Chương 12: Phòng ngủ của thú nhân

Lôi Nặc cho bé tắm rửa trắng trắng mềm mềm, toàn thân đều thơm ngào ngạt, lấy ra một bộ lông thỏ mềm mại tuyệt sắc chỉ dành cho ngày lễ mới dùng khoác quanh người bé. Ngô, Lôi Nặc phi thường vừa lòng, nhìn bé trắng trắng mềm mềm, nhu nhu một vẻ, lông tơ thú nhân như dựng lên, trong lòng rung động a rung động.

"Lại đây" Lôi Nặc hướng phía bé ngoắc tay, bé mở đôi mắt sáng long lanh chạy tới, tựa gần thân hình cao lớn của thú nhân, đôi mắt to đen hiện lên vẻ ỷ lại cùng tín nhiệm không nên lời. Tuy nghe không hiểu có điều cái này không quan trọng, tâm linh ăn ý là được rồi. Lau khô tóc, Lôi Nặc ý thức được một vấn đề nghiêm trọng đó là việc đi ngủ. Ở Mya đại lục, cứ là người Miya cùng thú nhân chưa có hôn phối đều không thể ở chung một chỗ, trừ phi bọn họ là một đôi thanh mai trúc mã, có điều, bé con là hắn nuôi, vậy chắc cũng là một đôi đi a, Lôi Nặc trong lòng đương nhiên nghĩ như vậy. Ngày mai phải đưa bé đi đăng ký. Phải biết rằng người Miya chưa có hôn phối rất được hoan nghênh. Phòng ngủ của Lôi Nặc cũng giống như tính cách của hắn, rất hoa mỹ. Đây không phải chỉ là hoa mỹ, ít nhất trong lòng bé lần đầu nhìn thấy là phi thường chấn kinh, so với những áp phích treo còn muốn đẹp hơn. Rộng rãi sáng sủa, vài ngọn đèn bằng lam thủy tinh treo lên như mộng ảo, mà trên vách tường chính là những bức họa trang trí vô cùng hoa mỹ. Thú nhân rất thích sắc đỏ của hoa tường vi, không chỉ như thế, tủ quần áo trong phòng ngủ, cái ghế, cái bàn, cái giường, đều là sắc đỏ thẫm xinh đẹp. Trên những thứ đó đều được điêu khắc những đóa tường vi đang nở rộ, càng làm cho bé rung động chính là cái giường lớn siêu cấp chiếm gần một phần ba căn phòng. Nội tâm bé nói thầm, phải dài đến năm thước a, có thể ngủ được bao nhiêu người a, khung giường đỏ sắc xa xỉ, lộng lẫy mà lại cao nhã. Bên trên trải một tấm da lông trắng như tuyết mềm mại, trên đầu giường bày trí những viên thủy tinh như giọt nước đủ màu xanh đỏ tím (Tác giả: Tường vi ở Mya đại lục hình dáng giống tường vi trên địa cầu na, có điều hoa tường vi ở Mya đại lục dường như có thuốc kí©h thí©ɧ, mỗi một đóa đều to lớn như hoa sen) Lôi Nặc nắm bàn tay của bé, khí phách cao quý uy nghiêm, như bậc đế vương dẫn theo một thành viên tương lai tiến vào thưởng thức lãnh địa của hắn. Đứng ở trước giường thảm trắng tuyết, bé không biết làm sao, bé cảm thấy tấm đệm lông này rất trắng, hơn nữa rất mềm mại, loại này hẳn là rất quý a, nếu như mình làm dơ thì phải làm sao bây giờ, cái người nam nhân kỳ quái này có mắng hay đuổi bé đi không? "Lại đây, đây chính là phòng ngủ của ta, cũng là của em, em cảm thấy thế nào?" (Bí: Vì anh công đã chính thức chấp nhận em thụ nên Bí đổi xưng hô cho nó tình củm hì hì!) Được rồi, không thể thừa nhận chính là thú nhân có chút tự đắc trong lòng. Ôm lấy người còn đang ngây ngốc không biết làm sao đặt ở mép giường ngồi xuống, bé nhìn một cái, cho rằng Lôi Nặc không thấy, dùng tay chạm vào tấm da lông trắng, mềm a, mượt a, chạm vào còn kém muốn cắn liền một ngụm....Những điều này là sự thực không phải nằm mơ?!

"Đến đây, đi ngủ" Lôi Nặc ở một bên giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, đầu giường chính là một loại gối màu tường vi, làm nổi bật thêm màu tuyết trắng của thảm lông, càng thêm diễm lệ, Lôi Nặc là thú nhân cực kỳ tuấn mỹ, con ngươi kim sắc gia tăng thêm cho hắn vài phần cao quý cùng thần bí, ở trong mắt bé thoáng như một vị thần, bé cảm thấy giờ phút này Lôi Nạc giống như là một vị thiên sứ đang không ngừng dụ hoặc, liên tiếp dùng đôi cánh vẫy vẫy, thúc dục bé tiến đến. Hai người nằm ở trên giường lớn chỉ có một cái chăn lông. Có điều, đều là cực kỳ ăn ý lưng dựa vào lưng, một người vì bản thân nhặt được bảo bối vụиɠ ŧяộʍ vui mừng, hưng phấn quá không ngủ được, mà người còn lại thì cho rằng trời sập đập bể váng đầu rồi...