Trong mười ba bức hình mãnh thứ của cuốn Hình Thú Quyền, ngoài Ngọa Hổ Thức và Độ Tượng Thức là pháp môn dùng để tăng trưởng công lực, bồi dưỡng tinh thần, còn có Hổ Liệt Ngưu, Hổ Bái Vĩ là những sát chiêu tàn nhẫn. Mở hình vẽ các sát chiêu này ra, như có sát khí nhè nhẹ tỏa ra, như muốn thể hiện ra uy lực cường đại của chúng.
Nhưng Lưu Uy biết rằng, với công lực của mình hiện tại, không có cách nào phát huy được hoàn toàn các sát chiêu này. Nếu tùy tiện tìm hiểu luyện tập đả pháp của chúng, có hại chứ không có lợi.
Như sát chiêu Hổ hình “Hổ Liệt Ngưu” kia, yêu cầu người luyện phải lĩnh ngộ cho đến cùng cực lâm ly khí thế của hổ dữ, là khí phách của hổ xuống núi, hào khí của hổ lên núi, thiếu một thứ cũng không được. Lĩnh ngộ tốt các hình mãnh hổ này trọn vẹn, tự nhiên trên người sinh ra một cỗ khí chất vương giả, thi triển Hổ Liệt Ngưu lúc đó mới phát huy được uy lực chân chính.
Đương nhiên, các sát chiêu này ngoài việc đòi hỏi lĩnh ngộ được khí thế thì đối với nội kình, thể lực của người luyện cũng đòi hỏi rất cao.
“Công phu luyện tinh hóa khí của ta bây giờ, bất quá mới ở trình độ nhập môn, nội kình trong cơ thể cũng chưa theo kịp. Miễn cưỡng sử dụng Niêm Thân Kháo, cũng là nhờ trợ lực của khí thế voi lớn, không phải là lực lượng thực sự của mình. Xem ra, nhiệm vụ chủ yếu sau này là hiểu tốt được Độ Tượng Thức, Ngọa Hổ Thức, bồi dưỡng khí lực.” Lưu Uy trong lòng âm thầm nghĩ.
Lầu cao vạn trượng, móng phải bằng đá cứng. Căn bản không vững chắc, hết thảy đều là vô ích. Cũng như thế, Lưu Uy luyện quyền, nếu chỉ theo đuổi đả pháp sát chiêu uy lực cường đại mà không lấy luyện Tram Thung Công làm cơ sở, khó mà có thể luyện đến trình độ cao thâm.
Nói trắng ra là, luyện võ không luyện công, về già cũng như không!
Đương nhiên, quá trình “luyện công” này cũng thập phần gian khổ. Một động tác Trạm Thung pháp đứng trong vài giờ nên có rất ít người chịu được kiểu chán ngán này. Nhất là trong xã hội nhộn nhịp sôi động hiện nay, công phu chậm chạp kiểu này bị nhiều người vứt bỏ, cũng là nguyên nhân vì sao quốc thuật lại suy đồi.
“Văn hóa Trung Hoa, coi trọng sự nho nhã tĩnh tâm, tu luyện bản thân trong phàm trần thế tục. Đáng cười chính là, vài trăm năm nay, văn hóa loại này bị bỏ rơi, cũng vì kinh tế lạc hậu, người dân mù quáng sùng bái phương Tây, ngược lại làm lụn bại tinh hoa văn hóa của chính mình, làm cho quốc học cô lẻ, không cười sao được!”
Người cầu học, Anh ngữ nói cuồn cuộn như nước chảy, nhưng không nói được Đạo Đức Kinh, Luận ngữ thì chỉ nói được một, hai, ba, bốn. Người luyện võ thì chỉ lo học Đài Quyền Đạo (Taekwondo), Không Thủ Đạo (Karatedo) mà không tu luyện nội công. Tất cả đều là bỏ tinh lấy thô, chọn vào đường tối.
Quốc thuật không chỉ là thuật cường quốc, mà cũng là một loại quốc học, là “thuật quốc túy”, là một bộ phận tinh hoa của dân tộc. Mù quáng theo đuổi những thứ người khác đã am hiểu thì chỉ có chạy theo sau người ta vĩnh viễn mà thôi!
Cái này cũng giống như thế giới ma thuật, một người thân thể cường tráng, sở trường tu luyện thành chiến sĩ, chứng kiến sự cường đại của ma pháp sư liền từ bỏ ngay sở trường của mình, chạy theo tu luyện ma pháp, cuối cùng chẳng có được thành tựu gì!
Lưu Uy hiểu rõ được tầng đạo lý này, đối với quốc học quốc thuật càng thêm coi trọng, tu luyện tự nhiên sẽ được thuận lợi!
Sau khi gặp Tiêu Hải xong, Lưu Uy dự buổi thi thứ hai. Thời gian còn lại, đi đến sân nhà lão Lý mù luyện công phu Trạm Thung Bát Cực Định Thức, tất nhiên là cả Độ Tượng Thức, Ngọa Hổ Thức, luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần, thực lực dường như được tăng vọt.
Chớp mắt đã thấy đến cuối năm, Lưu Uy và lão Lý mù không có bao nhiêu tiền, nhưng cũng mua đồ cúng, tế trời tế đất.
Luyện hơn hai mươi ngày, công phu Luyện tinh hóa khí của lưu Uy đã có hiệu quả, khí lực tăng lên hơn gấp bội. Tinh thần cũng được súc tích tốt làm cho việc lĩnh ngộ chiêu thức đã pháp cũng được nhanh hơn. Hiện giờ Lưu Uy dù đứng tùy ý thì cũng có thể đạt cảnh giới Tượng bộ trong vòng ba phút.
Đứng Tượng bộ, giống như cưỡi voi, voi lớn chạy, cả mặt đất đều chấn động. Khi Lưu Uy đứng Tượng bộ, mặt đất rung động nhẹ, giống như gần đã có một đại hán cầm đại chùy không ngừng đập lên mặt đất.
“Ba bước công phu của quyền pháp, dịch cốt (dời xương), dịch cân (dời cơ), dịch tủy (dời tủy), với công pháp tầm thường cùng lắm chỉ có thể dịch cốt, dịch cân mà thôi. Nhưng Độ Tuợng Thức này lại làm chấn động toàn thân, kình lực thẩm thấu đến tận tủy xương, trong lúc cột tủy không ngừng chấn động thì mật độ chậm rãi gia tăng, sinh mệnh lực biến hóa mạnh, cũng xem như là một pháp môn dịch tủy!”
Lão Lý mù cũng cảm nhận được mặt đất chấn động nhẹ khi Lưu Uy đứng, gật đầu nhẹ giải thích.
Hôm này là ngày đầu năm, lão Lý mù mặc vào người bộ quần áo đã được giặt rửa sạch sẽ. thân thể đứng thẳng như cây bút, trong khí chất tinh thần có một ít lạnh lùng, nhưng có nhiều khí thế mênh mông, có khí độ của một tông sư. Lúc này Lưu Uy cảm giác, lão Lý mù lúc này mới chính thực là lão Lý mù, còn tâm tính lạnh lùng nhỏ nhặt trước kia, chỉ là để ngụy trang mà thôi.
“Cậu nhỏ, trạm công của cậu xem như đã đạt, muốn tiến lên từng bước nữa thì chỉ còn trông vào thời gian tu luyện thôi. Luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần không phải là công phu một sớm một chiều. Cứ kiên trì là tốt rồi, không cần phải chìm đắm vào trong. Sau này, khi cậu bắt đầu hiểu được cả hai thức hổ lên núi và hổ xuống núi thì có thể luyện sát chiêu đả pháp được rồi!” Lão Lý mù giọng nói từ từ, nhưng có mang theo một niềm vui, hiểu nhiên lão vô cùng hài lòng đối với sự tiến bộ của Lưu Uy.
“Luyện đả pháp sát chiêu?”
Lưu Uy nghe người mù nó như vậy, trong lòng dâng lên cảm giác hưng phấn. Mặc dù hắn có thể kiên nhẫn để đứng trạm thung công, luyện căn bản, nhưng những thứ này dù sao cũng có chút khô khốc, học sát chiêu thì khoái hơn nhiều!
Đương nhiên, sát chiêu mà lão Lý mù nói, chính là chỉ sát chiêu trong cuốn Thú Hình Đồ. Sát chiêu của lão Lý mù là Lưỡng Bộ Sát, Bán Bộ Băng Quyền, là loại đấu chí của rồng và hổ, cũng không có thể truyền cho Lưu Uy. Bất quá sát chiêu trong Thú Đồ Hình uy lực lớn, cũng đủ cho Lưu Uy luyện tập.
“Muốn luyện sát chiêu của Thú quyền, trước tiên phải hiểu được cách đả đấu của mãnh thú, chỉ đơn giản nhìn động tác sát chiêu trên hình, còn lâu mới lĩnh ngộ được hoàn toàn ý nghĩa của sát chiêu. Lão mù này khi mới tới thành phố J, từng tại phía Bắc thành phố nghe thấy lũ chó cắn nhau, trông thật thảm thiết. Có khi người đi nhìn xem, đối với luyện sát chiêu Thú quyền của ngươi biết đâu cũng có trợ giúp.” Lão Lý mù nhàn nhạt nói.
Để hiểu được sát chiêu của Thú quyền, nhìn mãnh thú đánh nhau được nhiên là phương pháp tốt nhất. Nhưng bây giờ mãnh thú hiếm hoi, hầu hết trở thành động vật ngu ngốc trong vườn thú, khí thế đã bị mài mòn sạch sẽ. Dùng bọn chúng để hiểu thế hổ nằm Ngoạ Hổ Thức thì còn được, nhưng để hiểu sát chiêu của Thú quyền thì không bằng xem đàn chó cắn nhau.
Phiá Bắc thành phố J, một nhà máy bỏ hoang cỏ dại mọc um tùm.
Chỗ này chính là tổ của một ít chó hoang. Số chó này đa số đều là chó to.
Bọn chúng bình thường kiếm ăn, cũng không dám vào trong thành phố. Vì nếu bị người phát hiện, sẽ bị bắt liền, bị nhốt vào l*иg thì còn may, không xui xẻo thì bị dân quân đánh đến chết, còn bị đội trên đầu cái tên “chó điên”, cả đời không ngóc đầu dậy nổi.
Không dám vào thành, chỉ có thể sống lay lắt ở khu ngoại ô này, hoàn toàn trở thành một loại chó hoang.
Do thức ăn thiếu thốn nên đám cho hoang này không ngừng tranh đấu. Cắn xé, máu tanh, bị thương, chết là nhịp điệu của khu vực thú hoang này.
Lúc này, Lưu Uy đang đứng bên bức tường đổ của nhà máy.
Thỉnh thoảng có một con chó hoang mắt híp, vì hận thù con người, hoặc là đói đến phát điên, nhảy lên công kích Lưu Uy, nhưng đều bị Lưu Uy một quyền đánh trúng chấn tủy, nằm ngay đơ trên đất, nửa ngày cũng không dậy nổi. Liên tục mấy lần như thế, bọn chúng cũng không dám tấn công Lưu Uy nữa.
Mắt Lưu Uy dừng ở khoảng đất trống cách đó mười mấy mét.
Bên trong khu đất trống, một con chó ngao lớn màu xám to như một con nghé đang bị bốn con chó lớn khác bao vậy. Con chó ngao xám này là một loại chó ngao Tây Tạng, trên mình có một số chỗ lông dường như bị đốt cháy xém đen lốm đốm, nhìn nó vừa xấu xí vừa đang bị mất hồn. Nhưng trong hai mắt nó như đang phát ra những tia sáng.
"Chó ngao Tây Tạng là một loại chó mạnh mẽ, nhanh nhẹn, không có thể vô ý làm lông bị cháy như thế kia, chắc do bị chủ nhân đốt, bỏ đi hoang, nên mới rơi vào thảm trạng như thế này!" Nhìn thấy con chó ngao như vậy, Lưu Uy lặng lặng nghĩ.
Lúc này, trong miệng con chó ngao đang cắn giữ một con thỏ đầm đìa máu, hiển nhiên là mới bắt được không lâu. Bốn con chó lớn kia vây lấy nó, mục đích là giành cho được con thỏ. Một trận chiến tranh đoạt thức ăn sắp bùng nổ trong khoảng khắc.
Bốn con chó ngao Tây Tạng, đủ chống lại một con sư tử hay con hổ, nhưng bốn con chó lớn, cũng đủ để chống lại một con chó ngao Tây Tạng đang mất hồn.
"Hống..."
Đột nhiên, một tiếng hú phát ra. Một con chó trong bốn con đang vây dường như không nhịn được sức hấp dẫn của thịt thỏ, đột nhiên rú lên một tiếng, cùng hai con chó vàng và một con chó sói đen khác, nhất tề lao vào tấn công con chó ngao.
Bốn con chó lớn này, nếu đứng lên thì còn cao hơn cả một người bình thường, toàn lực tấn công, khí thế còn hơn cả khi Lưu Uy đánh ra thế Mãnh Hổ Hạ Sơn.
Con chó ngao Tây Tạng bị bốn con chó kia tấn công, không hoảng hốt cũng không vội vàng, đầu tiên nhảy nhẹ, tránh cú tấn côngcủa con chó đen, nhưng sau đó lại hướng một con chó gầy trong hai con chó vàng, thân thể to lớn "bình" một tiếng húc vào ngay bụng con chó vàng làm bắn văng nó bay ra xa.
Lúc này, con chó sói màu xám kia lẻn đến gần bên người con chó ngao, cắn vào lưng nó một miếng.
Con chó ngao Tây Tạng bị thương, khí thế nhất thời biến đổi, rống lên một tiếng, nhả con thỏ trong miệng ra, vẩy người một cái hất văng con chó sói đen kia, đồng thời quay ra tấn công một con chó vàng. Trong giây phút thân hình hai con chó giao nhau, con chó ngao hạ thấp thân thể chui ngay vào trong ngực con chó vàng, đồng thời hàm răng bén nhọn nhe ra cắn ngập ngay vào yết hầu của con chó vàng.
Tỏa hầu.
Đứng bên tường, trong giây lát Lưu Uy thân hình chấn động, hai mắt bừng lên hai tia hưng phấn. Con chó ngao Tây Tạng này, dĩ nhiên là loài dã thú mang họ mèo mới dùng được chiêu thức linh hoạt tỏa hầu này. Chiêu tỏa hầu này và chiêu "Báo Tỏa Hầu" (Báo xé yết hầu) trong Thú Hình Đồ đều có sự huyền diệu giống nhau. Loại sát chiêu của con chó ngao này dứt khoát, tàn nhẫn, chuẩn xác, đã phát huy được tám chin thành của Báo Tỏa Hầu.
Nhìn thấy chiêu tỏa hầu của con chó ngao Tây Tạng, Lưu Uy biết chuyến đi xem thú hoang đánh nhau ở cái nhà máy hoang phế này đã không bị uổng phí.