” Tiểu ngốc thư, đừng phản kháng nữa, giờ đang ở trong tay ta mà ngươi còn muốn trốn sao?”
Thi Văn Tâm cảm thấy thân thể nóng lên, nhịn không được mà phun ra vài tiếng rêи ɾỉ đứt quãn, trong lòng y biết tiểu thịt trụ ( cái ấy) của mình đã bị Long Diễm nắm lấy, vội mở choàng mắt, lọt vào mắt là khuôn mặt của Long Diễm cùng đối mắt tràn ngập tiếu ý tựa xuân thủy đàm ở sau thư viện nơi y từng ở, như ánh nắng mai ấm áp, còn đang phả ra từng đợt ôn nhu nhè nhẹ.
“Ta không trốn...ta cũng không sợ... ”
Tuy rằng trên mặt vẫn nóng như thiêu đốt nhưng vì nhu tình trong mắt Long Diễm mà tạm bình ổn xuống, Thi Văn Tâm vươn tay nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc ngân sắc sáng lạn.
Thật mềm...Tóc hắn thật đẹp...
Long Diễm nếu muốn y thì cho dù y trở thành dạng người vô liêm sỉ cũng quyết phải đứng bên Long Diễm, mặc kệ Long Diễm làm gì với y, trong lòng y đều cảm thấy thật thỏa mãn, thật kỳ vọng...
” Tiểu ngốc thư.”
Long Diễm cẩn thận cầm phân thân của Thi Văn Tâm, cao thấp di động, hắn cảm thấy thứ trong tay mình dần dần cương lên, chân mày Thi Văn Tâm hơi nhíu, đôi môi mở ra, hầu kết trược lên xuống nhưng lại không phát ra tiếng nào, khuôn mặt phấn hồng nhanh chóng bị tìиɧ ɖu͙© tiêm nhiễm trở nên trơn bóng, trong mắt nổi lên một tầng thủy quang trong suốt.
Long Diễm đau lòng... Hắn chưa từng có cảm giác thế này với bất kỳ ai, trước kia chưa có, tương lai cũng tuyệt không có, chỉ một mình Văn Tâm, thư ngốc của hắn, chỉ có trong lòng hắn y mới biểu lộ ra biểu tình này thôi, hoa hành của Thi Văn Tâm bị hắn cầm khẽ run rẩy, tuy rung động nhỏ vừa đáng thương vừa đáng yêu nhưng khi rơi vào lòng hắn thì lại khiến hắn nhịn không được mà cũng run rẩy lên.
Hắn thế nhưng lại cảm thấy sợ... Long Diễm hắn chưa từng cảm thấy sợ.
Hắn bây giờ sợ sẽ có một ngày thiên hạ run rẩy trong lòng mình đột nhiên biến mất ngay trước mắt hắn, kia chỉ sợ không phải chỉ là thống khổ không chịu nổi, mà lòng hắn sẽ giống như bị người khoét một cái động thật lớn, vĩnh viễn đều không thể nào lấp đầy lại nữa...
“Đáp ứng ta... tuyệt không được ly khai ta.”
Yếu hầu Long Diễm khô khốc nói một câu, hắn mặt đối mặt với Thi Văn Tâm trong ngực mình, bốn mắt nhìn nhau, Thi Văn Tâm nhìn rõ ràng hai hàng lông mày đang chau lại cùng biểu tình buồn rầu của Long Diễm.
“Làm sao vậy... ”
“Văn Tâm, đáp ứng ta.”
Long Diễm cũng không biết vì cái gì mình lại nóng lòng muốn nghe lời cam đoan của Thi Văn Tâm, tiểu ngốc thư vừa thừa nhận mình là người của Long Diễm, hắn vẫn cứ trông mong lời cam đoan của y.
Không thể để y rời đi, mới ngắn ngủi vài ngày, sao hắn lại vướng bận như vậy, chấp niệm y như vậy, Long Diễm không rõ lắm, hắn không rõ đây là cái gì, hắn chỉ biết nhất quyết phải bắt Thi Văn Tâm trả lời hắn mói cớ thể yên lòng.
“Diễm... ”
Thi Văn Tâm nhìn nam nhân trước mắt mình, dưới ánh nến mờ nhạt, thân thể cường kiện của hắn ôm lấy mình, hắn bắt mình phải đáp ứng vĩnh viễn không ly khai hắn, câu nói thật ngọt ngào, ngót đến nỗi khiến y quên hết thảy mọi thứ.
Trong tứ thư ngũ kinh cũng không thể tìm được sự ngọt ngào này, giải thích không được những cảm giác đau lòng cùng chờ đợi này, nói không rõ y có bao nhiêu thích nam nhân trước mắt này, nhưng y lại hiểu được, y nguyện ý chấp nhận bất cứ chuyện gì Long Diễm muốn, mặc kệ đó là...
“Ta sẽ không ly khai ngươi, chỉ cần ngươi muốn, ta vĩnh viễn cũng sẽ không ly khai ngươi....”
Xấu hổ muốn chết... xấu hổ muốn chết...
Y là một người đọc sách, tri thư đạt lễ, lại còn đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trong ngực người nam nhân này, nhưng y vẫn không muốn buông tay, y thầm nghĩ muốn hắn, y muốn Long Diễm ôm y chặt hơn.
“... ”
Mặt Thi Văn Tâm đỏ lựng nên y không dám nói chuyện, y nhẹ nhàng đem thân mình động động, làm cho phân thân của mình trong tay Long Diễm khẽ di chuyển, y sao có thể nói ra tiếng nha, bởi Long Diễm muốn y, từng đợt sóng điện chạy dọc toàn thân, tất cả tinh lực dồn hết xuống hạ thân, y sắp nhịn không được nữa, nhưng lại không biết làm thế nào cho phải, y chỉ dựa vào trực giác, hiểu được cái tay kia cùng người kia có thể giúp hắn giải tỏa khát vọng cùng lo lắng trong thân thể mình.
Long Diễm bị đôi mắt đen láy thủy nhuận của Thi Văn Tâm nhìn chằm chằm, sâu trong đáy mắt y là tín nhiệm cùng quyến luyến đối với hắn, nó còn mang theo một ít xấu hổ cùng du͙© vọиɠ nhè nhẹ, nghe được câu “Ta vĩnh viễn đều không ly khai ngươi” kia, phân thân Thi Văn Tâm trong tay hắn run run, y còn phá lệ lớn mật động động thân thể.
Long Diễm bị sự va chạm lớn mật này làm cho tâm thần nhộn nhạo, nhìn cặp môi đỏ au kia, hai gò má phớt hồng, y vì làm ra hành động nan kham mà thẹn cùng đỏ đến có thể nhỏ ra máu, nỗi lòng còn đang cuồn cuộn, bờ ngực trắng nõn tinh tế gầy yếu đang không ngừng phập phồng, hai điểm anh đột trước ngực lên xuống theo nhịp thở gấp gáp.
Chẳng lẽ hắn hiểu sai rồi? Ngốc tử ngu xuẩn tinh khiết này nguyên bản chính là một tiểu yêu tinh dụ nhân, nhìn dáng vẻ này của y, dục niệm hắn đang mạnh mẽ khắc chế trong phút chốc cuộn trào dâng lên, hắn không thể nhịn được nữa, hắn muốn ôm tiểu ngốc thư, muốn hảo hảo nhìn y, hôn toàn thân y, hắn muốn y hoàn toàn làm người của hắn, ngay cả xương cốt cũng không lưu cho người khác có cơ hội chạm vào.
Long Diễm cắn răng, cúi đầu phát ra một tiếng rít gào.
Hắn còn muốn chờ một chút, chờ Thi Văn Tâm thích ứng, hắn muốn Thi Văn Tâm cùng một chỗ với hắn, vĩnh viễn khiến y cảm thấy sự tình này thật ngọt ngào, làm y không cảm nhận được nửa điểm thống khổ.
Long Diễm thu hồi ma thú khí trên tay, một lóng tay trượt dọc ngọc hành non nớt đang hưng phấn của Thi Văn Tâm, nhưng lóng tay không ngay lập tức tiến vào mật huyệt mà khẽ nhu lộng chỗ hai tiểu cầu nộn nộn.
Nơi đó tuy không phải là nơi nam nhân có thể hoàn toàn cảm nhận được kí©h thí©ɧ nhưng lại là nơi thập phần yếu ớt, chỉ cần được vật ấm áp bao lấy sẽ làm người ta thả lỏng thân mình... Ngón tay Long Diễm khẽ lộng lộng, chỉnh lực đạo thực thích hợp.
Thi Văn Tâm không chịu nổi khıêυ khí©h như vậy, y mặc dù từng cùng Long Diễm kết hợp nhưng lại chưa từng bị chọc ghẹo như vậy, y muốn, phân thân phía trước đã không còn khống chế được nữa, vại giọt dịch thủy trong suốt trào ra từ linh khẩu nho nhỏ, y lại sợ, lần trước Long Diễm dũng mãnh tiến vào trong y, cái loại đau đớn đó y còn nhớ rất rõ, y vốn đã chuẩn bị tinh thần bị đau thêm lần nữa, nhưng sao cũng không nghĩ tới Long Diễm lại dùng phương thức khiến y khổ sở như vậy.
Không chạm vào trung tâm du͙© vọиɠ của y, lại đi nhu lộng huyệt khẩu cùng hoa hành, hắn nóng quá, cơ hồ không chịu được nữa rồi.
“ô —— nha a ——”
Thi Văn Tâm không biết nên phản ứng thế nào, thân thể đã tựa theo động tác của Long Diễm mà dần dần thả lỏng, y cảm thấy chính mình giống như một con mèo con bị người vuốt ve phẩn cổ, dần dần ngoan ngoãn phơi bày mọi thứ của mình, y từ từ dạng hai chân ra. (câu này ta chém)
Ngón tay Long Diễm vẫn không chịu thỏa mãn Thi Văn Tâm, nó giống như có tâm tư phá hư, xoa xoa vài cái liền trượt xuống dưới, khi tới tiểu cúc huyệt thì lại vỗ về chơi đùa bên ngoài khiến tinh thần Thi Văn Tâm gần như tan rã, sau đó Long Diễm nhanh chóng đưa một ngón tay vào bên trong dò xét.
“Nha ——-”
Thi Văn Tâm kinh hãi trừng lớn hai mắt, bất giác muốn chạy trốn khỏi ngón tay ác ma kia, lại bị một bàn tay khác nắm chặt phân thân, ngay cả hai tiểu nhục cầu cũng bị người bắt lấy nhu lộng, môi thì bị Long Diễm chiếm hữu, dùng đầu lưỡi khai mở khớp hàm y, trượt đi vào, đem đầu lưỡi y đặt ở hàm trên, cướp đi chút ý chí cuối cùng của y..