Bụng được xoa trong chốc lát cũng không còn khó chịu, Lôi Nặc chỉnh lại y phục của bé, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Nhìn đôi chân trắng trắng mềm mềm tinh tế của bé, mới nghĩ đến việc bàn chân nhỏ bé sạch sẽ đó dẫm lên đất bẩn, Lôi Nặc đã cảm thấy vạn phần khó chịu, nhưng lấy giày của mình cho bé đi luôn thì không phù hợp lắm.
"Lại đây nào" Cúi người, Lôi Nặc ngồi xuống trước mặt bé, vỗ vỗ bên phải vai mình, ý bảo bé trèo lên ngồi. Bé có điểm đắn đo, bé không rõ ý nghĩ trong đầu nam nhân cao lớn này có giống suy nghĩ của bé không, ý nghĩ lo lắng, mà Lôi Nặc thì dùng đôi mắt kim sắc nhìn bé, muốn cho bé đi nhanh lên một chút. Thật là để cho bé ngồi lên sao? Cũng hạnh phúc như những đứa trẻ khác, ngồi ở trên vai của người lớn, cảnh tượng như vậy bé chỉ có thể nhìn trộm ở công viên, bé cảm thấy lúc đó họ chắc hẳn rất hạnh phúc cùng vui sướиɠ. Bởi vì những đứa trẻ cùng người lớn kia đều là tươi vui cùng thỏa mãn. Lúc ấy, bé rất hâm mộ, trong lòng còn có một chút khổ sở cùng ghen tị. Lôi Nặc cảm thấy rất nhức đầu, tiểu vu mã nhà hắn nghe không hiểu hắn nói gì, thật sự là phiền đến đau cả đầu.
"Được rồi, trở về sau ta sẽ dạy em ngôn ngữ của Mya đại lục"
Ôm lấy bé, nâng cái mông nhỏ đặt lên vai, đừng thấy Lôi Nặc cao lớn như vậy mà cho rằng hắn vụng về, ngược lại hắn cử động cực kỳ dịu dàng, sợ làm đau bé dù chỉ một chút. Bé thì không có đau mà hắn thì xui xẻo. Đột nhiên được nhấc lên cao, làm cho bé thấp thỏm lo âu, Lôi Nặc thoáng cái đứng lên, nam nhân cao gần hai thước rưỡi, mà bé ngồi trên bờ vai như vậy, trọng tâm có điểm không vững, lung la lung lay sắp bị té xuống.
Tê tê! Lôi Nặc híp đôi mắt kim sắc, nhướng mi nhìn lên đôi bàn tay nhỏ trên đầu không an phận, thú nhân chợt phát hiện, bé có một cái ham mê đặc biệt, không có gì liền thích túm tóc hắn.
Có thể là đã thích ứng, bé không còn sợ, hết nhìn đông lại nhìn tây đầy hiếu kì, vì bả vai Lôi Nặc đủ rộng, bé ngồi ở trên như là ngồi trên một băng ghế vững chắc, không còn lạc người. Bé còn phát hiện, chỉ cần nắm lấy mái tóc vàng đỏ (cam) của nam nhân, bước đi của nam nhân rất vững vàng không còn rung lên.
Thú nhân cẩn thận dịu dàng chăm sóc, làm cho sự cảnh giác cùng sợ hãi của bé đều tiêu trừ đi không ít. Ngày hôm qua vội tới không xem kỹ, hôm nay lại là ban ngày, bé không còn sợ, người ta chính là chủ động cho bé ngồi lên vai nha.
Nhà Lôi Nặc rất lớn, từ bên ngoài nhìn không ra, bên trong không gian rất rộng, thuần một sắc trắng của đá hoa cương, cửa chính cũng cực kỳ cao lớn rộng rãi, dù cho bé ngồi cao trên bả vai của nam nhân cũng không lo sợ bị cộc đầu.
Lôi Nặc mang theo một ít đồ vật, mở khóa cửa đi ra rồi khóa vào. Lôi Nặc đi rất nhanh, mỗi bước như là chạy, có điều hắn nghĩ đến bé con trên vai vừa đi còn vừa dùng một tay giữ eo bé. Đoạn đường này, gió làm cho tóc bé bay loạn lên, khiến bé vui vẻ kêu to lên, thú nhân không hiểu bé nói gì, trong cái miệng nhỏ là tiếng cười, tiếng nói làm cho hắn không khỏi buồn bực.
Rất nhanh sau, Lôi Nặc đã đem bé đến được chợ. Chợ Mya đại lục rất phồn hoa, náo nhiệt, ồn ào. Dòng người qua lại đông đúc.
Hơn nữa, bé kinh ngạc phát hiện đập vào mắt bé toàn là nam nhân, không có một nữ nhân nào. Hơn thế, thân hình những nam nhân đó đều cao lớn uy mãnh, thân thể bưu hãn, so vớ những người bé nhìn thấy trước kia cao lớn hơn rất nhiều....
Lôi Nặc tới chợ, có điểm quen biết với cảnh xung quanh, việc buôn bán giao dịch của thương nhân bọn họ mang tới rất nhiều vật phẩm quý hiếm đắt đỏ. Còn có thảo dược quý, sản phẩm thủ công rất nhiều.
Bé lần đầu tiên thấy một nơi ồn ào, náo nhiệt như vậy, đôi mắt nhìn chằm chằm. Mà những người bán hàng kia thấy bé cùng Lôi Nặc đoán ra quan hệ của bọn họ, nhìn bé một bộ ngơ ngác, thật dễ bị lừa gạt, đều mang thứ tốt nhất của cửa hàng mình ra cho bé lựa chọn.
Lôi Nặc cũng không có bất kỳ sự tức giận nào ở việc này, ngược lại dị thường dung túng, hắn lần này là muốn bé ra nhìn xem, nhìn cho quen mặt, thuận tiện cũng là mua cho bé ít đồ, cho nên thú nhân rất rộng lượng nghĩ, liền làm cho hắn vui vẻ a.
Dù sao hắn cũng không quan tâm mấy cái kim tệ.