Edit: Bilundethuong
Bé ngẩng cái đầu nhỏ lên, bàn tay nắm góc áo thú nhân lôi kéo nhẹ nhàng, đôi mắt màu đen to tròn ý muốn xin ý kiến
"Không được, cái người Mya này dã tính khó thuần, so với thú trong rừng còn thô lỗ hơn, em đi học theo hắn là không tốt, ngoan nha, ta mua cho em đồ ăn ngon."
Hung hăng trợn mắt nhìn nam tử thanh tú, cũng là muốn nhắc nhở vu mã nhà mình, vì cái tên nam nhân tùy tiện Vương Vũ Thần này xem ra không phải là người tốt gì, bản tính dữ dằn, nổi danh khắp thôn trại, dữ vô cùng. Đi bộ khắp nơi chưa gặp được thú nhân Mya cùng người Mya nào, thì đã gặp phải cái người Mya này của Hắc Vũ. Lôi Nặc mới không muốn đem tiểu vu mã nhà mình ra giới thiệu, đối phương như vậy còn không phải sẽ đem tiểu vu mã nghe lời của mình làm hỏng mất. Tiểu vu mã nhà hắn có bao nhiêu ngoan ngoãn cùng nghe lời. Ôm lấy bé, Lôi Nặc chân bước đi, Vương Vũ Thần sau lưng vẻ mặt không thể tin được, còn có người không nói đạo lý như vậy, cho dù người Mya là kẻ phụ thuộc, thì cũng có quyền tự do a, y chỉ là nói vài câu với bé mà thôi, cái tên Lôi Nặc này vẻ mặt là sao chứ, giống như là cường đạo, hay là tính cách hắn có vấn đề? Ôm lấy đầu, nam tử thanh tú vì vấn đề này cảm thấy nhức đầu không thôi, không thể không hướng chủ nhân nhà mình thỉnh giáo, tuy hắn rất đáng ghét và phiền toái, cả người không có lấy một ưu điểm, có điều y còn miễn cưỡng chấp nhận được.
"Này này! Hắc Vũ ngươi nói xem, Lôi Nặc kia là có ý gì a, còn có ánh mắt hắn vừa rồi là sao, ta với đứa bé kia chào hỏi, hắn rõ ràng liền như vậy đem bế đứa bé đi, có phải là hơi quá đáng không? Tuyệt không cho bản thiếu gia mặt mũi, buồn cười!"
Hừ hừ, bảo bối như vậy, ngay cả nói chuyện cũng không cho thật là keo kiệt. Nhếch cái cằm lên, nam tử thanh tú cười vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi, hừ hừ, càng không muốn y càng tới gần, càng không cho y lại càng tới gần, đem bảo bối nhà Lôi Nặc ra chơi đùa. Đứa bé kia thoạt nhìn ngơ ngác, chơi rất vui (Bí: Thật ko anh?) thanh tú nam tử cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, là đồng hương thế mà không cho nói chuyện, có phải rất là quá đáng không?! Đợi lúc lâu cũng không thấy nam nhân bên cạnh trả lời, nam tử thanh tú liền tức giận.
"Này, Hắc Vũ, ngươi là có ý gì a, ta hỏi ngươi, ngươi sao không trả lời ta? Ngươi nếu không trả lời, ta nói cho ngươi biết, về nhà ta sẽ không cho ngươi bước vào cửa phòng ta ba ngày"
Ngươi không thèm đếm xỉa đến ta, ta liền cho ngươi biết ai hơn ai! Nam tử thanh tú vì ý tưởng của mình cảm thấy đắc ý, y cũng không tin trị không được đối phương. Con ngươi màu xanh hẹp dài lóe tia ánh sáng sâu kín, vô tình, lạnh lẽo, khuôn mặt tràn đầy một tầng hắc khí, Hắc Vũ đánh giá vu mã nhà mình càng ngày càng trở nên kiêu ngạo, thật sự muốn treo y lên, hung hăng đánh vài cái vào mông của y! Thật không nghe lời!!! Làn môi mỏng hồng nhạt hơi khẽ mở, Hắc Vũ lạnh lùng nói
"Tại sao? Nói rõ ra việc này, cả thôn ai ai cũng biết bản tính của ngươi, trừ ta ra không ai có thể chịu được ngươi, hắn sẽ không để cho vu mã nhà hắn đi theo ngươi để khỏi phải học theo những thứ xấu"
Nam tử thanh tú thét lên, giậm giậm chân.
"Không phải a, bản thiếu gia ưu tú như vậy, cao sang như thế, làm sao có người không thích, chỉ là do ngươi ghen tị mà thôi..."
Có điều, vế sau câu nói có chút mềm yếu vô lực. Hắc Vũ liếc qua vu mã vẫn không biết tốt xấu nhà mình, cái trán hơi run rẩy dật dật.
"...Ngươi chỉ có ta, từ nay về sau an phận một chút cho ta, đừng đi trêu trọc hắn, Lôi Nặc cũng không phải dễ gây..."
Hắc Vũ khẽ thở dài. Vu mã nhà hắn chính là cái kẻ hay gây rắc rối, hắn chắc chắn cuộc sống sau này không thể bình thường được. Lôi Nặc hắn.....
"Nha nha, biết rồi, biết rồi"
Hừ, biết, biết cái rắm á, thật là, không có việc gì cũng dùng dây xích khóa ta, khóa cũng được thôi, lại còn kéo y, không cho nói một lời, thật đúng là biến người thành chó a? Ngươi TMD đi chết đi! Đi chết đi! Chọc cái cổ nhà ngươi, chọc cúc hoa "# _#" nhà ngươi! Đâm chết ngươi! Nam tử thanh tú còn chưa kịp làm gì, đã bị sợi dây xích vàng kéo đi, biểu lộ cực kỳ không vui, bộ dáng thâm cừu đại hận thì thầm trong miệng. Nam tử phía trước tựa hồ biết rõ vu mã sau lưng vẻ mặt kỳ quái, không khỏi mím môi cười không ra tiếng. "Ngốc nghếch"