Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thú Quyền

Chương 27: Sát chiêu bí mật nhất

« Chương TrướcChương Tiếp »


Trong cuốn Thú Hình Đồ của Lưu Uy, về hình vẽ sói có hai bức, một bức là sói độc hành tấn công vào ban đêm, một bức là bầy sói đối địch. Hai bức hình này đã đem tập tính của loài sói diễn ta một cách lâm li tràn trề.

Soí là loài âm hiểm độc ác, nhưng lại cẩn thận vô cùng, cũng không có ngại lấy nhiều đánh ít. Hình vẽ con sói độc hành nương theo bóng tối, công kích địch nhân, hình vẽ bầy sói là một bầy sói với số lượng chiếm ưu thế, đang cùng địch nhân đả đấu. Mục đích đầu tiên trên hết của sói, là gϊếŧ chết địch nhân.

Lưu Uy bây giờ thất được bầy sói đả đấu với một con heo rừng, hiểu biết của hắn đối với hai bức vẽ sói trên cuốn Thú Hình Đồ sâu hơn một tầng.

Con heo rừng phải trên 1000 cân, nhe hai hàm răng bén nhọn ra ngoài, sức công kích tất nhiên cũng không thấp. Con heo rừng lớn như thể, không phải một hai con sói là có thể đối phó được. Vì thế, lần này mới xuất hiện một lúc 5 con sói.

Lúc này Lưu Uy đang đứng trên một khối đá lớn, cách khối đá mười mấy mét nghiêng một góc 80 độ phía dưới là nơi bầy sói và con heo rừng đang quần đấu.

Đám sói kia chỉ ngẩng đầu lên là thấy được Lưu Uy. Bất quá, bọn sói này xem một con người đang đứng kia chả là gì phải lo, vì chúng cho rằng cái con người bình thường kia, không có cách nào từ khối đá to kia nhảy xuống dưới. Huống hồ cho dù Lưu Uy xuống dưới, một bầy năm con sói thì không có gì phải sợ Lưu Uy.

Lúc này, dưới sự công kích của bầy sói, con heo rừng kia đã dính không ít vết thương, trong lỗ mũi đã phát ra tiếng thở phì phò, tốc độ của thân thể đã giảm đi không ít.

“Xem ra, con heo rừng này không còn bao nhiêu sức lực, nhưng mà so với lạc đà hay ngựa thì sức lực tranh đấu lớn hơn, cho dù sức lực có giảm, nếu liều mạng vẫn có thể đem theo một hai con sói xuống địa ng, nếu liều mạng vẫn có thể đem theo một hai con sói xuống địa ngục. Vì vậy bọn sói hoang kia không dám tùy tiện tiến công mà chỉ chực chờ đánh lén!”

Lưu Uy nhìn trận chiến bên dưới, mày nhíu lại.

Bầy sói bây giờ chỉ đi vòng quanh con heo rừng, thỉnh thoảng đánh lén phía sau nó, giống như thỉnh thoảng muốn chọc ghẹo. Mức đả đấu như vậy không thể giúp cho Lưu Uy lãnh ngộ được đả pháp của Lang quyền.

Khi nào dã thú mới bộc lộ ra thực lực của chúng? Hiển nhiên là khi liều mạng. Hiện giờ năm con sói hoàn toàn chiếm ưu thế, chúng không cần hoảng hốt, không vội vàng, cứ từ từ chờ con heo kia chết đi. Do đó, nếu bọn chúng không bộc phát ra thực lực cực mạnh của chúng thì Lưu Uy đứng xem cũng không học của bọn chúng được cái gì.

“Xem ra, phải nghĩ biện pháp thay đổi tình thế một chút!” Lưu Uy trong đầu lóe lên một tia tinh quang, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh.

Trong năm con sói có hai con khá lớn, ba con kia hơi nhỏ hơn một chút. Hai con to tất nhiên là sói đực, ba con kia là sói mẹ hay sói con. Uy hϊếp lớn nhất với con heo rừng đương nhiên là hai con sói đực.

“Tình thế không công bằng, ta làm cho cân bằng lại đây!”

Trong lòng vừa nghĩ, Lưu Uy chân trượt xuống, người đi xuống phía dưới khối đá, tại mặt đá nghiêng mượn lực một chút, thân thể nhẹ nhàng phiêu diêu rơi xuống phía dưới. Khi người xướng được khoảng 3 mét thì hai chân lại đạp vào mặt nghiêng khối đá mượn lực lại, rồi lại rơi xuống. Vài lần lien tục đã tới nơi đả đấu của bầy sói.

Mặt đá dù dốc, nhưng không phải là hoàn toàn thẳng đứng, với công phu khinh thân của Lưu Uy tự nhiên có thể hạ xuống dễ dàng.

Lưu Uy từ khi bắt đầu trên khối đá trượt xuống, đại khái không quá mấy giây đã đến nơi. Lúc này vài con sói mới có phản ứng. Lập tức hai đầu sói mẹ hướng về Lưu Uy nhe răng, tựa hồ cảnh báo Lưu Uy không nên chen vào trận chiến giữa bọn chúng và con heo rừng.

“Hừ, bất quá chỉ là một đám súc sinh mà thôi!”

Lưu Uy cười lạnh một tiếng, người đột nhiên nhảy một cái, trong nháy mắt dẵ di chuyển đến một bên hông con sói mẹ cách đó 4, 5 mét, chân phải đá ra nhanh như chớp vào giữa ngực con sói mẹ.

“Bình!”

Một tiếng vang lên. Con sói mẹ kia bị Lưu Uy đá văng tới 7, 8 thước, cơ hồ ngày lúc chân phải của Lưu Uy và ngục nó tiếp xúc, xương ngực “rát” một tiếng gãy liền hơn mười cái. Thân con sói đang bay trên không “ngao ngô” ré lên một tiếng, rơi xuống mặt đất bất động.

Một cước của Lưu Uy có lực hơn 300 cân, giống như một cây gậy sắt nện trước ngực, chỉ trong phú chốc đã lấy đi tính mạng một con sói!

Đá bay một con sói mẹ, cước bộ Lưu Uy dừng lại một chút rồi trong nháy mắt lại nhảy đến phía trước một con sói đực, chân phải lại như tia chớp xuất ra, “rắc” một tiếng đã đem chân sau của nó đá gãy thành hai đoạn.

Con sói đực kia kêu lên một tiếng thảm thiết, chân sau gập xuống một góc kỳ dị, muốn quay người lại đối phó Lưu Uy nhưng không thể nói giữ được thăng bằng, vừa mới xoay người đã lảo đảo. Ngay lúc đó, chân trái Lưu Uy vừa chuẩn xác đá trúng mõm của nó, “ca sát” một tiếng đem xương mõm nghiền nát.

Đầu đồng đuôi sắt lưng đậu hũ chỉ là cách nói so sánh tương đối. Loại sói này cho dù xương đầu có cứng cũng không hơn một cước toàn lực của Lưu Uy.

Phải biết rằng khi Lưu Uy chưa uống Sâm vương ngàn năm, sức lực hai chân hai tay cũng có thể đánh gãy xương cốt của người luyện võ bình thường. Uống Sâm vương ngàn năm, sức lực của hắn đã tăng hơn gấp đôi, đánh chết sói dĩ nhiên là dễ dàng. Cho nên hai con sói kia chỉ dính một đòn của Lưu Uy là không có thể thoát chết.

Cho sói tính ra thân hình không lớn, đứng ở kia, thân thể bất quá cao hơn nửa mét. Do vậy, Lưu Uy không tiện dùng tay đánh chúng mà dùng chân là phương pháp tốt nhất.

“Thoái pháp công kích hạ bàn địch nhân, rất khó đề phòng. Hơn nữa, chân só với cánh tay dài hơn rất nhiều, dùng tốt thoái pháp, lực sát thương tuyệt đốt khác nhiều so với quyền pháp!” Lưu Uy nghĩ lại lúc trước cùng cao thủ ám kình kia đánh nhau chính là dựa vào ám kình trên đùi, ám toán đối phương, tiếp theo xuất sát chiêu mới gϊếŧ được đối phương.

Giải quyết xong hai con sói hoang, Lưu Uy liên tục động thân, không khó khăn gì giải quyết được thêm hai con sói nhỏ hơn.

Thấy năm con sói chỉ còn lại một con, Lưu Uy không rat ay nữa mà nhanh chóng nhảy tới mặt nghiêng khối đá, thân thể chuyển một cái đã vọt lên 3, 4 thước, lại đạp lên mặt khối đá mượn lực, trong phút chốc đã lên tới chỗ đứng khi nãy ở trên khối đá.

“Bây giờ một sói một heo rừng, con sói kia thực lực phía nó đã giảm, nó phải toàn lực rat ay mới giải quyết được con heo rừng kia!”

Đứng trên khối đá, Lưu Uy tọa sơn quan hổ đấu, trong lòng thầm nghĩ.

Con sói đực còn lại là con sói lớn nhất trong năm con, màu lông tươi rói đẹp đẽ, hiển nhiên là sói đực đứng đầu bầy sói, thực lực cực đại. Bây giờ trên người nó vẫn chưa có một vết thương nào, thể lực dường như còn tương đối đầy đủ, có thể sẽ đối phó được với con heo rừng kia.

Con sói kia chứng kiến Lưu Uy trong nháy mắt gϊếŧ chết 4 đồng bạn, thê lương rồng lên hai tiếng, hai con mắt cừu hận nhìn Lưu Uy liếc mắt một còn, bỏ qua con heo rừng bị trọng thương, cẩn thận từ từ thối lui.

“Con sói này, thật là quá cẩn thận!”

Lưu Uy chau mày, khẽ kêu. Hắn gϊếŧ một hơi bốn con sói để cho lực lượng hai bên được cân bằng, không nghĩ tới con sói kia khi thấy mình yếu thế, không đánh mà khϊếp, đã chuẩn bị chạy trốn.

Đang lúc Lưu Uy thất vọng vì tưởng không thấy được sói heo đả đấu, lại xuất hiện sự tình bất ngờ. Con heo rừng bị thương giờ phút này đã nổi hung tính, không còn để ý đến thương thế trên người, hướng con sói kia vọt tới, hiển nhiên là không muốn cho con sói kia được dễ dàng rời đi.

Mãnh lực của con heo trong phút chốc đã rút ngắn khoảng cách giữa nó và con sói, con sói kia cả kinh vội vàng nhảy xang một bên mới tránh được đòn đánh của con heo rừng.

Mặc dù lúc này tiến công cũng sẽ không có tác dụng gì, nhưng con heo rừng vẫn chằm chằm nhìn con sói hoang kia, thái độ thâm cừu đại hận, hôm nay phải có một chết mới không ngừng.

Sự thật là sói hoang và heo rừng trong núi, thường là nước giếng không phạm nước sông, nhưng lần này 5 con sói vây công heo rừng, tự nhiên đã chọc giận con heo rừng này. Bầy sói làm nó bị thương, giờ con sói thực lực không mạnh, muốn đào tẩu, còn heo rừng tất nhiên không cho con sói cơ hội.

“Ngao ngô…”

Con sói thấy con heo rừng không buông tha mình, tựa cũng có chút khí chất, cũng không chạy nữa mà bắt đầu đi vòng quanh con heo rừng.

Heo rừng thân thể to lớn, vừa lại bị thương, hành động có chút chậm chạp, chỉ có thể miễn cưỡng chuyển mình theo chuyển động của con sói, cố gắng đề phòng sự tấn công của nó.

Con sói đã đi vòng quanh con heo rừng 4, 5 lần, nhưng vẫn chưa tấn công mà chỉ hung hăng nhìn còn heo rừng như muốn cảnh cáo nó, sau đó lại chậm rãi lui về phía sau, vừa lùi vừa quay đầu nhìn con heo rừng, phòng ngừa sẽ bị tập kích như lần trước.

Lúc này, con heo rừng tực hồ như quá mệt mỏi, không có ý tập kích con sói kia.

Ước chùng hơn 1 phút, con sói đã lùi xa hơn 10 thước. Con heo kia dường như thở dài một hơi, như biết mình đã sắp thoát khỏi nguy hiểm, thân thể lảo đảo, quay đầu ngược lại hướng của con sói kia.

Chính tgại lúc này xảy ra dị biến!

Con sói kia lúc này đã rời hơn đi hơn 20 mét, trong giây lát xoay người lại, cơ hồ không có một chút do dự, tăng tốc trong nháy mắt, hướng phía sau con heo rừng tấn công. Lúc này, con sói dường như đã bộc phát tất cả sức lực của nó, ngắn ngủi trong vòng 3, 4 giây đã băng qua khoảng cách hơn 20 mét, hung hăng nhằm cần cổ con heo rừng cắn tới!

Lúc này con heo rừng mới phát hiện ra con sói nên căn bản là không kịp tránh!

“Ca sát” một tiếng, cổ họng con heo rừng đã bị đứt, dù sao con heo rừng này quá lớn, trừ cái cổ họng vỡ vụn thì không có chỗ yếu hại nào khác. Lúc này heo rừng hống lên một tiếng, cố gắng muốn vùng lên để cắn lại cổ họng của con sói kia.

“Nhân lúc địch nhân buông lỏng một chút, thi triển sát chiêu?”

Đứng trên khối đá lớn, người Lưu Uy đột nhiên run lên.

Ngay cả hắn cũng đã cho rằng con sói đã buông tha cho con heo rừng kia, khí thế con sói đã giảm xuống mức thấp nhất. Trong mắt Lưu Uy, con sói kia đã mất đấu chí. Không nghĩ tới chỉ trong chốc lát, con sói kia có thể phát huy tốc độ cực nhanh, dùng hết thảy sức lực của mình, thi triển sát chiêu.

Sát chiêu ngoài dự đoán, chính là sát chiêu bí mật và hiệu quả nhất!
« Chương TrướcChương Tiếp »