Chương 75: Truyền thụ kiến thức

Nhưng mà bây giờ, trong đầu Giang Siêu lại có kiến thức về kỹ thuật lai tạo giống lúa mà vị vĩ nhân nghiên cứu lai giống lúa kiếp trước để lại, thậm chí còn có cả kiến thức về lai giống lúa trên đất bị nhiễm mặn.

Chỉ cần có thể học được những kiến thức kỹ thuật này, thậm chí còn có thể tăng sản lượng lúa năm nay, sau này, sản lượng lúa sẽ càng ngày càng cao.

Đông Ly Thải và Đông Ly Khoát ở trước mặt chính là người thích hợp để chọn.

“Khoát thúc, Thải Nhi, ta có một vài phương pháp làm tăng sản lượng lúa, không biết các ngươi có muốn học không?”

Giang Siêu nhìn hai cha con Đông Ly Thải và Đông Ly Khoát đang vùi đầu nhìn hạt thóc.

Hai cha con này rất nhiệt tình với giống lúa, nếu không cũng đã không tới đây kiểm tra tình hình ngay sau khi thấy nước được dẫn di.

“Thật sao? Giang đại ca, huynh có phương pháp làm tăng sản lượng lúa, vậy thì tốt quá.” Đông Ly Thải nghe vậy, không có chút nghi ngờ nào nữa.

Trong lòng nàng đã xem Giang Siêu như thần nhân không gì không thể rồi, hắn nói gì nàng cũng tin.

Đông Ly Nguyệt ở bên cạnh hơi ngạc nhiên, nàng không ngờ Giang Siêu lại dám nói như thế.

Phải biết rằng, Đông Ly Khoát phải mấy mười mấy năm cũng chưa nghiên cứu ra được thành quả gì cả.

Thậm chí, đời trước của tộc Dạ Lang cũng không ai nghiên cứu ra được giống lúa làm tăng sản lượng. Giang Siêu nói hắn có, là giả!

Đông Ly Khoát ở bên cạnh cũng đầy nghi ngờ, nhưng cũng không tiện nói ra miệng.

Dù sao, trong lòng ông, Giang Siêu vẫn có địa vị rất cao.

Tuy nhiên, muốn ông tin tưởng lời hắn nói thì có chút khó khăn, vì ông đã cố gắng rất nhiều năm rồi.

“Có phải thật hay không, ngươi cứ thử đi, dù sao cũng không tốn nhiều sức. Vụ này chắc là không được, nhưng chỉ cần tạo ra được hạt giống tăng sản lượng thì vụ sao sẽ được.”

Giang Siêu nói với Đông Ly Thải.

Lời hắn nói khiến Đông Ly Khoát ngạc nhiên. Mặc dù tộc Dạ Lang trồng lúa hai vụ, nhưng muốn trồng ra được cây lúa tăng sản lượng ở quý thứ hia là chuyện không thể nào.

Bồi dưỡng cây lúa cần tới mấy năm, nếu không thì không tăng sản lượng được.

Giang Siêu không hề chú ý tới biểu cảm của Đông Ly Khoát và Đông Ly Nguyệt, nói lý luận liên quan tới lai giống lúa với Đông Ly Thải.

Trong đó, hắn nhắc tới ưu thế của cây lai, ba người trước mắt nghe mà sửng sốt, đặc biệt là khi hắn nói đến con la.

Lý luận đơn giản dễ hiểu như thế khiến Đông Ly Nguyệt và Đông Ly Khoát còn đang nghi ngờ lộ ra vẻ khác thường, mặt đầy vẻ động lòng.

Đông Ly Thải lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, dù nàng tin Giang Siêu hầu hết là do biểu hiện của nó quá chói mắt, khiến nàng vô thức tin hắn.

Bây giờ hắn nói về lý luận ưu thế của cây lai, nàng càng tin hơn.

Thậm chí nàng còn có chút không đợi kịp nữa, muốn đi thử ngay, nhưng mà nàng còn chưa hiểu hết lý luận cụ thể, nên rất muốn Giang Siêu dạy tất cả kiến thwusc cho mình.

Đông Ly Khoát và Đông Ly Nguyệt cũng đầy mong đợi. Nếu việc lai giống lúa mà Giang Siêu nói thành công, cả

tộc Dạ Lang của họ không cần lo lắng về chuyện lương thực nữa.

Trước mắt, lượng lương thực mà vạn mẫu ruộng đất tốt này sản xuất ra chỉ có thể miễn cưỡng đủ cho các tộc nhân ăn đủ, nhưng sau này, sản lượng một năm có thể thỏa mãn được vấn đề lương thực mấy năm.

“Giang huynh đệ, ngươi nói thật sao? Nam Minh thị chúng ta có thể cùng nghiên cứu lai giống lúa không?”

“Không biết Bắc Quỳnh thị chúng ta có thể tham gia cùng không?”

Đúng lúc này, sau lưng hắn truyền đến tiếng nói của Nam Minh Phong và Bắc Quỳnh Thạch.

Lúc này, hai vị tộc trưởng ấy đã tin tưởng Giang Siêu tuyệt đối rồi.

Nếu là lúc trước, có lẽ bọn họ sẽ nảy sinh hoài nghỉ với Giang Siêu.

Tuy nhiên, sau sự ra đời kỳ diệu của bánh xe nước, bọn họ đã tôn trọng Giang Siêu như thần linh rồi.

Thử hỏi, ai có thể tạo ra được kỳ tích ấy? Dù là thợ mộc giỏi hơn nữa, e rằng cũng không nghĩ ra được bánh xe nước lợi hại như thế.

Còn về lý luận ưu thế lai mà Giang Siêu vừa nói cũng khiến bọn họ sửng sốt, vô thức cảm thấy có thể.

“Đương nhiên là được, chỉ cần mọi người bằng lòng thì có thể cùng nhau nghiên cứu. Ta sẽ viết lại những gì vừa nói thành sách rồi giao cho Thải Nhi.”

Giang Siêu gật đầu với họ, chỉ cần những người này tin hắn thì chuyện giống lúa lai xuất hiện trên đời không thành vấn đề.

Có lẽ kết quả sau cùng sẽ càng ngày càng tốt, sản lượng sẽ cao hơn.

Nói không chừng, một vạn mẫu đất ruộng màu mỡ này sẽ trở thành kho lương thực.

Nói là làm ngay, Giang Siêu trở lại nhà trúc của Đông Ly Khoát.

Thấy Giang Siêu quay về, Tống Tiểu Nhã và Giang Vân bình tĩnh lại khỏi cơn hưng phấn cũng theo về căn nhà trúc.

Giang Siêu viết lại cách chế tạo pê-ni-xi-lin rồi giao cho Đông Ly Nguyệt, đồng thời tốn chút thời gian viết lại kỹ thuật bồi dưỡng cây lúa lai rồi giao cho Đông Ly thải.

Kiếp trước, dù là trước khi chết, ngoài thi hành nhiệm vụ, Giang Siêu cũng đều đang học.

Thế nên, kiến thức trong đầu hắn gần như liên quan tới tất cả các ngành nghề: kỹ nghệ, nông nghiêm, kinh doanh, khoa học kỹ thuật, giải trí, văn học, vv.

Biệt danh đặc công toàn năng của hắn cũng không phải hão danh, đều là kết quả cố gắng nhiều năm của hắn.

Lúc giao thứ mới viết xong cho Đông Ly Thải, Giang Siêu lại tốn thời gian giải đáp cho mấy người có mặt ở đó.

Ngoài Đông Ly Thải ra, Đông Ly Khoát, Đông Ly Nguyệt, Nam Minh Phong và Bắc Quỳnh Thạch đều tới học kiến thức lai tạo giống lúa.

Còn có cả hai tộc nhân của Nam Minh thị và Bắc Quỳnh thị có hứng thú với việc nghiên cứu giống lúa nữa.

Mất khoảng nửa ngày, Giang Siêu giảng giải những kiến thức quan trọng, còn lại thì để họ về học rồi tìm hiểu, chỗ nào không hiểu thì đến tìm hắn thỉnh giáo.

Mấy ngày sau đó, Giang Siêu luôn dạy mọi người kiến thức về lai giống lúa.

Đám người Nam Minh Phong và Bắc Quỳnh Thạch càng ngày càng tôn trọng Giang Siêu.

Trong thời gian nghỉ ngơi sau bài giảng, Giang Siêu lại giải đáp những thắc mắc của Đông Ly Nguyệt về cách chế tạo pê-ni-xi-lin, thỉnh thoảng hai người còn tham khảo đối phương những vấn đề liên quan tới y thuật.

Đối với việc chế tạo dược vật, Đông Ly Nguyệt có thiên phú kinh người.

Giang Siêu dạy nàng mấy loại thuốc kháng sinh, nàng nghiên cứu mấy ngày là hiểu, thậm chí còn điều chế ra được.

Sau đó, Giang Siêu tình cờ biết được từ Đông Ly thải, Đông Ly Nguyệt thích nhất là nghiên cứu dược vật, đặc biệt là độc dược, phương diện y thuật thì không quá tinh thông, nếu không sẽ không có chứng hàn độc xuất hiện.

Cả tộc Dạ Lang không có y giả, hằng năm, ngoài những người chết vì nhiễm trùng vết thương, có lúc cũng có người chết vì nóng sốt cảm mạo.

Giang Siêu thuận tiện dạy cho Đông Ly Nguyệt những kiến thức liên quan tới cấp cứu cơ bản và trị bệnh.

Hắn hy vọng, người của tộc Dạ Lang sẽ ít chết hơn, cũng muốn để Đông Ly Nguyệt, vu y của tộc Dạ Lang, có thể danh xứng với thực.

Nói không chừng, một ngày nào đó, thành tựu của nàng sẽ cao hơn.