Chương 2: Quả màu đỏ

Chương 2: Quả màu đỏ

Đứng tại chỗ, bé cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ không dám nghĩ đến trong bụi cỏ lại có con gì đáng sợ xuất hiện. Ngồi tại chỗ một lúc lâu, bé rốt cuộc chịu không được.

Lúc đó, cũng rất đói bụng, bởi vì vùng xung quanh có nhiều thùng rác bị thanh lý, bé thật sự là không tìm thấy đồ ăn, thấy phía trước nhà người phụ nữ kia có bát ăn dành cho chó, bé lén lút lấy một miếng. Chỉ cần một miếng là có thể ăn no, bé ăn không nhiều, hơn nữa dạ dày của bé lại nhỏ, lại uống thêm một chút nước, bé liền không đói bụng. Chính là thật không ngờ đến, ngay lúc tay bé vừa mới với vào bát, đã bị nữ chủ căn nhà phát hiện, liền sau đó xảy ra một màn bị người đuổi đánh.

Bé liếʍ liếʍ, mùi thơm thức ăn còn lưu lại trên bàn tay nhỏ bé, không khỏi một hồi ảm đạm, bụng lại đói, ôm lấy dạ dày có chút đau, môi mím lại, bé mở to hai mắt, cảnh giác nhìn bốn phía.

Thật đói! Thật đói a! Thật muốn ăn thứ gì đó.

Không thể tiếp tục ở chỗ này mãi, cho dù biết nơi này rất kỳ quái, nhưng lại cất dấu nhiều nguy hiểm không biết trước. Bé quyết định phải đi ra ngoài tìm kiếm cái gì đó để ăn, bởi vì bé đã đói đến không chịu được rồi.

Bàn tay nhỏ bé gầy teo vạch vào bụi cỏ, đôi mắt đen to tròn của bé nhìn xung quanh, lỗ tai cũng như dựng thẳng lên nghe ngóng động tĩnh từ 4 phía. Thật may, bé không có gặp phải thứ gì kỳ quái, càng tốt hơn là, khoảng 20 phút tìm kiếm, bé rốt cuộc tìm được một thứ thoạt nhìn tựa hồ có thể ăn. Đó là một cây cổ thụ rất lớn, khó có thể dùng ngôn ngữ để diễn tả, có thể vì bé là lần đầu nhìn thấy một cái cây lớn như vậy, bé vừa rồi còn tưởng là bức tường bị cỏ cây lấp kín, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện chính là trên cao khoảng 20m là lá cây xanh kín, mà thấp thoáng trong lá cây còn có một chút sắc đỏ, đỏ giống như là quả dâu tây.

Bé tìm kiếm ở bụi cỏ phía dưới gốc cây, quả nhiên cách đó vài mét, có một quả đỏ tươi tròn căng to như quả bóng rổ, bên ngoài đỏ như dâu tây chín, quả kia bị rụng rơi trên mặt đất, nhưng lại không có bị nát, còn là một bộ dáng hoàn hảo.

Mυ"ŧ lấy ngón tay, bé nhìn nhìn bốn phía, không có bất kỳ động tĩnh nào, cũng không có ai, bé lúc này mới đi đến phía trước, ôm lấy cái quả to như quả bóng rổ kia, giống như không muốn bị ai đoạt mất. Chỉ là động chạm này vô cùng không tốt, tay vừa mới động vào bên ngoài quả , quả kia liền vỡ tan ra, bên trong sắc đỏ như cà chua chín vỡ bung ra. Bé ngẩn người, nhìn thấy trái cây ngon như vậy lãng phí mất, có chút muốn khóc. Có điều- – đã có một quả này, những nơi khác cũng có thể có. Bé lập tức bắt đầu hoạt động tìm kiếm, rất nhanh đã tìm thấy một quả khác, quả này thoạt nhìn có vẻ nhỏ hơn một chút, bé có chút lo lắng quả sẽ bị vỡ như vừa rồi, dùng ngón trỏ cận thận chọc chọc. Không có vỡ, đôi mắt đen của bé lóe sáng, mở ra hàm răng trắng bóng hướng phía trái cây kia, hạnh phúc ngoạm một miếng.

"Ngô...đau quá!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé nhăn lại, mi cũng nhíu lại, miệng còn chưa khép được, đau đơn cực lớn khiến cho nước mắt bé muốn chảy xuống không khỏi che miệng lại, như thế nào lại cứng quá? Trái cây cứng như vậy như là tảng đá. Bé không tin, lại một lần nữa cắn lên,cũng giống như quả màu đỏ kia, bên ngoài bóng loáng, như là rất mềm, nhưng ngoại trừ một ít nước miếng bên ngoài cùng vài dấu răng nhỏ, còn lại không thấy gì lưu lại.

Ôm bụng, bé nhìn trái cây trước mắt buồn bực: "... Thật đói a, ở đâu có thức ăn a!"