Chương 5

“Vì sao... Là ta?”

Cổ họng khô rát, y nhỏ giọng hỏi.

“Không vì sao, tóm lại, ta chỉ muốn ngươi.”

Long Diễm từ hổ biến lại thành người, cười cười đẩy ra lớp áo ngủ mong manh của Thi Văn Tâm, lộ ra bộ ngực trắng nõn, hắn cúi người xuống, khẽ cắn một phiến thủy nộn trước ngực y.

“A...”

Thi Văn Tâm mê ly, ý nghĩ trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh biến ảo của Bạch hổ thành Long Diễm... Hắn là ai? Vì sao hắn có thể biến thành hổ? Vì sao chính mình lại ở chỗ này? Thiệt nhiều

vì sao... Nhưng là lại đấu không lại sức hút của một câu.

“Ta chỉ muốn ngươi.”

Y đột nhiên muốn khóc... Từ khi sinh ra, y chính là không được ai cần. Y bị vứt bỏ, bị để lại bên ngoài thư viện, từ trước giờ vẫn chỉ là một tồn tại dư thừa.

Không có một người nào để ý đến y, trừ bỏ lão viện sĩ phụ thân, không có người nào quan tâm chết sống của y, có y hay không có y, đối với bất luận kẻ nào mà nói đều chẳng có ảnh hưởng gì.

Y từng nghĩ tới, nếu chính mình có một ngày đói chết ở thư viện, có khi căn bản chẳng ai biết có một người đã biến mất trên đời, cho nên y mới có thể nghĩ rằng mình đã chẳng để ý đến chuyện này nữa....

Nhưng khi y nghe thấy lời nói của Long Diễm, Long Diễm đối với y nói là ”Ta chỉ muốn ngươi.”

Y không còn là người không ai cần đến nữa.... Y hữu dụng, y giúp Long Diễm khi hắn bị thương.... Mặc kệ Long Diễm sẽ làm gì y, bởi một câu này, y đột nhiên cảm thấy cuộc sống của mình rất có giá trị.

“Ngươi... Muốn ta sao?”

Thi Văn Tâm vươn tay, nhẹ nhàng nâng lên mặt Long Diễm.

Trong mắt y nhiễm đầy thủy quang, mênh mông như hồ mùa thu, song mâu đỏ bừng, môi run nhè nhẹ, giống như cánh bướm chập chờn.

“Đáng chết.”

Long Diễm làm sao chịu được trêu chọc như vậy, hắn vốn đã vận sức chờ phát động, nhìn khuôn mặt thanh nhã của Thi Văn Tâm, hơi hơi mang theo biểu tình khổ sở, hắn nhịn không được nữa.

Hắn muốn nhìn thư ngốc này tươi cười...

Không muốn thấy ánh mắt chua sót như thế của y, hắn muốn thấy y chìm trong tình cảm mãnh liệt mà quên đi tất cả đau khổ —–

Gầm nhẹ một tiếng, giống như hổ gầm, Long Diễm xả hạ lớn miên bào của Thi Văn Tâm xuống đất.

Thư ngốc này rõ ràng gầy đến cả người chỉ toàn

xương sườn, nhưng như thế lại cứ cố tình làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào đến mất không chế. Long Diêm không nói thêm bất cứ gì, một ngụm hàm trụ lỗ tai ngọt ngào mềm mại của Thi Văn Tâm, bàn tay to vòng qua lưng y, năm ngón tay đè lại tấm lưng của y, dùng một chút lực, y lập tức mềm yếu vô lực nằm tựa vào giường.

“Hôm nay, ngươi sẽ trở thành người của ta.”

Long Diễm ghé vào lỗ tai hắn, thở ra thanh âm kèm theo hơi thở nóng bỏng ẩm ước làm người khác toàn thân phát nhiệt.

Ngón tay nhẹ nhàng thăm dò toàn thân y, từ bên trên đến giữa hai chân y, nhiệt độ nóng cháy từ bàn tay làm y muốn chạy trốn khỏi nó. Y chỉ là người đọc sách a....

Trong đầu hiện lên từng câu chữ trong tứ thư ngũ kinh, y đem tất cả sách trong thư viện đọc qua một lượt, nhưng rốt cuộc vẫn không biết đến tột cùng Long Diễm muốn làm cái gì.

Y

không hiểu, bàn tay to kia di chuyển tới đâu thì từ đó liền truyền tới từng đợt lửa nóng, thân thể y cũng vì vậy mà sinh ra nhiệt, cảm giác trong đầu dần mơ hồ, y cái gì cũng không hiểu.

Y chỉ cảm thấy theo từng động tác Long Diễm, y tự nhiên sẽ sản sinh một loại sợ hãi. Bởi vì không biết sẽ phát sinh chuyện gì, không biết bước tiếp theo của Long Diễm, nhưng nhờ dự cảm trời sinh mà y mơ hồ cảm giác được một chút, thân thể tùy theo vuốt ve của Long Diễm run lên từng đợt chính là điềm báo trước, nếu cứ như vậy tiếp tục, y sẽ thành cái gì ni?

“A...”

Thi Văn Tâm phát ra âm thanh nỉ non điềm nị (ngọt liệm) đến chính y cũng khó tin nó là của mình, thanh âm nỉ non này rơi vào tai Long Diễm, lại giống như sự cổ vũ vô cùng to lớn.

Nam nhân, điều khó có thể chịu đựng được chính là bị trực tiếp đυ.ng chạm cơ thể, thư ngốc này tuy khác thường nhân một chút, nhưng thân thể y quả đúng là thành thực, vừa lộng một chút liền thấy hiệu quả.

Long Diễm tà ác

gợi lên khóe môi, tiến đến bên tai Thi Văn Tâm, một tay tham hạ, đem bộ vị kia của y nắm vào trong lòng bàn tay mình.

Thật sự là đáng yêu, vừa bị nắm liền trực tiếp cương lên — thư ngốc này chỉ sợ chưa bao giờ tự thỏa mãn chính mình đi! Vậy để hắn làm cho y hưởng thụ được đỉnh cao khoái hoạt là thế nào đi.

Bàn tay bắt đầu hoạt động, vờn quanh phân thanh dần trướng lên của Thi Văn Tâm, nhẹ nhàng di động, Long Diễm vừa lòng cảm giác được thân hình tinh tế bị hắn áp dưới thân đang rung động rất mạnh.

Long Diễm, hắn... Hắn đang làm cái gì...

Hé miệng, bất giác thở hào hển, Thi Văn Tâm cảm thấy mình sắp không thể hô hấp được nữa rồi. Tay của Long Diễm thế nhưng cằm lấy nơi đó của y, đồng thời còn bên tai y phun ra hơi thở lửa nóng.

Bộ vị yếu ớt nhất toàn thân bị Long Diễm nắm trong tay, chỉ là sờ, đã đủ làm cho y bất giác muốn bắn.

Hắn... Hắn cư nhiên còn lộng lên xuống phân thân của y.

Bị nắm, lòng bàn tay của Long Diễm tựa như dung nạp y, đã vậy còn di động có nhịp điệu, bức bách làm y không ngừng trương lên...

Nửa người dưới hoàn toàn không còn chút khí lực, hai tay cũng không biết từ khi nào đã vòng qua lưng của Long Diễm, cào lên cơ bắp rắn chắc trên lưng hắn.

“A... Cáp –”

Nước mắt đã muốn lưu chuyển đầy hốc mắt y, y cảm thấy nhiệt khí toàn thân như một dòng nước chảy theo một hướng trong cơ thể y, hướng phía phân thân bị Long Diễm nắm trong tay lao đến.

“Không... Không cần...”

Thi Văn Tâm cũng không biết chính mình đang nói cái gì, y muốn kháng cự, nhưng lực bất tòng tâm, y thấy có thứ gì đó muốn từ trong cơ thể mình đi ra, y vô lực đi ngăn cản...

Thân thể Thi văn tâm bởi thình lình bị tìиɧ ɖu͙© tập kích mà nhiễm thượng một tầng hồng sắc anh đào, mâu tử rưng rưng có chút vô thố (không thể điều khiên, không thể chấp nhận) đối với du͙© vọиɠ, đôi môi vì nóng cháy mà khô nứt khẽ mở ra, đầu lưỡi phấn hồng ở giữa hai hàm răng tuyết trắng thoáng hiện, liếʍ đi cánh môi khô nóng.

Ngốc tử này lại có biểu tình xinh đẹp vậy sao, làm cho hắn muốn trực tiếp thần tốc tiến công bên trong cơ thể tinh tế mảnh mai này, Long Diễm vất vả nhẫn xuống, ngay cả mày đều nhíu lại.

Nếu không cho thư ngốc phát tiết một lần, y tuyệt đối không thể thừa nhận được du͙© vọиɠ mãnh liệt của hắn. Long Diễm vẫy vẫy đầu, cố gắng khắc chế du͙© vọиɠ mãnh liệt của mình, một tay sờ soạng xuống dưới, trực tiếp vuốt ve phần đỉnh của phân thân trong tay mình.

“A —-”

Thi Văn Tâm chưa bao giờ bị kí©h thí©ɧ lớn như vậy tập kích, lập tức phóng ra.

“Thiệt nhiều.” Long Diễm ở bên tai Thi Văn Tâm nói, nhiệt khí thổi qua tai y... Y nhất định rằng tai mình bây giờ chắc chắn đã hồng thấu rồi.

“Văn Tâm, tiểu thư ngốc... Ngươi là lần đầu tiên đi!”

Thanh âm trầm thấp như chú ngữ, lưỡi Long Diễm xâm nhập tai y, liếʍ lộng làm y chấn động. Y bất giác gật gật đầu... Lần đầu tiên... Y chưa bao giờ có kinh nghiệm về việc này, y thậm chí còn không biết tự nhiên đầu óc y trống rỗng một mảnh, còn có niêm dịch phóng ra là cái gì.

“A, biết kế tiếp phải như thế nào không?”

Long Diễm trước mắt y triển lộ tươi cười — hắn đang cười, cười rộ lên thật đẹp a. Thi Văn Tâm yên lặng nhìn, có chút ngây người. Hắn

tươi cười thật là đẹp mắt, trường phát ngân sắc khi hắn cúi người chảy xuôi xuống ngực y, hơi hơi ngứa, song mâu tử bích lục trở nêm tối thêm chút, nhưng hàm chứa ý cười —- lúc trước tuy rằng hắn cười, nhưng hơn phân nửa là ý cười không chạm đáy, nhưng vẫn rất đẹp mắt.

Thi Văn Tâm bất giác cũng cười lên.

Thư ngốc này lại làm sao vậy, nhìn hắn chằm chằm, đầu tiên là ngẩn người sau đó là ngây ngô cười, làm cho hắn cảm thấy vô cùng thất bại.

Nếu là những người khác, hiện tại sớm đã trước mặt hắn cầu xin hắn nhanh nhanh làm cho bọn họ thỏa mãn, chỉ có thư ngốc này, rõ ràng du͙© vọиɠ đã bừng bừng phấn chấn, còn có thể thất thần nhìn hắn tới ngẩn người. Y thật hảo kiền tịnh, thuần túy ngay cả phản ứng đều tùy tâm sở dục, làm cho hắn càng ngày càng có ý tưởng chặt chẽ cột y bên người mình.

Nếu như không bắt lấy y, sợ rằng thư ngốc này liền đột nhiên biến mất!

Long Diễm ghét nhất là không thể nắm chặt thứ mình muốn, hắn muốn Thi Văn Tâm, muốn đem y tiến nhập cơ thể mình để giấu đi, không cho người khác nhìn thấy sự đơn thuần của y.

Ngón tay bị bạch trọc vừa bắn ra của Thi Văn Tâm làm cho ẩm ướt từ từ thăm dò xuống dưới, tìm kiếm tiểu huyện động, tiếp theo một ngón tay của hắn tham nhập vào bên trong.

“A?”

Bị dị vật xâm nhập thân thể, Thi Văn Tâm đang ngây ngô cười liền nắm chặt vai Long Diễm, gắt gao cấu mạnh.

“Ngươi... Đây là cái gì?”

Đau quá, có cái gì đó vừa xâm nhập nơi bí ẩn của y, vừa ướŧ áŧ còn mang theo cả nhiệt độ, nhẹ nhàng tao (gãi) vào nội vách tường. Tay cùng chân y cơ hồ đều run lên, ngay cả ngón chân cũng gắt gao co lại, giống như cảm giác của cơ thể đều tập trung vào một điểm đó.

“Thả lỏng, bằng không sẽ càng đau.”

Long Diễm mạnh mẽ kiềm chế du͙© vọиɠ của mình, ngón tay có tiết tấu ma sát bên trong Thi Văn Tâm. Đối với người lần đầu tiên được phóng thích trong tay người khác như thư ngốc, chuyện kế tiếp có lẽ sẽ làm y thập phần khổ sở, nhưng Long Diễm đã không thể nhịn hơn được nữa.

Rút ngón tay ra, bàn tay tiếp tục nắm lấy phân thân sắp phóng thích của y, còn côn th*t dựng đứng từ lâu của hắn thì tại lúc hắn vừa rút tay ra liền để phần đỉnh ngay cửa bí huyệt đang hé mở của y.

Dùng sức đẩy về phía trước, Long Diễm mạnh mẽ đâm sâu vào bên trong cơ thể Thi Văn Tâm.

“A... –”

Vừa kêu chưa được một nửaa thì thanh âm của y liền tắt, hạ thân truyền tới từng trận xé rách đau đớn — Thi Văn Tâm mắt trợn to, nước mắt chảy xuống. Y giương miệng, lại vì đau mà không thể nói ra tiếng, chỉ cảm thấy có cái gì đó vô cùng thô to một lần lại một lần vùi sâu trong cơ thể y.

Y ngay cả thở cũng vô cùng khó nhọc... Đau quá, thật sự đau quá, giữa hai chân chảy xuống chất lỏng ấm áp, y không biết đó là cái gì, nhưng là đau quá...

Vật tiến vào trong cơ thể y như là cái lạc thiết (mỏ hàn, que hàn) không ngừng đẩy mạnh, nóng đến nỗi làm cho y bị thương.

“...”

Y không thể hô hấp, chỉ có thể hé miệng ra để thở, nhưng không có biện pháp đem không khí hút vào cơ thể, hảo khổ, đau đớn kịch liệt cùng hít thở không thông vây lấy y, y sắp chết sao?

Long Diễm thong thả

đem chính mình hoàn toàn mai nhập vào trong bí huyệt của Thi Văn Tâm.

Hắn biết hắn cũng khó mà nhận, nhưng không dự đoán được thư ngốc thế nhưng hoàn toàn không thể chống đỡ. Ngay lúc hắn đang hưởng thụ sự mềm dẻo của thân thể Thi Văn Tâm, mật huyện trơn mềm ấm áp như tơ lụa đang gắt gao bao trụ hắn — hơi thở thư ngốc này cư nhiên lại khi có khi không.

Long Diễm bỗng phát giác ngực của mình bắt đầu có cảm giác khó chịu, hơn nữa càng ngày càng

đau kịch liệt hơn.

Nếu đối tượng của ma tộc chết đi, ma tộc cũng sẽ cảm giác được tử vong của đối phương, cảm giác này của hắn chẳng lẽ là đang thuyết minh thư ngốc sắp chết?

“Mẹ nó, thư ngốc, ta không cho mà ngươi dám chết sao?”

Một phen nắm lấy Thi Văn Tâm, Long Diễm hôn môi y, đem ma lực của mình truyền cho y. Đây là biện pháp vô cùng tổn hao tinh nguyên, nếu không phải người phi thường trọng yếu, không có ma tộc nào nguyện dùng đến phương pháp này để cứu người.

Ma tộc cho tới nay đều là dạng vô cùng ích kỷ cuồng ngạo, không đem chuyện bên ngoài đặt ở trong mắt. Nhưng giờ hắn không quản được nhiều như vậy. Hiện tại hắn không thể để thư ngốc chết, còn là chết trên giường ngay lúc cùng hắn ái ân.

Thi Văn Tâm cảm thấy đau quá, cũng không thể chấp nhận được thống khổ như vậy, y chỉ là nghĩ, liền cảm thấy đau đớn dần rời xa y, y tựa như đang bay theo đám mây đến địa phương trắng xóa một mảnh, thấy không rõ được phương hướng, nhưng y cảm nhận bốn phía thập phần im lặng... Nếu đây là nơi người chết đến, cũng không tệ lắm...

Nhưng y lại nghe được có người đang gọi mình.

“Ngươi sống lại cho ta!”

Một đợt không khí tràn vào khoang miệng y, truyền thẳng vào phổi y, y mạnh mẽ ho khan, sau đó từ trên mây hạ xuống.

Lại là một trận đau, hai mắt Thi Văn Tâm rốt cục có lại tiêu cự, y nhìn thấy mặt của Long Diễm.

“Văn Tâm, ngốc tử, ta là ai?”

“Long... Long Diễm...”

Tuy rằng vẫn là đau, nhưng đã không còn là cái thống khổ không thể nhẫn nại kia nữa, cảm giác hít thở không thông tại ngực cũng tan thành mây khói, y tinh tường cảm nhận được có gì đó tồn tại bên trong cơ thể mình — tay y đặt tại ngực Long Diễm, mà thứ nóng bỏng bên trong thân thể y có những nhịp đập đều đều đồng dạng nhịp đập trái tim hắn. (là cái ấy ấy đó của Diễm ca)

Thứ bên trong cơ thể y...là của Long Diễm đi.

Mạc danh kỳ diệu

cảm thấy an tâm, nếu là của hắn, đau đớn kia y có thể chịu được.

“Thư ngốc, ta không cho ngươi chết, ngươi tuyệt đối không được chết.” Nhìn Thi Văn Tâm khôi phục thần trí, Long Diễm phát hiện bởi vì vậy mà hắn cảm thấy vui sướиɠ.

Thư ngốc này đã hấp thụ non nửa số ma lực của hắn, hẳn là không còn trở ngại nào nữa. Nếu đã không còn chút gì nguy hiểm, vậy hắn muốn trả thù y.

“Ngươi cho là giả chết có thể tránh được ta sao?”

Hắn rời khỏi thân thể Thi Văn Tâm, sau đó thông thả ra vào, tơ máu chảy ra từ bí huyệt của Thi Văn Tâm quấn quanh trên phân thân Long Diễm, nhiễm lên da thịt trắng nõn của Thi Văn Tâm, lộ ra một mạt màu hồng yêu dị.

“Ngô –”

Vẫn như cũ là đau, lại vì phát giác vật đó là của Long Diễm nên cảm nhận trở nên hơi khác thường — vật kia mỗi lần xuất nhập làm cho từng nơi trong cơ thể y có cảm giác như được âu yếm trêu đùa, nổi lên những đợt sóng cao hơn, từng trận ngứa ngấy. Làm cho y không biết nên làm cái gì

cho phải, mà sự ngứa ngấy kia chỉ có thể dùng đau đớn mới có thể giảm đi.

Long Diễm thấy được bí huyệt đã có thể thích ứng sự tồn tại của hắn, tốc độ trừu động dần nhanh hơn, đồng thời cúi thân thể xuống, khẽ liếʍ mồ hôi tin mịn trên chóp mũi non mềm.

“Không... Hảo kì quái...”

Theo tốc độ ngày càng nhanh của Long Diễm, trừ bỏ đau đớn, Thi Văn Tâm rõ ràng cảm giác được kɧoáı ©ảʍ tê dại khác thường, y dùng tay che đi hai mắt mình — y hảo kì quái, hảo muốn nhìn mặt của Long Diễm, muốn đòi hắn động tác nhanh hơn chút, hảo xấu hổ... Y sao có thể nghĩ như vậy...

Nhưng Long Diễm không cho y che đi hai mắt.

Bên trong Thi Văn Tâm đã bắt đầu co rút kẹp chặt thứ thật lớn của hắn, tuy rằng không còn trúc trắc như trước, nhưng đã có phản ứng với hắn, thời điểm hắn muốn rời đi, huyệt động sẽ tự giác lưu luyến bao vây hắn, giống như không muốn hắn rời khỏi, mà khi hắn tiến vào, nó liền phát ra chấn động vui vẻ.

Tiểu ngốc thư của hắn tuy căn bản không có khái niệm về giao hợp, nhưng do làm liên tục nãy giờ nên tổng cũng có chút ít cảm giác, nhìn y xấu hổ che đi mặt mình, muốn che giấu sự thật sao?

Long Diễm nắm tay Thi Văn Tâm, đưa lên trên đầu y, bắt buộc y nhìn hắn.

“Cái gì hảo kì quái?”

“Ta... Ta không biết nên nói như thế nào... A –”

Hạ thân vừa bị va chạm mạnh, ngay cả thắt lưng đều muốn tê liệt nhũn ra... Thi Văn Tâm mê mang nhìn Long Diễm, theo từng chấn động của y mà phát ra tiếng rêи ɾỉ.

“Ân... A –”

Trong miệng y rên ra những thanh âm mà chính y cũng không tin tưởng nó là của mình.

“Mặc kệ mấy thứ đó, nhìn ta.”

Bị nâng mặt lên, nhìn đôi mắt của Long Diễm đã muốn chuyển sang màu thâm lục (xanh đậm) — hắn hảo tuấn mĩ, lại vô cùng cuồng dã, thân thể cũng hảo cường tráng. Nam nhân như vậy, nếu muốn chọn lựa, nữ nhân trên thiên hạ đều có thể nguyện ý đi theo hắn đi!

Nhưng hắn nói muốn y làm thê tử của hắn, ý nghĩ của ‘ nam nhân làm thê tử’, cùng ‘nữ nhân làm thê tử’ có phải hay không đều giống nhau ni? Nhưng không thể sinh hài tử a...

“Ngô a...”

Long Diễm vẫn như cũ ở trong thân thể y ra vào, không ngừng nhấc lên từng đợt sóng triều của du͙© vọиɠ, y cảm thấy chính mình đang bị bao vây trong những động tác kịch liệt của Long Diễm.

“Văn Tâm, đi theo ta.”

Trong lúc mất đi ý thức, Thi Văn Tâm nghe thấy Long Diễm nói thế...