Chương 14: Vô pháp vô hạn Triệt Quyền Đạo



Lưu Uy, lần thi trao đổi võ thuật lần này, cha ta cho tôi hai tiêu chuẩn được vào ngay bán kết, tôi để một cái cho cậu, cái kia ta để mời Tiêu Hải, cậu có muốn cho tôi chút mặt mũi hay không?” Lâm Diệu Đồng ở đầu điện thoại bên kia, xem ra Lưu Uy cũng không đáp ứng ngay lời mời của mình, dịu dàng nói.

“Ừ, để xem tình hình thế nào, nếu không có vấn đề gì lớn, tôi nhất định đi!”

Lưu Uy không dám tùy tiện đáp ứng lời mời của Lâm Diệu Đồng, mặc dù hắn cũng muốn tới nơi thi giao lưu lần này để được mở mang kiến thức, nhưng có tham gia tỉ đấu hay không, hắn cũng chưa dám xác định. Lưu Uy nhớ rõ, lão Lý mù đã từng nói qua với mình, không được cùng người khác giao thủ nếu không rơi vào tình huống bất đắc dĩ.

Các hệ pháp quốc thuật, cũng giống như môn phái võ lâm trong tiểu thuyết, cũng có tồn tại môn qui. Bất kể là bất Cực Quyền hay Hình Ý Quyền cũng không cho phép môn hạ đệ tử gây phiền phức, tùy tiện thi đấu.

Bởi vì các loại quyền pháp này, phong thái quyền thuật cương mãnh bạo liệt, thường rat ay là đánh cho tới chết hay tàn phế. Có một số cao thủ cấp tông sư, khi cùng người giao thủ, cũng thường không khống chế được tay quyền của bản thân, chiêu thức xuất ra, ngươi không chết thì ta vong. Vì vậy cuối cùng có chung một qui định cứng rắn là nếu không có thâm thù đại hận thì không được tùy tiền tranh đấu!

Lưu Uy không phải là người trong Bát Cực Môn, cũng không phải là người của Hình Ý Môn, nhưng vẫn có một chúy úy kỵ với các qui tắc này.

“Ừ, cậu trước tiên cứ suy nghĩ đi, ngày mai gọi điện thoại cho tôi. Ngày mai bắt đầu vòng đầu, ngày mốt bắt đầu vòng bán kết, nếu qua ngày mốt thì cái tiêu chuẩn của ta xin được không còn tác dụng đâu!”

Lâm Diệu Đồng cũng hiểu được một chút tính cách của Lưu Uy, biết không có thể làm cho hắn đồng ý ngay, nên nói để cho hắn phải lo lắng một chút.

Nhưng mà, nàng có lòng tin Lưu Uy nhất định sẽ tham gia lần thi đấu này. Nguyên nhân đơn giản vì mười người đứng đầu cuộc thi, người ít nhất cũng được thưởng hai vạn đồng. Số tiền này, đối với sinh viên đang vay tiền để duy trì sự học như Lưu Uy, có thể nói là một khoản tiền rất lớn, có thể giúp hắn giải quyết được nhiều chuyện.

Sự thật là Lưu Uy sau khi cắt điện thoại, cũng lo lắng như thế.

“Hai vạn đồng tiền thưởng, cái số này không phải là nhỏ. Cùng sư phụ luyện võ hai mươi ngày, hai ngàn đồng cũng đã gần hết, hai vạn đồng kia có thể giúp mình giải quyết được không ít áp lực.”

Qua hai mươi ngày tập Độ Tượng Thức, công phu Luyện tinh hóa khí của Lưu Uy cũng đã đạt đến một cảnh giới tương đối cao. Sức ăn bắt đầu tăng lên nhiều, mỗi bữa an cũng phải tốn mấy chục đồng. Lưu Uy hiện tại trong túi gần như đã cạn, chống đơ thêm hai ba ngày nữa, “đạn” trong túi chắc không còn một viên.

“Phải tham gia hội thi trao đổi võ thuật lần này!” Lưu Uy âm thầm nghĩ.

Trong lòng quyết định như vậy, nhưng Lưu Uy không nghĩ đến chuyện thông qua Lâm Diệu Đồng để tham gia hội thi, dù sao bản thân và Lâm Diệu Đồng cũng chỉ là quan hệ bằng hữu thông thường . Việc này, tốt nhất là tự dựa vào nỗ lực của chính mình.

“Hội thi trao đổi võ thuật sẽ bắt đầu vào sang mai, nói vậy thì chắc là bây giờ đã bắt đầu đăng ký tên? Trước tiên đi tập đoàn Hàn Lâm gần trung tâm thành phố đang ký tên xong rồi quay về. Hôm nay phải hiểu thêm rõ được một chút về các chiêu thức đả pháp của Bát Cực Quyền, ngày mai dự thi, phải cần dùng chúng để khắc địch chế thắng. “ Nghĩ rồi, Lưu Uy đi ngay về phía trung tâm thành phố.

Lưu Uy mới lĩnh ngộ được sát chiêu của Thú quyền, rõ ràng là chưa thể vận dụng được vào thực chiến, sở trường của hắn bây giờ, chỉ có thể là chiêu thức đả pháp của Bát Cực Quyền mà hắn đã luyện qua được nhiều ngày.

Khoảng 20 phút sau, Lưu Uy đã đến trước tòa nhà của tập đoàn Hàn Lâm.

Chỗ ghi tên đặt tại đại sảnh lầu 1 của Tập đoàn Hàn Lâm. Khi Lưu Uy muốn đi tới đó thì thấy một người thân hình mảnh khảnh, vóc người không cao lớn từ phía trong tập đoàn Hàn Lâm đi ra. Thanh niên này thấy Lưu Uy, trong hai mắt lên bắn ra hai đạo tinh quang sắc bén.

“Lý Văn Long?” Lưu Uy lông mày khẽ chau lại.

Nhìn thấy Lý Văn Long từ trong Tập đoàn Hàn lâm đi ra, Lưu Uy biết Lý Văn Long này hôm nay đến đây cũng chỉ vì muốn tham gia hội thi giao lưu võ thuật lần này. Gia đình Lý Văn Long cũng có chút thế lực, để kiếm một chỗ vào thẳng vòng bán kết cũng tương đối dễ dàng. Nhưng Lý Văn Long cũng không muốn nhờ vả vào gia thế, tự mình đến đây đăng ký thi đấu từ vòng một, từng bước từng bước đi lên.

Khi Lưu Uy thấy Lý Văn Long thì Lý Văn Long cũng đồng thời thấy Lưu Uy.

Khóe miệng xuất hiện một tia cười ngạo, Lý Văn Long nhìn Lưu Uy với ánh mắt đầy địch ý, nhìn thẳng vào một bên của Lưu Uy. Khi hắn đi ngang Lưu Uy, trên thân dường như toả ra một lớp sát khí nhỏ.

“Lý Văn Long này, đúng là vẫn còn hận ta ngày đó đả bại Tôn Cường, làm cho câu lạc bộ Triệt Quyền Đạo chẳng còn mặt mũi.”

Lưu Uy cười khổ lắc đầu. Từ ngày triệt Quyền Đạo kia tới phá quán, hắn và Lý Văn Long oán cừu đã kết, không đánh nhau thì khó mà giải quyết hết. Bất quá Lưu Uy hiện tại không còn như ngày trước, cũng không cần phải sợ Lý Văn Long. Ngược lại, hắn muời phần chờ đội cơ hội cùng cao thủ chuyên đả pháp Lý Văn Long kia so chiêu.

“Thanh niên tuổi trẻ, sát khí mạnh mẽ ha…thật khác với người già này…”

Đang lúc Lưu Uy định tiếp tục cất chân bước vào phía trong tập đàn Hàn Lâm, lại nghe thấy một trận cốc cốc tiếng gậy gỗ gõ vào mặt đất từ phía sau mình truyền lại. Lưu Uy quay đầu nhìn, chỉ thấy một người không cao, vóc người khoảng trên năm mươi tuổi, là một người mù mặc áo vét đen mang kính đen, từ phía sau mình bước đến.

Người mù này không giống với lão Lý mù, mặc dù không cao, nhưng sống lưng lại thẳng tắp, áo quần giày dép trông đắt tiền, trên mặt sắc hồng đầy đặn, tóc chải thẳng tắp, tinh thần đầy đủ.

Người mù này vừa chống một cây gậy gỗ khắc rồng, chim điêu màu đỏ, vừa lắc đầu than thở, dường như nổi giận Lý Văn Long vừa rồi đã tỏa ra sát khí, như đã đe dọa hắn. Người mù này hình như cũng đang muốn đi vào trong Tập đoàn Hàn Lâm. Muốn đi vào tronng đại sảnh của tập đoàn hàn Lâm phải leo mười mấy bậc cấp. Người mù này bây giờ đã đi tới đầu bậc thềm, cẩn thận dùng đầu gậy dò dò hồi lâu, mới bước lên một bậc.

“Người mù đôi mắt không thấy, nhưng cảm giác thường rất mẫn cảm, dĩ nhiên cũng có thể cảm nhận được sát khí của Lý Văn Long.”

Lưu Uy trong lòng nghĩ, vội vàng đi tới trước, đỡ lấy cánh tay phải của người mù, nói: “Lão tiên sinh, cháu đỡ tiên sinh đi có được không?”

Sư phụ Lưu Uy cũng là người mù nến đối với những người tàn tật này cũng có quan tâm.

“Cậu nhỏ, cám ơn nhé!” Lão mù cũng không từ chối, để cho Lưu Uy đỡ một bên, đi vào Tập đoàn Hàn Lâm.

Nơi ghi danh của hội thi võ thuật là một cái bàn nhỏ đặt tạm thời trong đại sảnh. Hôm này là ngày ghi danh cuối cùng, người đến ghi danh rất ít, trước bàn ghi danh hiện giờ không có một người nào.

“Xin mời ghi tên của anh lên đây, ngày mai tám giờ sang cầm cái này đi lên lầu ba, tham dự thi đấu ở đó, nếu liên tiếp thắng được hai trận sẽ được tiến vào vòng hai!” Cô gái phụ trách ghi danh ở bàn ghi danh trước tiến đưa mắt đánh giá Lưu Uy một cái, tiếp theo đưa cho Lưu Uy một tờ phiếu và một giấy chứng nhận, để cho Lưu Uy dán ảnh.

“Cám ơn!”

Ghi xong vào tờ giấy, Lưu Uy cầm giấy chứng nhận kia rồi gật đầu cười đáp lễ với cô gái, sau đó xoay người rời đi.

Quay lại sân nhà của lão Lý mù, Lưu Uy đắn đo hồi lâu, cuối cùng cũng không đem chuyện thi đấu nói cho lão Lý mù. Hắn cũng không ngừng tập luyện mấy sát chiêu của Bát Cực Quyền, chuẩn bị cho trận thi đấu ngày mai.

“Bát Cực sát chiêu Tha Thích (là một cú đá thẳng của Bát Cực Quyền vào phần dưới gối địch thủ), dùng để công kích hạ bàn của địch nhân, khiến địch mất đi trọng tâm, là sát chiêu hỗ trợ cho hai tay, có thể tạo được hiệu quả không ngờ, là một chiêu có tác dụng tương đối lớn trong lúc thực chiến, mặc dù lực sát thương không rõ ràng, nhưng có lúc lại có tác dụng tốt hơn cả Niêm Thân Kháo…”

Khi luyện tập sát chiêu trên tay, Lưu Uy đối với bộ pháp, chiêu thức dưới chân, là công phu ở chân, cũng có nghiên cứu qua.

Mặt trời xuống. mặt trăng lên, Lưu Uy dung ý thức của Độ Tượng Thức, đứng Bát Cực Định Thức đủ sáu tiếng, sau đó kết hợp Ngọa Hổ Thức, nghỉ ngơi thêm mấy giờ, cho đến khi mặt trời lên lại thì Lưu Uy đột nhiêu uy mãnh mở mắt, trong hai mắt lộ ra hai đạo thần quang cực kỳ mạnh mẽ.

Luyện khí hóa thần. Trải qua mấy tiếng luyện khí hoá thần, tinh thần, khí thế Lưu Uy hiện tại đã đạt đến đỉnh điểm.

“Với trạng thái này, liên tiếp thắng hai trận để thong qua vòng đầu, chắc không thành vấn đề!” Lưu Uy giờ phút này, mười phần tự tin.

Khi đi tới tập đoàn hàn Lâm, Lưu Uy đỉ thẳng lên lầu ba. Chỉ thấy lầu ba là một cái đại sảng bao la, phải mấy ngàn mét vuông. Giữa đại sách có đặt bốn cái lôi đài dung thi đấu, chung quanh lôi đài không có dây bao, so với lôi đài thi đấu thông thường lớn hơn nhiều, cũng đủ chỗ cho cao thủ quốc thuật thi triển công phu nhảy cao tránh né.

Trên lầu ba lúc này đã đứng đầy người, một số là các đại hán ước chừng ba bốn mươi tuổi, đều đeo băng tay màu đỏ, đang dùng một số dụng cụ để tập khởi động. Đương nhiên, đó là những tuyển thủ chuẩn bị thi đấu.

“Những người này hầu hết là người chỉ ham thích võ thuật, rất ít người hiểu được đả pháp quốc thuật chân chính!”

Nhìn qua đám người này, Lưu Uy âm thầm tự nhủ. Những người này, nhìn qua mặc dù không yếu, nhưng cước bộ có vẻ không ổn định, quyền thế đánh không chắc chắn, giống như Lưu Uy trước kia. Hiển nhiên, họ đều chưa từng được huấn luyện quốc thuật chuyên nghiệp.

Nghĩ vậy. Lưu Uy cũng bắt đầu khởi động thân thể, đồng thời vận đồn khí thế, chuẩn bị cho trận thi đấu.

Ngoài khu vực thi đấu, trong một góc khuất một nam trung niên mắt đầy tinh quang, mặt đồ tây, đang yên lặng nhìn các tuyển thủ. Bên cạnh trung niên là một thanh niên. Thanh niên này đang cười mỉm, khí chất trầm ổn, có vẻ văn nhã.

Thanh niên trẻ này đang đưa hai tay ra trước thân, chậm rãi vuốt ve như đang vuốt ve tình nhân của mình. Đôi tay kia, trong suốt như ngọc, dường như vốn nên không phải thuộc về một nam nhân.

“Minh Dương, trong số người này hẳn nhiên không có cao thủ. Cho dù họ có lọt vào vòng trong, cũng không tạo nên được sự uy hϊếp nào cho ngươi. Bất quá, Lý Văn Long của Lý gia cũng đến. Triệt Quyền Đạo của hắn rất có hỏa hầu, lúc ngươi chống lại hắn, nếu không cẩn thận thi coi chừng ném quả đắng. Hôm này ta sắp xếp cho hắn đánh trận đầu, ngươi hãy xem cho kỹ!” Người trung niên thấp giọng nói.

“Lý Văn Long sao?”

Nụ cười trên mặt thanh niên tên Minh Dương kia càng sâu thêm, hắn gật gật đầu, thảnh nhiên nói: “Công phu của hắn, cũng không có thâm hậu bằng ta, bất quá Triệt Quyền Đạo xem trọng đả pháp, kinh nghiệm thực chiến của hắn cũng phong phú, cũng đủ tạo cho ta sự uy hϊếp. Bây giờ xem được hắn thi đấu, biết mình biết người, cũng là thượng sách.”

“Lưu Uy, Lý Văn Long chuẩn bị!” Ngay lúc thanh niên kia vừa dứt lời, một thanh âm nữ vang lên qua hệ thống loa.

“Lý Văn Long?”

Lưu Uy đang lúc điềm tĩnh không vội, nhất thời trở nên kinh hãi: “ Không nghĩ tới, đối thủ thứ nhất của ta lại là Lý Văn Long. Triệt Quyền Đạo, Triệt Quyền Đạo, môn công phu này không có bài quyền cố định, “triệt thủ (chặn lấy) quyền lộ đối phương”, phòng ngự phản kích đều trong một hơi. Lấy việc không có phép tắc (vô pháp) làm phép tắc, lấy vô hạn làm hữu hạn, đích thực là một môn quyền pháp thực chiến có uy lực cường đại!”

Lúc này, một đạo thân ảnh đột nhiên bắn thẳng lên phía lôi đài, người này thân trên ở trần, lưng vồ lên, trông như một cây cùng đang kéo căng, gân cốt nổi thành từng múi, thể hiện một sức mạnh cường đại. Người này chính là đối thủ của Lưu Uy, Triệt Quyền Đạo Lý Văn Long. Lý Văn Long giờ phút này, lông mí có chút nhếch lên, ánh mắt mang theo một làn ngạo khí nhìn về phía Lưu Uy.