Chương 13: Tiểu Thư Sinh gặp nguy hiểm

Edit: Thanh Từ

Beta: Maria, Amin



Yến Tri An đi theo Quý Thanh Lâm đến bên cạnh xe, đúng lúc chuẩn bị đi tới, đột nhiên có một chiếc xe lao về phía anh, thấy chiếc xe mất kiểm soát lao về phía Quý Thanh Lâm, Yến Tri An không suy nghĩ đã duỗi tay ra kéo người lại, theo quán tính lại khiến bản thân bị đẩy ra phía trước xe.

“Ân nhân…”

Quý Thanh Lâm kinh hoàng hét lên.

Đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc, cô kéo được chiếc xe đạp bên cạnh chắn ngang người, sau đó dùng lực nhảy lên trên đầu xe, may mắn tránh được nguy hiểm.

Gương mặt Quý Thanh Lâm tái nhợt chạy về phía trước, đôi tay cầm lấy tay Yến Tri An cũng đang run rẩy:

“Ân nhân, ngài không sao chứ, có bị thương chỗ nào không, sao ngài lại làm chuyện nguy hiểm như vậy, ân nhân?”

“Tôi không sao, tôi tự có chừng mực mà.”

Yến Tri An cũng không ngờ lại dọa sợ anh đến như vậy, chỉ có thể dùng giọng điệu nhẹ nhàng an ủi anh.

“Chúng ta vào trong xe trước, đứng đây thêm lúc nữa sẽ có đông người đến đó.”

Hai người đi đến bên cạnh xe, Yến Tri An chuẩn bị mở cửa xe, lúc giơ tay ra, vết máu đỏ tươi lập tức bị Quý Thanh Lâm nhìn thấy, anh nhanh chóng cầm lấy tay của Yến Tri An, giơ tay cô lên.

Giọng nói mang theo sự căng thẳng và đau lòng mà đến chính anh cũng không nhận ra được: “Ngài bị thương rồi!”

Một tay khác của Yến Tri An vẫn đang cầm túi xách, nhìn theo tầm mắt của anh thì cô mới phát hiện đốt ngón tay mình đang chảy máu, đau râm ran.

“Khả năng khi nãy không cẩn thận va vào.” Cô nghĩ nghĩ rồi giải thích.

Sự căng thẳng của Quý Thanh Lâm biến thành lo lắng, lập tức mở cửa xe: “Tôi bôi thuốc cho ngài.”

Yến Tri An nhìn anh nắm cổ tay mình, hơi nhướng mày, khóe miệng cong lên, không nói gì, để mặc anh kéo cô lên xe.

Vì để chăm sóc cho anh, trên xe anh lúc nào cũng chuẩn bị một hộp cứu thương.

Quý Thanh Lâm tìm được cồn khử trùng trong đó, có thuốc trắng Vân Nam, còn có cả băng gạc sạch sẽ.

Viền mắt anh hơi đỏ lên, nhìn cô, giọng nói bình thường bất kể ra sao thì đều mang theo chút ý cười, lúc này đây lại đầy đau buồn:

“Có lẽ sẽ hơi đau, ngài chịu đựng một chút.”

Yến Tri An gật đầu.

Quý Thanh Lâm nhích lại ngồi gần Yến Tri An, gỡ băng gạc trên tay cô ra, một vòng rồi lại một vòng, từng vòng tròn băng gạc dính máu được lấy ra khỏi tay cô, làm lộ ra miệng vết thương rách da lộ thịt bên trong, càng làm lòng Quý Thanh Lâm đau như bị kim châm, anh cau mày, sự nâng niu trân trọng dường như không thể che đậy được.

Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô nói: “Không phải kiếp trước tôi là tướng quân à, đao thương không có mắt, vết thương nghiêm trọng hơn vết thương này chắc cũng từng bị rồi, chút đau này không tính là gì cả.”

Quý Thanh Lâm lại ngẩng đầu, nghiêm khắc nhìn cô: “Không được nói bậy.”

Sau đó bắt đầu sát trùng, rồi bôi thuốc.

Dùng tăm bông thấm cồn khử trùng, Quý Thanh Lâm cong eo cúi đầu, giơ tay lên, nhẹ nhàng lau sạch máu trên miệng vết thương của cô bằng tăm bông.

Dè dặt cẩn thận, như bảo vật trân quý.

Dường như sợ cô đau, anh còn vừa lau lại vừa thổi.

Hơi thở nóng ẩm phả lên mu bàn tay cô, Yến Tri An lại không cảm thấy đau, cô thấy Quý Thanh Lâm căng thẳng, biểu cảm như thể ước gì bản thân có thể thay cô bị thương.

Được một lúc, cô mở miệng, giọng nói trở nên khàn hơn: “Tiểu Thư Sinh, anh tập trung một chút, nếu không, thổi nữa là khiến tim tôi ngứa ngáy.”

Trong xe, tài xế yên lặng lái xe, giọng nói khàn khàn của cô vang lên, rơi vào tai của Quý Thanh Lâm mang theo một trận tê dại, những vì sao như rơi vào đôi mắt phượng của anh, đuôi mắt trời sinh còn đỏ hơn.

Vành tai bất giác chuyển sang màu đỏ, lực cầm tay Yến Tri An cũng vô tình tăng thêm.

Anh đột nhiên nhận ra làn da trong tay mình nhẵn mịn như sứ, độ ấm như ngọc.

Quý Thanh Lâm khàn giọng trong khoảnh khắc, hô hấp cũng nặng nề hơn.

Anh muốn nhanh chóng buông tay Yến Tri An ra, trốn vào nơi Yến Tri An không nhìn thấy, nhưng xúc cảm như vậy, khoảng cách tiếp xúc gần như vậy khiến Quý Thanh Lâm không có cách nào kháng cự nổi.

Một tiếng hít không thể nhận ra.

Yến Tri An nhìn Quý Thanh Lâm đang cúi đầu, sợi tóc theo đó rủ xuống, che đi khuôn mặt điển trai của anh, chỉ có chiếc cằm và phần cổ đẹp đẽ, sắc màu như hòa vào hoàng hôn đỏ rực.

Đôi môi hồng mỏng cũng mím lại, yết hầu của anh dường như hơi chuyển động, đôi tay lau máu cũng đang run rẩy.

Yến Tri An nhìn anh, trong mắt dần dần xuất hiện một số cảm xúc khác.

Tiểu thư sinh thẹn thùng lại nhạy cảm, sao lại có thể… khiến người khác muốn bắt nạt như vậy.

Ánh mắt của cô quá rõ ràng, tay Quý Thanh Lâm càng run hơn.

Một tiếng cười nhẹ không rõ ý tứ phát ra từ cổ họng Yến Tri An, khiến trái tim Quý Thanh Lâm không yên, lại cảm nhận được ánh mắt bên cạnh cuối cùng cũng đã rời đi.

Quý Thanh Lâm như trút được gánh nặng, thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Yến Tri An không nhìn anh nữa, ngồi yên dựa vào ghế, anh cầm lấy cổ tay của Yến Tri An, sau khi lau bằng tăm bông, cẩn thận bôi thuốc lên:

“Về nhà ngài đừng để vết thương chạm vào nước.”

“Tay của ngài dùng để cầm dao phẫu thuật, nhất định phải được chăm sóc thật tốt.”

Người ngồi bên cạnh không mở mắt, thu lại tay: “Ừ.”

Trong tay trống không, lòng Quý Thanh Lâm cũng không biết vì sao đột nhiên thấy trống rỗng, anh nhìn Yến Tri An thu tay về, đáy mắt mang theo chút mất mát.

“Ngài có đói không? Tôi đưa ngài đi ăn gì đó nhé.”

“Tôi đã ăn trên máy bay rồi, đi đến chỗ ở là được.”

Nơi ở của Quý Thanh Lâm, cho dù là nơi thỉnh thoảng anh mới tới cũng không hề sơ sài, từ vị trí địa lý cho đến nội thất cũng đã khiến người nghèo như Yến tướng quân hâm mộ.

Nhìn Quý Thanh Lâm như một cô dâu nhỏ đang đứng bên cạnh mình giới thiệu ngôi nhà, đôi mắt Yến Tri An không nỡ rời khỏi người anh.

Cứ nói cứ nói như vậy, tiểu thư sinh liền nói lắp, thật sự không nhịn nổi nữa, nói:

“Ngài cứ nhìn tôi làm gì thế?”

“Hai chúng ta nhìn có giống vợ chồng mới cưới không? Chờ không nổi nữa nên kéo tôi đến nhà của mình.”

Gương mặt Quý Thanh Lâm hiện lên màu đỏ hơi nhạt như cánh hoa sen:

“Ngài, ngài không phải trêu tôi.”

“Không giống à, từ căn phòng, tủ giày ngoài cửa, còn có cốc ở trên bàn, khăn trên giá, đều bày theo đôi đó.”

“Ồ, còn có màu sắc, một trắng một đen, nhìn giống như một cặp vậy!”

“Tiểu Thư Sinh, có gì muốn nói với tôi không?”

“Tôi, ngài…”

Tâm tư nhỏ bị chỉ ra, Quý Thanh Lâm lại làm rùa rụt cổ:

“Khụ, ngại quá, có lẽ là do trung tâm mua sắm có chương trình mua một tặng một.”

Quý Thanh Lâm không giới thiệu nữa, vội vàng dẫn cô vào phòng nghỉ ngơi, đầu cũng không thèm quay lại nhìn, chạy khỏi nơi này.

Người không biết còn tưởng rằng Yến Tri An như hồng thủy thú dữ.

Yến Tri An nhìn cánh cửa đóng chặt, nghĩ đến người vừa hốt hoảng rời đi, đáy mắt có chút ý cười, chuẩn bị tự mình đi tham quan.

Ai biết, chưa được bao lâu, người vừa rời đi đã quay lại.

“Không nỡ bỏ đi à?”

Quý Thanh Lâm mở miệng, nhét túi trong tay vào tay Yến Tri An, giọng nói căng thẳng: “Ngài đừng quên đổi thuốc mỗi ngày.”

Nói xong, anh lại nhanh chóng xoay người rời đi.

Cô thấy anh động tác nhanh nhẹn, cũng không đợi cô đáp lại đã lập tức chạy đi.

Cầm gói thuốc vẫn còn vương nhiệt độ trên tay, Yến Tri An cắn cắn đầu lưỡi, nheo mắt.

Chạy cũng nhanh thật, cũng không thấy thở gấp, nào có nhìn ra được dáng vẻ là người có bệnh chứ.

Hết chương 13!