Chương 57: Nhận đồ Đệ

“Tốt lắm, nhớ kỹ lời nói hiện tại của ngươi, cũng nhớ kỹ lời nói vừa rồi của ta. Tiểu Nhã, lấy giấy bút cho hắn. Chắc là không cần ta dạy ngươi nên viết gì, nên làm như thế nào đâu hả?” Giang Siêu lạnh nhạt nói với Hoàng Thân Lang.

Hoàng Thân Lang gật đầu liên tục. Hắn ta vội vàng cầm giấy bút từ tay Tống Tiều Nhã, viết ra chuyện mình hãm hại Giang Siêu như thế nào, rồi ký tên ấn dấu tay.

Thấy hắn ta làm xong hết rồi, Giang Siêu mới vỗ nhẹ vai hắn ta, lạnh nhạt nói bên tai hắn ta: “Đừng nghĩ tới việc chạy trốn, bởi vì sẽ có người theo dõi ngươi. Nếu ngươi chạy trốn thì chính ngươi cũng biết hậu quả là gì rồi đây.”

Nghe vậy, Hoàng Thân Lang hoảng sợ gật đầu, vẻ mặt khó coi hơn cả khóc.

Thả Hoàng Thân Lang đi rồi, Giang Siêu mới thẩm vấn lại những người liên quan đến án kiện. Đây là một vụ án vu oan giá họa.

Phú hộ Lư viên ngoại trong thành sơ ý chơi chết tiểu thϊếp của mình, ông ta sợ dính vào kiện cáo mạng người nên đổ tội cho đạo sĩ luyện đan trong phủ mời đến.

Nói là đạo sĩ đoạt tiểu thϊếp không thành

công nên thẹn quá hóa giận gϊếŧ người.

Còn về nhân chứng vật chứng đêu là do Hoàng Thân Lang tự mình xử lý giúp ông ta.

Hoàng Thân Lang nhận tiền người ta, che lại lương tâm phán đạo sĩ vô tội là tử tù.

Chuyện này vốn dĩ cứ như vậy là xong rồi. Nào ngờ Giang Siêu vừa lúc nhậm chức, bên phía Trấn Quốc công cũng vừa lúc sai người tìm nhược điểm của Giang Siêu.

Vậy nên Hoàng Thân Lang liền nghĩ đến dùng vụ án này đỉ hãm hại Giang Siêu. Những người liên quan đến vụ án đều là quân cờ để hắn ta hãm hại Giang Siêu.

Có điều, hắn ta không ngờ là Giang Siêu lợi hại đến mức chỉ xem thôi là có thể vạch trần hắn ta, thậm chí ngược lại còn làm hắn ta trở thành quân cờ của Giang Siêu.

Hoàng Thân Lang của hiện giờ cực kì hối hận. Nếu sớm biết Giang Siêu khó chơi như vậy thì hắn ta đã không đi gây chuyện rồi. Cho dù Trấn Quốc công có thả bánh lớn đến mức nào thì hắn ta cũng sẽ không mắc mưu.

Tiếc là hiện giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi. Ánh mắt đáng sợ và hành động suýt bóp chết hắn ta của Giang Siêu khiến cho

Hoàng Thân Lang chỉ còn lại sợ hãi Giang Siêu.

Vừa rồi hắn ta định dẫn theo người nhà chạy trốn, nhưng nghe được lời nói của Giang Siêu, hắn ta vội vàng bỏ qua suy nghĩ này.

Có khi Giang Siêu sẽ thật sự gϊếŧ chết cả nhà hắn ta. Nếu hắn ta ngoan ngoãn nghe lời Giang Siêu thì có lẽ sẽ không sao. Nhưng nếu hắn ta dám phản kháng thì người một nhà hắn ta đều sẽ chết.

Rốt cuộc sau lưng Giang Siêu chính là Tống Ninh Tuyết. Nhìn thái độ của nàng ta với Giang Siêu là có thể thấy được nếu Giang Siêu thật sự xảy ra chuyện thì đám người tham gia hãm hại Giang Siêu là bọn họ rất có thế sẽ bị Tống Ninh Tuyết điên cuồng trả thù.

Nghĩ đến đây, Hoàng Thân Lang cảm thấy may mắn, may mắn là mình không thành công, ít nhất bây giờ hắn ta có thể giữ được mạng sống.

Vì Lư viên ngoại kia bị phán tử hình, nhốt vào tử lao, các nhân chứng vật chứng liên quan đều ký tên ấn dấu tay, còn lại phải chờ vào châu phủ quyết định.

Bộ đầu Thiết Ưng yên lặng đứng bên cạnh nhìn. Ông càng thêm khâm phục Giang Siêu, không phải khâm phục năng lực phá án của

Giang Siêu, mà là khâm phục Giang Siêu ra tay đánh trả ngay trong ngày nhậm chức đầu tiên, còn thu phục luôn cả Hoàng Thân Lang nữa.

Chắc là không có bao nhiêu người có được trí tuệ như thế.

VỊ đạo sĩ bị oan kia được thả ngay tại chỗ. Trông hắn rất trẻ, còn chưa đến mười sáu tuổi.

Vừa rồi hắn suýt chút nữa đã bước vào địa ngục. Vậy nên lúc này hắn rất biết ơn Giang Siêu, liều mạng dập đầu cảm ơn Giang Siêu.

“Được rồi, đừng dập đầu nữa, đứng lên đi, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.” Sau khỉ tiễn Thiết Ưng và những người khác, Giang Siêu để lại tiểu đạo sĩ tên là Vân Chân.

“Cảm ơn đại nhân đã cứu mạng, đại nhân cứ việc hỏi, nếu tiểu nhân biết thì tuyệt đối sẽ không giấu giếm” Tiểu đạo sĩ đứng lên nói với vẻ mặt cung kính.

“Ngươi luyện đan mâỳ năm rồi? Ngươi hiểu biết về luyện đan nhiều không?” Giang Siêu hỏi tiểu đạo sĩ.

Hắn cứu đối phương không chỉ vì đây là một vụ án oan, mà còn vì đối phương là một người đạo sĩ luyện đan.

Luyện đan thời cổ đại tương đương với thí

nghiệm hóa học thời hiện đại. Có điều, luyện đan thời cổ đại không có lý luận, hoàn toàn chỉ là làm bừa.

Thật ra thuốc nổ ban đầu nhất được tạo ra bởi các đạo sĩ luyện đan.

Giang Siêu đang thiếu một đồ đệ có thể học tập tri thức hóa học. Đừng thấy đối phương chỉ mới mười sáu tuổi mà lầm, đối phương có thể khiến phú hộ viên ngoại người ta mời về nhà luyện đan, ít nhiều gì cũng có bản lĩnh thật sự.

“Ta chỉ luyện chơi theo các công thức mà sư phụ để lại thôi, chắc là được hơn mười năm fôỉ. Ta nhớ lúc còn rất nhỏ đã thích xem sư phụ luyện đan rồi lén đi nghiên cứu.”

Nghe nhắc đến chuyện luyện đan, mới đầu hắn rất ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng nói liên tục, dường như là do nói đến chuyện hắn cảm thấy hứng thú.

“Sau này sư phụ nói ta có thiên phú cao hơn ông ây, dạy hết những gì ông ấy biết cho ta. Có điều, ta cảm thấy mấy thứ kia có vẻ như đều là gạt người. Đại nhân, ta nói cho ngươi biết nhé, ta phát hiện có một số đồ vật trải qua đốt cháy là sẽ thay đổi”

Nói đến đây, hắn mò mẫm trên người mình.

“Còn nữa, có một số đồ vật thêm một loại đồ vật khác sẽ xảy ra sự thay đổi rất kỳ diệu. Ta có ghi lại hết, đại nhân, ta đưa cho ngươi xem…”

Có điều, hắn mò mẫm một lát thì vẻ mặt trở nên xấu hổ và cũng rất cô đơn.

“Bọn họ đốt hết quyển vở ghi lại mấy thứ đó rồi…” Hắn há miệng thở dốc, nói không ra lời câu tiếp theo.

Nhìn vẻ mặt của hắn, trên mặt Giang Siêu lộ ra ý cười. Hắn chính là muốn loại người này.

Tiểu đạo sĩ yêu thích luyện đan chẳng khác gì đám học sinh trung học yêu thích thí nghiệm.

Giang Siêu tin tưởng lời nói của sư phụ đối phương. Cậu nhóc này rất có thiên phú, chỉ cần dạy dỗ thêm thì thuốc nổ không khói và một sổ chất kháng sinh mà hắn muốn đều sẽ có.

Chờ hắn học xong rồi lại đi dạy những người khác. Tới lúc ây, Giang Siêu không cần phải lo lắng không đủ nhân tài nữa.

“Ngươi có chỗ đề đỉ hay không?” Giang Siêu mỉm cười nhìn tiểu đạo sĩ.

Lời nói của hắn làm tiểu đạo sĩ vốn dĩ đang buồn bã càng thêm buồn bã.

“Từ khi sư phụ qua đời, ta liền coi bốn biển

là nhà. Sau này ta tới nhà Lư viên ngoại, ông ta nghe nói ta biết luyện đan liền bảo ta luyện thuốc trường sinh cho ông ta. Có điều, hiện giờ xảy ra chuyện này, ta…”

Nói đến lời cuối cùng, hắn không nói tiếp ra được nữa.

“Ngươi bằng lòng đi theo bản quan không? Chỉ cần ngươi bằng lòng, bản quan sẽ dạy ngươi phương pháp luyện đan cao cấp hơn nữa.”

Giang Siêu móc một quyển hóa học sơ cấp do mình viết ra.

Có quyển sách này cộng thêm sự dạy dỗ của mình thì đứa nhỏ này sẽ mở ra một thế giới hoàn toàn mới.

Tiểu đạo sĩ có vẻ rất muốn quyển sách trên tay Giang Siêu. Hắn thấp thỏm hỏi: “Đại nhân, ngươi thật sự đồng ý nhận ta hả? Ta…”

Hắn định nói mình vừa mới dây vào vụ án dính dáng mạng người.

“Bản quan có thể nhận ngươi, cũng có thể dạy ngươi phương pháp luyện đan cao cấp hơn. Nhưng người cần phải nhận bản quan làm thầy. Nếu ngươi đồng ý thì bái sư ngay bây giờ. Còn nếu ngươi không đồng ý thì có thể đi ngay.”