Chương 16: Cạm Bẫy Tầng Tầng

‘thiếu gia, là người của Triệu Gia..~~”. Một tên nô bộc lên tiếng nhắc nhở Tôn Kim Dương, hắn bỗng giật mình nhìn Tôn nhị nói hai tay còn ra thủ hiệu.

“Tôn thúc, chúng ta có cần..~”.

“tạm thời, xem tình hình đã..~~”. Tôn nhị thâm trầm nhìn đoàn người trước mặt.

Triệu Gia đoàn người vừa đến khoảng chín người, đi đầu không ai khác chính là Triệu Lam Ngân cùng Triệu Tiền Quý, nàng bình tĩnh lên tiếng trước…

“hóa ra là Tôn công tử, chúng ta đang đuổi theo một đầu Địa Thảo Xà không biết các ngươi có thấy..~~.”

“Triệu tiểu thư thật trùng hợp chúng ta cũng đang đuổi theo Địa Thảo Xà không biết có thể cùng đi..`”. Tôn Kim Dương vẻ mặt chính nhân quân tử cười nói.

Thấy Triệu Lam Ngân muốn trả lời, Triệu Tiền Quý cản nàng lại thủ hiệu lui lại, hắn ánh mắt bén nhạy tuy ở xa hơn hai mươi thước nhưng thật vẫn tinh tường như trong lòng bàn tay, Triệu Tiền Quý nói nhỏ với Triệu Lam Ngân..

“trên cây treo thi thể thủ pháp hạ thủ chưa được lâu mùi vị vẫn còn nồng y phục là tiêu chí của Lý Gia, chúng ta lên rút lui không lên ở lại, chỉ cần loan tin này đi Tôn Gia cùng Lý Gia sẽ trở mặt thành thù..~”.

“vâng nhị gia gia..~~”. Triệu Lam Ngân không ngốc đương nhiên hiểu được huyền cơ, lập tức đáp ứng…

“đi..~”. Triệu Tiền Quý lập tức vận Lôi lực mang theo Triệu Lam Ngân như tia chớp phóng đi, hắn biết mình đánh không lại Tôn nhị chỉ còn cách rút lui, hơn nữa lưỡi dao lại nằm trong tay hắn cũng coi như không chịu thiệt.

“đuổi..~.” Tôn nhị không ngờ sự tình lại biến thành thế này, lập tức không do dự hạ lệnh truy đuổi, tuyệt đối không thể để Triệu Gia người còn sống trở về không Tôn Gia chịu ngập đầu trả thù, bọn hắn tốc độ đề cao hai bên một bên truy một bên chạy…

“chưa, vẫn chưa đủ náo nhiệt..~~”. Hắc y nhân đứng đó không xa cười nhẹ, hắn tồn tại mà Tôn nhị không thể cảm nhận được thật kỳ lạ, chỉ thấy một bên mắt hắn màu u lam, hắn lui lại một bước rồi biến mất…

Đại trại nơi, Hàn Đức vẫn cùng lục đại tộc trưởng và Thành Chủ thưởng trà, vẻ mặt điềm nhiên như bình thường.

“Tôn huynh mời người một chén..~~”. Hàn Đức có thâm ý ánh nhìn lại Tôn Gia tộc trưởng Tôn Nghĩa Sơn.

“được..Băng huynh mời..~”. Tôn Nghĩa Sơn có chút thấp thỏm khi bắt gặp ánh mắt của Hàn Đức cười nói.

Mấy canh giờ trước.

“thiếu gia từ từ thôi..~~”. Toán nhân mã Lý Gia y phục vừa tiến vào Tuyệt Vọng Lâm, một thiếu niên liền chăm chú đuổi theo một đầu xà…

“tỷ tỷ ta thích nhất là tiểu điểu..~~”. Lý Mục Hiên cười lớn nhìn trước mặt nhỏ bé tiểu điểu, muốn bắt lấy cười nói.

“thiếu gia, ngươi thương thế chưa lành..~~”. Nô bộc không khỏi nhắc nhở.

“được rồi, lần đó cũng là ta sai, ngươi cũng đừng nhắc lại lần này phải săn vài đầu thú cho phụ thân cũng đừng lo lắng..~”. Lý Mục Hiên sau lần bị Hàn Đức đánh thành thật hơn nhiều, thiên ngoại hữu thiên đạo lý cũng rõ ràng, hắn còn thật muốn cải tà quy chánh, nhưng số mệnh hắn chỉ dừng lại ở đây, đoàn người cứ thế tiến dần vào Tuyệt Vọng Sâm Lâm, dừng lại bên hồ nước…

“thiếu gia uống ngụm nước..~~”. Nô bộc vừa cầm đến đưa nước cho Lý Mục Hiên, hắn cũng đưa tay định cầm đột nhiên…

“phập..~~!”. Nô bộc kia chỉ cảm thấy ngực mát lạnh rồi ngã xuống, huyết vẫn tích tách rơi..

“mọi người cẩn thận.~~”. Lý Mục Hiên giật mình đề cao cảnh giác nhắc nhở đám thuộc hạ.

‘á..”

“a công tử cứu mạng a.~~”. Nhưng vẫn là con số không, bóng đen lướt qua đám nô bộc dần dần ngã xuống đất mất đi sinh cơ bên ngực chỉ còn một cái lỗ nhỏ tim đã không cánh mà bay hơn nữa bên trong xương cốt đã nát bấy hết tử trạng thật thê thảm..

“Long Hổ Lôi Thần Quyền, Bạt Long Thức..~~”. Lý Mục Hiên đã rõ ràng từ vết thương đoán được ra, hắn kinh hãi lui về sau ngã xuống run cầm cập nói, người khác thì không rõ nhưng hắn lại biết đôi phần, người từng tu luyện Long Hổ Lôi Thần Quyền chỉ có hai người Hàn Thiên Hữu và Hàn Đức, hắn vất vả gượng dậy quay người muốn chạy…

“Lý Gia công tử đây sao..~~”. Hắc bào nhân hiện ra ánh mắt u lam cười nhẹ, hắn di động khiến Lý Mục Hiên chỉ nhìn thấy tàn ảnh có lúc cảm giác ngay sau lưng, trấn an lại mình Lý Mục Hiên gượng gạo hỏi…

“chúng ta không biết đã kết thù gì để ngươi phải hạ tử thủ nhất định..”.

“Lý công tử nhanh quên thật…~”. Hắc bào nhân cười lớn, bỏ xuống cái mũ hiện ra khô lâu gương mặt chỉ có tròng mắt màu xanh đang nhìn thật kỹ Lý Mục Hiên bước chậm lại.

“ma quỷ..~~”.

“ngươi là ác quỷ..~~”.

“không..`~”. Lý Mục Hiên cực độ hoảng sợ nướ© ŧıểυ đều ra, hắn như dại ra lắp bắp nói, chỉ nhìn Khô Lâu Nhân tiến lại gần từng bước từng bước chỉ còn vọng lại âm thanh thống khổ vang vọng của Lý Mục Hiên…

“xoạt xoạt..~~”.

“tích tách..~~”. Khô Lâu Nhân tiến lại hồ nước rửa đi trên cánh tay còn đọng huyết, hắn ngẩng đầu kinh tởm khô lâu nụ cười cười nhẹ..

“các ngươi sẽ chịu thống khổ tuyệt đối đến khi ta lấy đi linh hồn của các ngươi hiến tế cho Hắc Ám Thần vĩ đại haha..~~”.

Khô Lâu Nhân này chính là từ Hàn Đức hiến tế mà đến Khô Lâu Thống Lĩnh bị hắn linh hồn khế ước hoàn toàn điều khiển, nhưng cái giá để triệu hoán vị Khô Lâu Thống Lĩnh này tương đối đại giá, đó là Hoàng Lôi Cảnh Cửu Trọng Thiên Lôi Thú dĩ nhiên sẽ do Chủ Quản tự sắp xếp và điều quan trọng chính là dùng chính máu của Hàn Đức mới gọi được đến Khô Lâu Thống Lĩnh, nó cần tà ác nhất khí tức dẫn đường mà đến, thực lực cũng không thấp có thể ám toán đều khả năng cao gϊếŧ được Hoàng Lôi Cửu Trọng Thiên cường giả, bản thân đều so với Lôi thú rắn chắc khô cốt…

“khụ khụ..~” Hàn Đức hơi ho nhẹ, mặt hắn trắng bệch do thiếu máu nhiều quả thật trả cái giá lớn.

“tiếp nhận sự trừng phạt của ta đi haha..~~”.

“Ưng Điển không một ai có thể chạy được..~~”.

Tuyệt Vọng Lâm vị trí hướng bắc gần đại trại ba dặm, Triệu Gia đoàn người cùng Tôn Gia đã chém gϊếŧ được hơn nửa canh giờ, hai bên nhân số đã không nhiều, ai cũng vết thương đầy người Triệu Lam Ngân cũng vậy nàng cánh tay còn vết đao dài do Tôn Kim Dương lưu lại, hắn cũng không khá hơn chút nào nội thương khá nặng, Triệu Tiền Quý gượng người tách ra cùng Tôn nhị chiến, nhìn địa thế xung quanh đã là sơn cùng thủy tận, hắn đã hao gần hết lôi lực rồi, bản thân bị Không Thủ Quyền của Tôn nhị đả thương khá nặng, Triệu Tiền Quý nổi giận gầm lên..

“các ngươi nay muốn gϊếŧ người diệt khẩu, ta liều mạng..~~”.

“Tĩnh Sa Chi Quyền,…~~”. Hắn dốc toàn lực vào một đòn, Huyền Lôi Thất Trọng Thiên toàn lực nhất kích không thể coi thường, cả người hắn như một khối thiết bản lao về phía Tôn nhị.

“Không Thủ Quyền,Đoạn Phong Thức..~~”. Khí thế cuồng bạo Tôn nhị gầm lên hắn lại không giấu nữa, nhất định phải để hai người này chết tại đây…

“vù..`~!”.

“ầm…~”. Như một cự quy tiến tới tuy quyền cảm giác như rất chậm nhưng lại mang theo lực đạo mạnh mẽ ngàn cân, Đoạn Phong Thức quả nhiên danh bất hư chuyền từng quyền nhả ra mang theo nhưng nắm đấm lớn nhỏ cự khí sức cắt rất mạnh, Tôn nhị dựa vào bản thân cuồn cuộn lôi lực đem Triệu Tiền Quý đánh lui lại ba thước…

“phốc..~~”. Triệu Tiền Quý chống tay xuống đất,ho ra ngụm huyết nhìn không khá hơn gì Tôn nhị bị kình lực của hắn động nội thương tuy hai người đồng giai nhưng quả thật Triệu Tiền Quý vẫn thua một bậc,…

“ngươi rốt cuộc không nhịn được rồi sao..~”. Khô Lâu Nhân đứng trên đỉnh đại thụ cười lạnh lẽo nói.

“nhị gia gia..”. Triệu Lam Ngân nhịn thương thế nghiêm trọng đỡ lấy Triệu Tiền Quý lo lắng nói.

“mệnh của các ngươi lên chấm dứt tại đây..~”.

“khụ.~”. Tôn nhị đứng dậy ho khan vài cái ra hiệu cho Tôn Kim Dương đồng thời kết liễu tính mạng hai người.

“Triệu tiểu thư, ta thật có chút không lỡ haha..~”. Tôn Kim Dương đê tiện tiếng cười vọng lại khiến Triệu Lam Ngân sắc mặt đều trắng xám, tình thế đã không có lợi cho Triệu Gia, Triệu Lam Ngân đành lấy trong người miếng ngọc giản ra truyền âm, mấy lần đều bị Triệu Tiền Quý cản lại do quá trân quý, bây giờ quả thật không còn lựa chọn, Triệu Tiền Quý đã mất đi sức chiến đấu đám gia nô tử thương phân nửa chỉ còn lại hai ba người..

“đại gia gia cứu con..`”.

“không được mau gϊếŧ bọn họ..~~”. Tôn nhị biến sắc từ lâu nhìn thấy trong tay Triệu Lam Ngân là ngọc giản truyền âm, không đợi mọi người kịp phản ứng hét lớn hai tay thủ quyền Huyền Lôi khí thế mang theo kinh hãi lôi điện quát.

“Không Thủ Quyền..~”.

“không được Ngân nhi sảy ra chuyện…~~”. Triệu Vô Trọng biến sắc lập tức lao ra ngoài hóa thành lôi quang phóng đi, mọi người cũng dồn dập đuổi theo…

Tôn nhị cường đại áp lực, hai tay lôi quang nóng rực muốn đem Triệu Lam Ngân hai người hóa thành tro bụi, nhưng hắn không nhớ rằng chính mình còn bị Khô Lâu Nhân theo sát..~~.

“mạng ta xong rồi.~~”. Triều Tiền Quý thở dài nhắm lại hai mắt, hắn dùng chưởng lực đẩy Triệu Lam Ngân ra cười nhẹ.

“phập..~~”. Tôn nhị quyền thủ dễ dàng đem Triệu Tiền Quý bụng xuyên thủng, dư lực lôi điện khiến xung quanh bốn thước lún thành hố sâu hai thước, kình lực mạnh mẽ đem mọi người chấn bay, Triệu Tiền Quý ảm đạm ánh mắt sinh cơ nhanh thoát hết, hắn miệng lẩm bẩm..

“Ngân nhi..~~”.

“nhị gia gia..ô ô.~~”.

“Ô ô..`~”. Triệu Lam Ngân may mắn thoát khỏi một kiếp, nhìn Triệu Tiền Quý xót thương hét lớn, nàng từ bé đã được Triệu Tiền Quý hết mực cưng chiều, đối với nàng hắn như một người cha vậy.

“ nếu lần thoát được,ta xin thề sẽ để các ngươi Tôn Gia chịu nỗi thống khổ nhất thế gian này..~~”. Nàng nhìn Tôn nhị cùng Tôn Kim Dương phẫn hận hét lớn ba tiếng…

“rất nhanh ngươi với hắn cũng sẽ đoàn tụ.. haha..`”. Tôn nhị rút tay ra khỏi người Triệu Tiền Quý đem hắn ném sang một bên, cánh tay thẫm huyết tích tách rơi xuống đất không quên dùng quần áo Triệu Tiền Quý lau sạch lạnh lùng nhìn Triệu Lam Ngân như con sói nhìn con cừu hung ác.

“công tử xuất thủ đi nhớ sạch sẽ..~~”. Tiến Tới vỗ vai Tôn Kim Dương lạnh lẽo nhắc nhở, Tôn Kim Dương nghe xong nuốt ngụm nước miếng nhắm hai mắt lại rồi mở ra nhìn Triệu Lam Ngân trầm giọng nói.

“có trách là do các ngươi nhìn thấy thứ không nên thấy..~~”.

“a..~”. Cầm chặt thanh đao trên tay lôi lực mạnh mẽ tràn ra hắn hít một hơi dài lạnh lẽo con ngươi xuất thủ nhanh như chớp đâm xuống….

“đại gia gia, con bất hiếu đi trước một bước..~”. Triệu Lam Ngân bị giam lại lôi lực như cá nằm trên thớt, nàng nhắm lại đôi mắt còn thẫm nước mắt nói nhẹ, như chờ đợi số phận tài quyết…

“roẹt..~~”. Ánh đao vừa lướt qua, ánh nên mặt Triệu Lam Ngân rồi dừng lại…..

P/s: mọi người muốn biết diễn biến mời theo dõi chương sau, đừng quên ném đậu và bạc bố cáo lệnh, hỏa châu càng tốt, Hàn Thiếu Gia lúc nào cũng sẵn lòng.