“Cái kia…Kỳ thật cũng chỉ cần làm được điều kiện của hắn là được …”
Thi Văn Tâm ngồi ở mép giường, ánh mắt dời xuống mủi chân của mình.
Trước mặt y, Long Diễm đi tới đi lui cũng gần cả ngày rồi, cho dù hắn không phiền, nhưng y ngồi nhìn cũng cảm thấy choáng váng nha.
“Tiểu ngốc thư, ngươi đừng có nhiêu chuyện.”
Thanh âm Long Diễm nặng nề từ trên đỉnh đầu truyền đến. Thi VĂn Tâm vì mải nhìn Long Diễm đi qua đi lại nãy giờ nên cổ cũng cứng đến mỏi, đưa tay xoa xoa, vặn vẹo qua laị cho giảm bớt.
Từ sau lúc cùng Già Lăng ăn cơm nói chuyện, Long Diễm vẫn cứ bộ dáng xao động như thế. Yêu cầu của Già Lăng cũng hơi kì quái, theo hắn nói thì kiếp này của hắn là Đông Bình vương gia, cũng chính là thân đệ của hoàng đế, hắn nói hắn mới không cần chạy về Ma Vực, đương nhiên càng không muốn đi tiên giới.
“Trải qua đủ chuyện, ví dụ như cái chết, ta không muốn lại phải liên quan đến chuyện tranh đấu của hai giới, ta ở đây cẩm y ngọc thực, bỏ không được, càng bởi hiện giờ ta đem “không lực” phân hóa khỏi cơ thể, sớm đã không còn lực lượng như xưa, nếu thực muốn ta trở về, các ngươi chứng minh cho ta xem đi.”
Già Lăng là muốn hai người chứng minh cho hắn xem trên thế gian giữa người với người vẫn có chân ái tồn tại!
Thi Văn Tâm kỳ thật cũng cho rằng đây là yêu cầu quá phận... Nhưng là y không nghĩ ra quan điểm nào có thẩ minh chứng cho chân tình thật tồn tại. Y thích Long Diễm, y là
thật tâm, hy vọng Long Diễm mỗi thời mỗi khắc đều hảo hảo, chuyện gì cũng được như ý, nhưng này chỉ là trong lòng nghĩ thôi nha, rốt cuộc làm sao mới có thể biểu hiện cho người bên ngoài nhìn? Nói ra miệng đương nhiên dễ dàng, nhưng chỉ có nói thôi thì có mấy i tin? Nếu dễ dàng làm được, ai lại đưa nó ra làm điều kiện?
Y tuy ngốc, nhưng vẫn có thể nhìn ra những chuyện đã xảy ra trong quá khứ đã lưu một dấu vết trong lòng Già Lăng, tuy hắn không bi thương, những không phải không để ý, cho nên mới đề xuất điều kiện như vậy.
Thở dài một tiếng, Thi Văn Tâm ngẩng đầu nhìn Long Diễm, mở miệng muốn nói cái nhìn của mình cho hắn nghe, lại bị Long Diễm đẩy ngã lên giường.
“Văn Tâm…”
Hắn khi nào đã biến trở lại ngân phát rồi? Còn dùng cặp lục mâu kia nhìn y, làm lòng y thình thịch nhảy, mở ming65 tính nói gì đều quên sạch.
“Ngươi đừng nói gì hết, đễ ta dựa chút là được rồi.”
Một mái đầu tóc bạc dựa vào vai y, nặng nề… hơn nữa nóng quá.
Long Diễm hít thở khiến nhiệt khí phả vào ngực y, xuyên thấu qua lớp lớp y phục, làm ấm áp tim của y.
“Ngươi muốn ta không nói, ta sẽ không nói”
Thi Văn Tâm đưa tay phủ lên đầu cảu hắn, tóc thật dài, mềm mại bóng loáng, tán loạn khắp người y, đem cả người y phủ lại, trốn không được, càng không muốn trốn.
“Lời của hắn ngươi không cẫn nghĩ ngợi, hắn rất xảo trá, không biết làm thế nào hắn mới vừa lòng nổi, ngốc thư, người nghĩ cũng vô dụng, đừng để đầu óc bị mấy thứ nhảm nhí chiếm cứ, ngươi chỉ cần nghĩ tới ta là được.”
Vùi đầu trước ngực Thi Văn Tâm, nghe tim của thư ngốc đạp, Long Diễm thoáng thấy an tâm.
Điều kiện của Gia Lăng chắc chắn đưa đến vô vàng kiếp nạn, người kia tuy ban đầu là động bạn của bọn họ, nhưng cho tới giờ đều không phải là tên dễ lấy lòng. Bởi dễ dàng thao túng sinh tử của người khác, có được lực lượng như vậy cho nên hắn luôn không để người khác dễ dàng ảnh hưởng tới mình, mà ngay cả bản thân hắn cũng luôn áp lực chính mình, khiến dần dần đồng bạn cũng bảo trì khoảng cách với hắn, tại năm tháng đằng đẳng trong sự ăn mòn của tịch mịch, tính tình Già Lăng mới trở nên như thế, mà một hồi yêu chính một nửa của mình lại càng khiến hắn so với trước kia còn tệ hơn. (câu này không biết dịch sao cho hay @@)
Hắn mơ hồ biết vì yêu cầu này cảu Già Lăng, khiến hắn cùng tiểu ngốc thư bị dính vào nguy hiểm, lực lượng của Già Lăng quan trọng như thế, bất luận Bồng Lai hay là Ma Vực đều muốn tranh đoạt hắn, cho dù Long Diễm không muốn nhưng ba vị Ma Đế của Ma Vực có thể một lần nữa khôi phục sinh cơ, chỉ sợ bọn hắn sẽ không ngừng ngại hãm hại hắn cùng tiểu ngốc thư.
Bản thân hắn thì không sao, dù sao Long Diễm hắn cũng không sợ gϊếŧ người, lại có lực lượng trời sinh hộ thể, cho dù moi tim lấy phổi của hắn hắn cũng không chết, nhưng tiểu ngốc thư không phải như vậy. Nhìn người này xem, ôm trong tay nhẹ như lông chim, sờ sờ chả được mấy cân thịt, cho dù cho mấy hắc điếm bán bánh bao thịt người thì cũng bị quẳng ra ngoài, chứ một người tính cả quần áo vẫn gầy như que củi, không chút thủy sắc (chắc chất lượng), mổ thịt chỉ tổ phí thời gian. Hắn ở nhân gian đã hai thắng, hiểm ác hắn thấy nhiều lắm, không chỉ một lần vào nhằm hắc điếm gϊếŧ người cướp tài này, mọi lần đều là hắn âm thầm đem người thiêu đến tro cốt không chừa, tiểu ngốc thư không biết, mỗi sáng rời đi đều nói không thấy chưởng quầy.
Càng ở lâu với tiểu ngốc thư, không biết có phải bị y ảnh hưởng khôn, Long Diễm dần dần bắt đầu trở nên suy nghĩ miên mang, nhất là gặp những chuyện liên qua đến Thi Văn Tâm, hắn luôn suy nghĩ rất nhiều.
Tóm lại tiểu ngốc thư này là thư sinh bên trong chỉ có chữ bên ngoài thì vô dụng, nếu gặp chuyện chạy cũng chạy không nhnh, hắn sao có thể để y dính vào chuyện nguy hiểm?
Hắn chưa nghĩ ra dùng phương pháp nào để chứng mình chân ái của hai người, hắn biết mình chắc chắn đối tiểu ngốc thư hữu ái, nhưng không xác định tiểu ngốc thư cũng đối hắn như vậy, suy nghĩ một chút, Thi Văn Tâm là bị hắn cưỡng bách mới lưu lại bên hắn, dẫn y đi khỏi cái thư viện tồi tàng kia cũng vậy, cũng tiểu ngốc thư có da thịt thân cận cũng vậy, từng chuyện từng chuyện, đều là vị Long Diễm hắn muốn, không biết y có thật muốn theo hắn hay không, hay đi cùng hắn vì hắn rất hung ác không thể không nghe lời hắn nên mới đi theo?
Long Diễm bên này chôn đầu trong ngực Thi Văn Tâm, buồn rầu suy nghĩ vẫn vơ, lại không biết mấy chuyện mình lo lắng đều rơi vào đầu Thi Văn Tâm.
Thi Văn Tâm cũng không biết vì sao, có lẽ vì y từng cùng Long Diễm chi sẽ lực lượng, y luôn có thể phát hiện tâm tư của Long Diễm, y do dự một hồi, rốt cuộc đưa tay ôm chặt nam nhân đang vùi đầu trong ngực mình.
Lưng thật rộng, y duỗi hai cánh tay ôm lấy cũng không hết, da thịt dưới tay ấm áp rắn chắc, trêu tim y, làm nó nhảy nhanh hơn, càng ngày càng gia tốc.
“Ngốc thư?”
Phát giác mình được Thi Văn Tâm ôm, Long Diễm kinh ngạc trước động tác này cảu ngốc thư, lại đồng thời cảm nhận được cặp cánh tay tế gầy kia cố gắng muốn an ủi mình, độ ấm như dòng nước cuồn cuộn truyền tới, truyền thẳng vào lòng hắn.
Thi Văn Tâm ôm hắn, muốn hắn cảm thấy an tâm …
Phải là hắn khiến tiểu ngốc thư cảm thấy an tâm mới đúng nha! Dù sao trong hai người hắn mới là người cường kiện, nhưng hiện tại hắn lại bị một đôi cánh tay thoạt nhìn không có bao nhiêu lực lượng kia ôm chặt lấy.
Long Diễm chống tay ngồi dậy,ngân phát theo động tác trượt xuống mặt Thi Văn Tâm, làm y nhột nhột, y cười cười nghiêng đầu né tránh, lại nhìn đến đôi mắt của Long Diễm.
Long Diễm thực nghiêm túc nhìn y.
“Làm sao vậy, có chuyện gì...”
Long Diễm thực nghiêm túc, tuy là nhìn xuống, nhưng y vẫn nhìn rõ ánh mắt chăm chú của hắn.
Hắn như có điều muốn nói... Thi Văn Tâm trong lòng cổ động, ngón tay nắm chặt xiêm y sau lưng Long Diễm.
“Tiểu ngốc thư, ta.. ”
Hắn làm sao vậy? Nhất định vì câu nói kia của Già Lăng, lại khiến hắn vừa nhìn đến nụ cười của tiểu ngốc thư liền nhịn không được muốn nói cho y biết ý tưởng trong lòng mình.
Hắn muốn hỏi tiểu ngốc thư có thật sự tình nguyện đi theo hắn không, hắn xưa nay muốn gì thì đoạt lấy là được, hiện giờ lại vì muốn hỏi Thi Văn Tâm xem đến tột cùng y coi mối quan hệ giữa hai người là gì. ()
Trời đánh chết Không ma đế đi, tên ác độc đó luôn có thể trêu chọc khơi dậy tâm nguyện chôn dấu trong lòng hắn, khiến hắn vội vàng muốn nghe câu trả lời của Thi Văn Tâm.
Lời của Long Diễm còn chưa dứt, Thi Văn Tâm đang chờ đợi lời nói của hắn thì hai người nghe được âm thanh của sổ mở ra, một xanh một tím hai thân ảnh xuất hiện trong phòng.
Long Diễm lập tức đứng dậy, đem Thi Văn Tâʍ ɦộ sau người.
“Xem ra chúng ta tới không đúng lúc.”
Người nói chuyện có mái tóc xanh mắt vàng, nguyên lai là Long BĂng đã hai tháng không thấ, mà bên cạnh hắn là một nam nhân tử sam bị hắn ôm eo, ngón tay đặt trên đai lưng nạm bạch ngọc, đúng là người đệ nhất mưu trú của Thủy ma cung – Thương Cửu Ca.