."
Bé cảm thấy giống như lọt vào một thế giới kì quái vậy, không giống với nơi bé sống trước kia, nhưng là không giống ở điểm nào bé cũng không rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy là lạ.
"Ngươi...không phải là!?"
Vương Vũ Thần cao thấp đánh giá bé, nhìn đối phương ngơ ngác, vẻ mặt mờ mịt không hiểu, trong lòng thầm kêu một tiếng. Không, không phải là cho đến bây giờ đối phương cũng còn không biết mình đi tới thế giới thú nhân Mya đại lục chứ?.
"Làm sao vậy?"
Thấy bé nghi hoặc dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng, không có bất kì thanh âm nào, vì vậy vẻ mặt thần thần bí bí lôi kéo Vương Vũ Thần, thần thần bí bí nói:
"Tiểu Vũ ca, ta nói cho ngươi biết một bí mật nha, ngươi ngàn vạn lần không được nói cho người khác biết nha". Nhị hóa lúc này hào hứng, tiểu đông tây này có bí mật, quá sức a.
"Được, được mau nói cho ta biết, ta cam đoan sẽ không nói ra ngoài!"
Nhị hóa cười hì hì tiến lại gần. Tiểu đông tây rụt lại cái đầu nhỏ, nhỏ giọng nói
"Ta cho ngươi biết nha, ta phát hiện, người đàn ông chủ nhà này, hắn không phải là con người"
Vương Vũ Thần có loại cảm giác bị sét đánh trúng à
"Hắn tên là Lôi Nặc, Mộc Mộc, phải lễ phép, ngươi về sau còn phải chung sống với hắn lâu dài a."
Không khéo bé lại phải nếm mùi đau khổ, tiểu đông tây đáng thương, cái gì cũng không biết.
"Nha, nha ta hiểu rồi, ta còn muốn nói cho ngươi biết, Lôi Nặc hắn có thể biến thân nha, rất thần kì, hắn ngày đó biến thành một con sử tử lớn thật lớn, còn cho ta cưỡi, ta ngồi trên đầu của hắn nha..."
Vì sao y cảm thấy không phải bé muốn nói cho y biết bí mật, mà là muốn khoe khoang với y nha!?