Thấy khuôn mặt kiêu hãnh của Lý Ngạn, trong lòng Hàn Đức lúc này ngập trời phẫn nộ, nội tâm hắn động lên hàng ngàn đợt sóng mạnh mẽ vô định hình đem hắn như muốn bạo phát cơn sóng dữ,bất chi bất giác cười mỉm lại nhìn giám thạch lý do hoa mĩ sao vậy hắn sẽ cho thế nào là kỳ hoa nghiền ép, phảng phất như nhìn thấy bọn họ lần cuối tựa như…
Giữa hỗn tạp âm thanh chúc mừng Lý Ngạn âm thanh, Bùi Gia cùng Triệu Gia lại xem như trầm mặc, trong lòng họ kế hoạch lại giảm xuống còn một nửa, nếu Lý Gia Lý Thu Hoài lần này thành tích càng chói mắt chắc chắn được Mạc Hà càng chú ý sẽ gây cho bọn họ phiền toái lớn, hai vị gia chủ nhìn lại hướng hắc bào nhân ánh mắt có chút sốt sắng, hắc bào nhân cảm nhận được hai người lo lắng nhẹ gật đầu, Triệu Vô Trọng cùng Bùi Công Sĩ thả xuống thâm tâm lo lắng nhẹ gật đầu trả lời không lại nói ra, hắc bào nhân đem lại cho họ cảm giác tuyệt thế tự tin thấy hắn cũng không lo lắng bọn họ lại lo làm gì….
Cấp cho bọn họ trấn an phương pháp, Hàn Đức bình tĩnh đợi giám sư gọi tên mình..
“Bùi Công Đạt tiến lên..”. Băng lãnh âm thanh lần nữa phát ra, giám sư nhìn tờ danh sách đánh cái ngáp ruồi một cái, lần này đến Uông Ninh Thành thu hoạch không tệ, một Thất Tinh cùng Cửu Tinh tư chất đã là quá tốt rồi, hắn cũng từ nghe nói Bùi Công Đạt từng là như thế thiên kiêu mạnh mẽ nhưng bị ám hại giờ thành phế nhân, giám sư cũng không quá nhiều kỳ vọng.
Bùi Công Đạt bắt ngặp mọi người ánh mắt chế giễu hướng hắn nhìn lại, trong lòng hắn bỗng trở lên lạnh lẽo hắn cuối cùng cũng hiểu được cảm giác của Hàn Đức lúc đó rồi, hắn không cam lòng cho dù nghịch thiên mà đi hắn cũng tuyệt đối không để phụ thân hắn thất vọng, Bùi Công Đạt trong lòng thầm hét lớn nhất định hắn phải bảo hộ được những thứ quý giá mà hắn đang có, hắn phải bảo hộ được đệ đệ hắn Bùi Vân Phong.
“tiến hành giám định…”. Giám sư như cũ âm thanh không thèm nhìn một cái quay đi nói.
Bùi Công Đạt ánh mắt trở lên lăng lệ hơn, hắn hoàn toàn thoát thai hoán cốt, người ngoài đương nhiên sẽ không hiểu được nhưng hắn sẽ không qua được ánh mắt của Hàn Đức, Hàn Đức khẽ gật đầu cười, xem ra Bùi Công Đạt đã thoát khỏi mềm yếu ràng buộc tâm lý trở nên sát phạt quyết đoán hơn, tay phải hắn khẽ nhấc lên chạm vào giám thạch mạnh mẽ Lôi Lực tràn vào…
“vù vù…”. Đột nhiên ánh sáng lan ra khiến mọi người đồng dạng sững sờ, giám sư cũng kinh ngạc không kém mồm kém chút rớt mất, đương nhiên lục đại gia tộc người trừ Triệu Gia cùng Bùi Gia ngoài thì chẳng còn ai vui, từ trong đám người tứ giận chỉ có Bùi Công Sĩ tự hào nhìn con trai mình khẽ gật đầu…
“Bát Tinh Tư Chất không thể nào?...”. Giám sư một mặt mộng bức lẩm bẩm.
“Bùi Gia đại công tử Bùi Công Đạt lại là Bát Tinh Tư Chất quá thật có chút khó mà tin nổi…”. Chung quanh khách nhân đều một mặt mộng bức chuyện này là sao tại sao đã là phế nhân lại mạnh mẽ như thế giám định, đúng rồi hắn vừa có thể cử động được tay phải chẳng lẽ Bùi Gia một mực chơi xấu như thế ẩn nhẫn giấu thật sâu…
Bùi Công Đạt khẽ hướng Hắc Bào Nhân gật đầu, Hắc Bào Nhân đồng dạng thủ thế ra hiệu, Mạc Hà đang vui mừng lên không chú ý lần này cái ghế Nội Viện Trưởng Lão đã chắc chắn hơn rất nhiều, …
Giám sư lại không chậm trễ nữa, miệng lại đọc lớn…
“Hàn Đức tiến lên…”.
“mời tiến hành giám định..”. Giám sư dù sao cũng cấp cho Mạc Hà mặt mũi cũng không quá mức lạnh nhạt, dù sao nhân ra cũng như thế khó chọc đành chịu lại một lúc vậy, mọi người đối với thái độ của hắn cho dù có bất mãn cũng nhịn xuống ai bảo hắn dựa dẫm Lôi Cung Học Viện đây,…
“bốp..bốp..”. Hàn Đức chậm rãi bước từng bước, tiếng bước chân hắn như ngân nga vui mừng ngân lên, Hàn Đức cảm thụ trong mình hưng phấn hắn đã từng chờ đợi ngày này trong vui sướиɠ nhưng lần này hắn sẽ đặt dấu chấm hết cho thù hận lần này,hắn một mực vực dậy từ cõi chết trở về chỉ chờ đợi ngày trở về đem từng người một kéo xuống tận cùng của địa ngục, nơi hắn cảm nhận thấy một tia thanh thản và ấm áp.
Giám thạch đã phía trước mặt, Hàn Đức dừng lại hắn đem trong lòng ngổn ngang phức tạp tâm tình quét sạch, tay giơ lên chạm nhẹ vào bề mặt giám thạch mắt hắn đột nhiên mở ra chớp lấy uy thế mạnh mẽ như muốn đem giám thạch phá toái, không khí hơi rung lên nhè nhẹ, chung quanh khách nhân đột nhiên cảm thấy như vô biên trọng lực đem bọn họ khốn lại không thể đi nổi dù một bước, nắm đấm mở ra Hàn Đức liền đem chính mình Hoàng Sắc Lôi Điện toàn lực mở ra, cảm thụ tựa như không thể trốn tránh một đòn, Lôi Điện như dùng vào nắm đấm thoáng cái chậm chạp nhưng lại nhanh hơn mắt thường, cương khí tách không khí ra đốt cháy thành màu quỷ dị hỏa diễm sức nóng kinh người Lôi Điện đem mọi người từ trong sợ hãi bao chùm lên tuyệt vọng, Hàn Đức lúc này tựa như chính là chưởng khống Lôi Điện chi chủ….
p/s: cảm ơn mọi người đã quan tâm và ủng hộ trong thời gian vừa qua, do mình bận nghiên cứu lý luận cương lĩnh của các mác và ăng ghen nên lịch ra chương có chậm lại vài ngày, nhân vật này sẽ đem gông cùm siềng xích nhốt chúng ta bấy lâu lần nữa đánh tan, mở ra thời kì đỉnh cao của chúng ta….