“Giang đại ca, đại ca có thế dạy đệ tập võ không? Đệ muốn gϊếŧ bọn cướp! Đệ muốn mạnh giống đại ca… Đám cướp đều đáng chết… Bọn họ…”
Tỏ A Sinh ngẩng đầu nhìn về phía Giang Siêu với vẻ chờ mong.
Nói nói, cậu lại khóc lên.
“ừ, ta có thế dạy đệ. Có điều, nước mắt là đế lại cho kẻ yếu, muốn cùng ta tập võ thì hẵylau nước mắt đi.”
Giang Siêu gật đầu nói với A Sinh, giọng điệu hơi nghiêm túc.
A Sinh nghe vậy thì vội vàng lau nước mắt. Cậu gật mạnh đầu với Giang Siêu.
A Sinh không biết mẳu thân mình bi chôn ớ nơi nào, thậm chí hài cốt cũng không tìm được.
Có điều, nghe người ta nói người chết trong sơn trại đều bị ném cho thú rừng ăn, kết quả cuối cùng xương cốt cũng không còn.
Sau khi nghe thấy kết quả này, tuy rằng A Sinh vần không nén được nước mắt, nhưng lại
không gào khóc nữa, chỉ là trong mắt tràn ngập thù hận.
Lúc này, đột nhiên có người vội vàng chạy tớỉ, là người trong đội bảo vệ thôn canh gác dưới chân núi.
Mặc dù Giang Siêu cảm thấy sẽ không có đám cướp nào tới giúp đám cướp núi Mạo Nhân, nhưng mà Giang Siêu vẫn làm đủ chuẩn bị, không thể đế người khác chặt đứt đường lui của mình được.
“Giang Siêu, có khoảng một trăm người tới dưới chân núi, có vẻ là đám cướp ở gần đây, chỉ là không biết là đám cướp nào thôi.” Thanh niên trong đội bảo vệ thôn nói với Giang Siêu.
Tống Ninh Tuyết đứng cạnh nghe vậy thì thay đổi sắc mặt, bước nhanh lên nói: “Không hay rồi, chắc là đám cướp núi Kẻ Minh, bọn họ và đám cướp núi Mạo Nhân có quan hệ thông gia, ngũ đương gia núi Mạo Nhân và muội muội đại đương gia núi Kê Minh là phu thê.”
Nghe vậy, sắc mặt Giang Siêu lập tức trớ nên khó coi, tin tức không nhạy là phải chịu thiệt nhưvậy.
Hắn làm sao cũng khồng ngờ mới vừa
đánh núi Mạo Nhân xong thì núi Kê Minh lại tới.
Theo hắn biết, quỵ mò đám cướp núi Ké Mình không hề nhỏ, có tới hơn ba trăm người, nhưng đây chỉ là tin tức từ mấy năm trước.
Núi Kê Minh hiện giờ, nóỉ không chừng đã phát triển lẽn khoảng năm trăm người rồi.
Giống như núi Mạo Nhân, tin đồn là khoảng một trăm người, nhưng thực tế là khoảng một trăm ba bốn mươi người.
Hắn không hề biết đám cướp núi Mạo Nhân có quan hệ với đám cướp núi Kê Minh.
Với loại thân phận như Tống Ninh Tuyết, biết nhiều tin tức hơn so với hắn là chẳng có gì lạ-
Lần này chơỉ lớn rồi, đánh xong núi Mạo Nhân lại phải đánh thêm núi Kê Minh. Nhung mà núi Kê Minh chắc là không dễ đánh được.
“Có đoán được bao nhiêu người không?” Giang Siêu hỏi thôn dân trong đội báo vệ thỏn. Dù thế nào đi nữa thì vẩn phải giải quyết khó khăn trước mắt trước.
“Khó đoán lắm, có điều ít nhất là hơn một trăm người.” Thốn dân lắc lắc đầu. Hắn ta vội vàng chạy tới đây, không có đếm số
lượng, mà cũng không có thời gian đếm số lượng.
“Mau dời máy bắn đá và đồ vật trước sơn trại vào trong sơn trại! Dựng cửa sơn trại dự phòng lên luôn!”
Giang Siêu vội vàng ra lệnh, lúc này không kịp suy nghĩ nhiều nữa rồi.
Có hơn một trăm người tới đây. Với số người hiện giờ cúa bọn họ, căn bản là khỏng thể nào đánh mặt đối mặt được.
Dựa vào thôn dân trong đội bảo vệ thôn đi liều mạng với bọn cướp? Chẳng khác gì lấy trứng chọi đá!
Dù thón dân có lại lột xác, thì cũng không thể nào liên tục đấu với bọn cướp tàn ác trong một khoảng thời gian ngắn được.
Hai mươi người bên Tống Ninh Tuyết có lẽ là có thể làm được. Nhưng dù sao thì bên địch cung nhiều hơn bên ta, muốn đánh thắng cũng khó.
Đã quá muộn để làm bây rập. Hiện giờ chỉ có thể dựa vào địa hình để phòng thủ, dựa vào sơn trại đế đọ sức với kẻ địch.
Có điều, chỉ có bấy nhiêu thỏi còn chưa đủ. Bởi vì nếu đối phương không tấn công mà
chỉ bao vây thì sẽ phiền phức lắm. Nói không chừng bọn họ sẽ bị nhốt chết ớ đây.
Nghĩ vậy, hắn nhìn về phía Tống Ninh Tuyết, nghiêm giọng nói: “Quận chúa, cô dần một số người canh giữ ờ đây. Chắc là các cô đều đã biết cách dùng mìn tre, dùng máy bắn đá bắn về phía đám đông, nhớ chú ý tầm bắn.”
Dứt lời, hắn quay đầu nhìn về phía Tống Tiểu Nhã.
“Tiếu Nhã muội tử, cô dân theo sáu tỷ muội của mình theo ta núp một bên, lát nữa ta sẽ nói nên làm như thế nào…”
Nghe vậy, trong mắt Tống Tiểu Nhã hiện lên vui vẻ, vội vàng gật đầu đồng ý.
Nàng ấy rất phấn khích khi có thế kề vai chiến đấu với Giang Siêu.
Tống Ninh Tuyết cũng gật mạnh đầu. Lúc này, nàng đương nhiên là lựa chọn tin tưởng Giang Siêu.
Nàng cũng biết dựa địa hình để phòng thủ sẽ ổn hơn, nhưng mà nó không thích hợp với bọn họ.
Vì một khi bị bao vây thì chỉ có một con đường chết.
Nàng vốn định ra mặt thay Giang Siêu. Nói đến cùng ớ bên ngoàỉ mới là nguy hiểm nhất.
Nếu bị bọn cướp phát hiện thì kết cục sẽ rất thê thám.
Nhưng khi thấy ánh mắt chân thật đáng tin của Giang Siêu, nàng lựa chọn nghe lời. Giang Siêu thông minh hơn nàng, nàng vẫn nên nghe theo sự sắp xếp của Giang Siêu thì tốt hơn.
Giang Siêu dẫn theo Tống Tiếu Nhã và sáu nữ hộ vệ. Mỗi người cầm theo mười quả mìn tre. Nếu không phải lấy không được nữa thì Giang Siêu còn muốn lấy thêm vàỉ quả mìn tre.
Số còn lại để trong sơn trại. Lần này hắn mang khá nhiều mìn tre, đủ đế cho bọn họ phung phí.
Sau chuyện lần này, hắn phải làm thêm nhiều mìn tre hơn mới được.
May là Tống Ninh Tuyết mang đến rất nhiều đồ vật, có thể làm ra được khoảng mấy nghìn cân thuốc nổ.
Giang Siêu dằn đám Tống Tiếu Nhã chui vào rừng rậm bên cạnh. Bọn họ núp ớ nơi tối
tăm, nhìn chằm chằm về phía sơn trại.
Ngay sau đó, Giang Siêu liền thấy một đám người mênh mông cuồn cuộn đi tới trước sơn trại, cầm đầu là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt bình thường, dáng người thô kệch.
Vài người đi sau trông như trùm cướp, nhưng lại rất tôn kính nàng ta.
Giang Siêu đếm số người, ít nhất cũng có một trăm năm mươi người.
Đám cướp núi Kê Minh đúng là hào phóng, vậy mà lại phái nhiều người như vậy đi giúp đỡ đám cướp núi Mạo Nhân.
Có điều, khi thấy ánh mắt quỷ dị của đám cướp kia nhìn về phía sơn trại, Giang Siêu mơ hồ đoán ra được nguyên nhân.
Đám cướp núi Kê Mình nhìn thì giống như tới đây giúp đỡ, nhưng thực tế thì lại có suy nghĩ chiếm đoạt núi Mạo Nhân.
Ác Hổ đã chết, còn tổn thất hơn bảy mươi người, đám cướp núi Mạo Nhân đâu còn thực lực gì đáng nói nữa.
Có Ác Hổ tồn tại, người của núi Kê Minh mới không dám đoạt tới chỗ núỉ Mạo Nhân.
Lúc tới gần cửa trại, trong mắt đám
người kia lộ ra vẻ khác thường. Cô gái cầm đầu dừng lại.
Tuy rằng đã mở cửa trại dự phòng, nhưng mà vân còn vết nổ mạnh và vết máu.
Đám người Tống Ninh Tuyết đã thay đồ đám cướp, không may là cồ gái cầm đầu lại quen biết người trong sơn trại.
“Các ngươi là ai…” Cô gái cầm đầu đột nhiên hỏi đám người Tống Ninh Tuyết.
Nghe vậy, Tống Ninh Tuyết nhìn nhìn khoảng cách giữa đám cướp và sơn trại, rồì bỏ qua suy nghĩ ra lệnh ném mìn tre.
ở khoảng cách này, tầm bắn của mìn tre còn hơi ngắn.
Hơn nữa, đợi khi đám cướp phản ứng lại, quay người bỏ chạy, thì sẽ khó có thế đánh tàn bọn họ.
“Không phải ai cả! Ta là quận chúa Tống Ninh Tuyết huyện An Ninh! Bản quận chúa đã chiếm được núi Mạo Nhân. Nếu bọn cướp các ngươi thức thời giơ tay chịu trói thì bản quận chúa sẽ thả cho các ngươi một con đường sống. Bằng không gϊếŧ không tha!”
Tống Ninh Tuyết quát lớn với đám cướp trước cửa trại.