Xuân Hồng lâu là thanh lâu lớn nhất đứng đầu Khánh tỉnh thành. Nếu đã tới nơi đây thì mọi người chắc chắc sẽ biết chỗ này, nữ tử nơi đây so với sao trên trời còn nhiều hơn — hơn nữa loại mặt hàng gì cũng có, tất cả đều là nữ tử hảo vô cùng, mụ mụ Xuân Hồng lâu từng khoe khoang rằng, mặc kệ là dạng nữ tử gì thì đều có thể tìm được ở Xuân Hồng lâu.
Tại nơi này, dù là cự phú thương nhân trong kinh thành hay là quan to quý nhân, đều từng tiến đến nơi đây tìm kiếm nữ nhân mình ngưỡng mộ trong lòng, mà mụ mụ chỉ cần ngồi một chỗ đếm tiền nhũn cả hai tay.Đa số người đến Xuân Hồng lâu đều là vì hoa khôi.
Hoa khôi tên là Tiên Tiên, từ nhỏ bán mình tại Xuân Hồng lâu, được mụ mụ dạy dỗ suốt mười bốn năm, năm nay vừa được mười tám tuổi, đã muốn nổi tiếng khắp đại giang nam bắc, mỗi ngày khách nhân tìm tới cửa có hơn một nữa là vì muốn được nghe tiếng đàn của nàng mà ngày chờ đêm đợi tại đây.
Tiên Tiên là nhất đẳng hoa khôi của Xuân Hồng lâu được khách nhân nâng niu trong lòng bàn tay đặt trước mặt mà đau sủng, ngay cả mụ mụ cũng nhượng nàng ba phần —- nhưng hôm nay, xảy ra một chuyện làm cho nàng hận đến nghiến răng nghiến lợi, đương nhiên việc này cũng là một sự kiện khó hiểu nhất từ khi khai trương đến nay của Xuân Hồng lâu.
Ngày hôn đó, một người khách nhân tiến vào, người ân khách này là danh phù kỳ thực ( xứng với, đáng mặt) ân khách, hắn mang theo bên người một cái bao thật lớn nặng trịch, còn nâng đến một thùng chứa hơn trăm viên Dạ Minh châu thật to, mở miệng muốn bao phòng hoa khôi — mụ mụ đương nhiên nghĩ người này muốn tìm đầu bảng Tiên Tiên
nên vui vẻ tiếp đón, mang theo ân khách đại nhân qua phòng Tiên Tiên — nơi đó là căn phòng trung tâm được tân trang vô cùng hoa lệ của Xuân Hồng lâu, ngay cả vách tường cũng được bao lên bằng gấm vóc, thực sự mềm mại thoải mái, cam đoan khách nhân phiêu phiêu dục tiên....
Nhưng đến khi mụ mụ nói đến phiêu phiêu dục tiên, ân khách lộ ra một nụ cười có chút thâm ý.
“Hắn dường như rất không muốn nói đến cái từ này, ta nghĩ nhất định là hắn nghĩ ta nói dối.” Mụ mụ Xuân Hồng lâu sau đó nói như vậy.
Nhưng chuyện càng bất khả tư nghị còn ở phía sau, ân khách kia sau khi mở cửa phòng Tiên Tiên, đầu tiên là đi vào phòng nhìn nhìn một chút quanh phòng, sau đó — hắn liền đem Tiên Tiên ném ra khỏi phòng.
Hắn thật sự dùng cách ném ra, ân khách cao lớn tuấn tú này làm cho tất cả các cô nương trong Xuân Hồng lâu đều xuân tâm nhộn nhạo, dùng một tay liền nắm lấy đầu bảng hoa khôi bế nguyệt tu hoa của Xuân Hồng lâu quăng thẳng ra hành lang, hắn giống như quăng một kiện y phục rách nát không đáng để vào mắt, đem nàng quẳng ra ngoài, mặc cho tấm lưng mảnh khảnh rơi xuống vào hành lang trở nên phiến phiến bầm tím, ngay cả nhìn cũng không bố thí cho nàng một cái.
Sau đó, hắn kéo xuống túi tiền trên vai, cái đồ bên trong túi làm cho các cô nương trong Xuân Hồng lâu sợ hãi vô cùng.
Bên trong bao cư nhiên là một nam nhân.
Nam nhân! Trên đời sao lại có chuyện một nam nhân đóng gói một nam nhân khác mang vào thanh lâu? Quả thực... Quả thực là vũ nhục cho chư vị mỹ nhân nơi Xuân Hồng lâu. Nhưng vị ân khách này hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt gϊếŧ người của các cô nương bắn tới, lại quăng ra ngoài thêm mười khỏa Dạ Minh châu to bằng nửa nắm tay, nói là muốn các nàng tìm người hảo hảo hầu hạ nam nhân nằm trong bao kia.
Cái gọi hầu hạ chính là tắm rửa đánh răng cùng gội đầu, mặc y phục, cho ăn cơm cùng những việc hạ nhân hay làm, nhưng vì Dạ Minh châu này toàn là vô giá, nên nhiều cô nương cùng làm việc này.
Tóm lại, sự tình
bắt đầu chính là như vậy, nay vị ân khách kỳ lạ kia đang trụ tại phòng của Tiên Tiên, mà hoa khôi lại bị đuổi đến phòng nhất đẳng(phòng tốt nhưng thường, còn phòng Long Diễm đang ở lại là phòng vip). Đương nhiên, nam nhân trong bao kia hiện tại cũng ở chung phòng với vị ân khách kì lạ.
Người nọ chính là Thi Văn Tâm bị Long Diễm thôi miên, y hiện tại đang bị ngâm trong ao nước ấm được tẩm tinh dầu thơm, bên trong còn có thêm nhiều đóa hoa tươi đẹp.
Y vẫn ngủ say như cũ... Tuy rằng tay chân y đều bị vài cô nương xinh đẹp như thiên tiên trong Xuân Hồng lâu cằm lấy, các nàng đang thay y — tu chỉnh móng tay!
Đúng vậy, tu chỉnh móng tay. Nhiệm vụ của các nàng là làm cho trước khi tới ban đêm đem y sửa sang cho sạch sẽ, phun dầu thơm, tu chỉnh móng tay cùng móng chân chính là nhiệm vụ đầu tiên cần hoàn thành.
Kỳ thật Thi Văn Tâm vẫn rất kiền tịnh(yêu sạch sẽ), tuy rằng nghèo khó, nhưng xiêm y luôn thay liền tảy, đương nhiên hơn phân nửa là vì y chỉ có hai bộ y phục để thay đổi, nhưng tóm lại y thực sạch sẽ. Tay chân y đều rất hảo nhìn, tuy rằng vì bần cùng mà không có chút cơ bắp, nhưng y cũng rất biết bảo dưỡng chúng.
Chỉ là hiện tại các cô nương đều đang nghiên cứu làm sao cho da thịt y biến nhu nộn, làm sao cho móng tay y trở nên thủy nhuận sáng bóng... Tóm lại chính là làm cho hết thảy của y đều biến thật hảo.
Mà thời điểm các nàng làm xong tất cả, Thi Văn Tâm một thân nhất kiện áo đơn rơi vào trong tay Long Diễm.
Tên thần bí ân khách, đúng là Long Diễm đã dùng một trận lốc xoáy mang đi Thi Văn Tâm. Ngày đó hắn dùng ma lực, trong nháy mắt liền đem Thi Văn Tâm mang vào tỉnh thành.
Long Diễm cùng Thủy Phong tam Ma Đế còn lại bất đồng, hắn đối nhân thế luôn không có gì hứng thú, nhưng hắn biết một sự kiện, đó là chỉ cần có tiền liền có thể hành tẩu trên thiên hạ. Cái khác hắn không có, nhưng tiền tuyệt đối không ít.
Ma tộc có thể hấp thu tinh hoa thiên địa, kết hợp các loại nguyên tố, sáng tạo ra Dạ Minh châu. Loại này ở ma vực không đáng giá một đồng, bất quá lúc bình thường dùng để chiếu sáng cũng tốt, nhưng bởi vì người thường cũng tiên đạo không thể vào được Ma Vực bởi chướng khí rất dày đặc nên khi đến nhân gian Dạ Minh châu mới có thể có giá trị đặc biệt.
Muốn hắn tạo trăm khỏa cũng chỉ là chút sức mà thôi, bởi vậy hắn tạo ra thật nhiều Dạ Minh châu, liền đến phòng tốt nhất của tỉnh thành trụ. Mà theo như hắn quan sát, kiến trúc xa hoa nhất của thành trấn này chính là thanh lâu treo bảng hiệu Xuân Hồng lâu.
Hắn không cần nhiều lắm, chỉ cần cho Thi Văn Tâm phòng ở tốt nhất, hầu hạ tốt nhất, hắn chỉ là muốn cho thư ngốc hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất.
Y là người của Long Diễm hắn, Long Diễm hắn có thể cho y thứ tốt nhất, hết thảy đều phải tốt nhất.
Chờ các cô nương đều lui đi ra ngoài, Long Diễm đem Thi Văn Tâm ôm vào trong ngực, khẽ hôn trán y.
Y thơm quá, làm cho hắn tham lam hấp thụ mùi hương trên người y —– kỳ thật chính là dùng tạo giác cao chiết xuất từ tinh du án ma (không biết), nhưng vô cùng thích hợp với y, y trước kia thường dùng thứ này để giặc y phục cùng tắm rửa, khi đó liền thấy rất thích hợp với y, nay hương vị đậm hơn một chút, lại vẫn thanh nhã như trước.
Long Diễm cởi bỏ khóa thôi miên, hắn vừa hôn xuống, Thi Văn Tâm liền lười biếng tỉnh lại.
“Thật thoải mái — ân –”
Kéo dài thanh âm, Thi Văn Tâm từ trong sương mù tỉnh lại, liền nhìn thấy gương mặt góc cạnh rõ ràng của Long Diễm.
“Ta còn đang nằm mơ sao? Ha ha ~~ ta mơ thấy một sáng tinh mơ ta ngủ dậy thấy
mình đang nằm trong lòng một nam nhân, nhưng rõ ràng ngày trước đó ta nhớ rõ là mình ngủ cùng một lão hổ, cái nam nhân kia còn nói muốn thú ta làm thê tử của hắn... Dường như chính là ngươi, bất quá tóc cùng mắt của ngươi đều là màu đen, tóc của hắn là ngân sắc còn màu mắt là lục sắc! Nhất định là nằm mơ, ta còn đang nằm mơ, tỉnh mộng, ta là Thi Văn Tâm sống trong thư viện, ha ha –”
Vừa tỉnh đến liền tự quyết định, mắt thấy y đang tính ngủ tiếp, thư ngốc này chẳng lẽ ngủ cả một ngày nên choáng váng? Hay là nói y dám trốn tránh sự thật, nghĩ cũng không muốn thừa nhận Long Diễm hắn tồn tại?
Đừng hòng! Hắn mới không cho thư ngốc cơ hội này.
Long Diễm thân thủ nắm lấy mặt Thi Văn Tâm, tả lạp hữu xả (trái nựng nựng, phải nhéo nhéo)
“Đau...” Thi Văn Tâm ăn đau, ngay lập tức tỉnh lại, sau đó liền phát hiện chính mình vẫn như cũ bị giam cầm trong vòng tay của nam nhân bá đạo.
“Ngươi... Ngươi như thế nào ở trong này?” Nói xong, Thi Văn Tâm mới phát giác chỗ mình đang ở không phải chỉ có trướng mạn (màn) bằng lăng la (vải dệt), trái phải trải những tấm thảm xinh đẹp y chưa từng thấy qua, ngay cả vách tường cũng dùng kim ti tơ lụa đỏ thẫm vây quanh... Trần nhà treo đầy vải xanh vàng rực rỡ làm y choáng váng đầu óc, “Này... Nơi này là chỗ nào?”
Chân nhuyễn xuống, đáng thương y có thói quen bần cùng, cho tới bây giờ chưa thấy qua trường hợp nào xa hoa như vậy, chỉ cảm thấy như đang nằm mơ, khiến cho đầu phình to.
Long Diễm nhìn bộ dáng tội nghiệp không biết làm sao của y, trong lòng thế nhưng mơ hồ đau đớn. Thư ngốc này sợ là làm bạn cùng bần cùng quá lâu rồi, mấy thứ tốt này có lẽ chưa bao giờ thấy qua, nhìn y thật rất...
Không tha vẫn là không tha, thư ngốc này giờ biến thành thơm mát thủy nhuận, ngay cả tóc cũng hệt như tơ lụa, hắn đã dục hỏa đốt người, cơ hồ áp chế không được — vẫn là nhanh đem y ném lên giường mới tốt — trái tim bị thương của hắn vẫn còn có chút đau, vừa vặn thử xem cách chữa thương trong truyền thuyết có thật sự hữu hiệu hay không.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Thi Văn Tâm không biết nam nhân trước mắt vì mùi thơm trên người y mà muốn phát cuồng rồi, còn nhìn trước liếc sau, lấy móng tay cấu người mình, thấy đau nhức mới chấp nhận hết thảy không phải y ảo tưởng.
Y phát giác chính mình càng ngày càng hồ đồ...Y phải biết rõ ràng chân tướng sự tình, bằng không chỉ sợ y sẽ hồ đồ đến nỗi ngay cả chính mình là ai cũng sẽ quên luôn.
Y rõ ràng chính là thư sinh nghèo kiết hủ lậu, sau đó vào một ngày xuất môn vẽ tranh hoa cúc thì ngã trên mình một con bạch hổ,mọi thứ hiện tại liền biến thành cái dạng này. Cho dù là người có thể thích ứng trong mọi tình huống cũng cần hiểu rõ mọi thứ trước a...
Long Diễm không có tính nhẫn nại tốt như Thi Văn Tâm, hắn căn bản không muốn giải thích, hắn tuyển biện pháp trực tiếp — hắn tại trước mặt Thi Văn Tâm, từ một người biến thành một con bạch hổ.
Nếu y muốn hỏi, không bằng làm cho y thấy rõ ràng mọi chuyện, đỡ phải giải thích dài dòng cả ngày nhưng vẫn chẳng rõ gì, cứ cho thư ngốc nhìn thấy sự thật, y tự nhiên sẽ biết nguyên nhân.
Thi Văn Tâm ngây ra như phỗng.
Một người! Một người cao to ngay trước mặt y biến thành một con bạch hổ, thật sự là không thể tưởng tượng!
Y tuy rằng thờ phụng thiên địa thần minh, nhưng không biết nguyên lai người có thể biến thành hổ, như vậy chứng minh hắn chính là con hổ lần trước cùng y ngủ chung, ngày hôm sau biến thành Long Diễm, lý do là vì Long Diễm chính là con hổ kia.
“A... Ngươi là con hổ...”
Vừa nói ra một câu, Long Diễm trong hình hổ tiến lên phía trước một bước, một ngụm cắn lấy cồ áo Thi Văn Tâm, đem y ném lên giường.
Mâu tử bích lục nhìn thẳng y, bạch hổ trước ánh nhìn chăm chú của y biến thành hình người, Long Diễm trở lại với ngân phát lục mâu (tóc ngân sắc mắt xanh), một tay nắm lấy hai tay của y, tay kia đem nhất kiện y phục đơn độc trên người y xả xuống.
“Thi Văn Tâm, ngươi là của ta.”
Mâu tử hơi híp lại lộ lên tinh quang, trong mắt Long Diễm nổi lên cuồng nhiệt cùng kiên quyết.
Trái tim Thi Văn Tâm không nghe sai bảo vì ánh nhìn kia mà loạn nhịp.