Ngay lúc tên Tam gia kia có ý muốn động thủ, khí thế của Lưu Uy cơ hồ đã được vận lên tới đỉnh điểm. Trong nháy mắt, khí thế Mãnh Hổ Hạ Sơn bộc phát, phá vỡ ngay thế phòng thủ của Tam gia, lại một bước tiến lên, thi triển sát chiêu uy lực lớn nhất của Bát Cực - Niêm Thân Kháo.
Một loạt động tác này được Lưu Uy thi triển ra chưa được trong vòng nửa giây, đầu quyền đưa lên mãnh liệt đánh xuống cứng rắn, vừa lúc đánh xuống thì khí thế Mãnh Hổ Hạ Sơn đã đạt đến lúc cực hạn.
Không hề nghi ngờ là công phu của Tam gia râu mép kia, công phu chắc chắn luyện lâu hơn Lưu Uy, thể lực và nội kình cũng đều cao hơn Lưu Uy. Nhưng Lưu Uy mượn Thú Hình, đầu tiên là uy hϊếp tinh thần của Tam gia, sau đó ngạnh đả ngạnh tiến, phảng phất một đầu thương nhọn đâm vỡ thế phòng thủ của Tam gia, sau cùng mới dùng Bát Cực sát chiêu Niêm Thân Kháo.
Cái huých này làm khí thế Lưu Uy biến đổi đột ngột, từ một con hổ xuống núi khí thế không thể ngăn, biến thành một con voi lớn lung lay lảo đảo như sắp muốn ngã quỵ. Con voi lớn trước khi ngã quỵ đã xô vào trên người của Tam gia, sức nặng toàn thân con voi như đập vào ngực Tam gia.
Voi lớn muốn ngã, làm sao một người bình thường có thể đỡ được.
“Rốp…”
Tiếngxương cốt gãy giòn tan vang lên, ngực Tam gia râu mép đột ngột bị lõm vào một khối, xương cốt và cơ bắp bị xé rách đồng thời ép vào nột tạng của hắn, trong nháy mắt như đem nội tạng bên trong nghiền nát vỡ vụn ra. Cùng lúc, một ngụm máu tươi từ trong l*иg ngực chực trào lên cổ họng.
“Ự…!”
Một tiếng kêu đau đớn. Tên Tam gia râu mép bị bắn văng ra đến 4, 5 mét, thân hình không ổn định gục xuống, cuối cùng không chịu nổi nôn ra một đống máu tươi. Hắn lăn lộn trên mặt đất, tựa hồ như muốn đứng lên, nhưng sức sống dường như đang mất dần đi, dường như cơ thể không còn bao nhiêu khí lực, miệng há ra muốn nói nhưng chỉ phát ra mấy âm thanh nhỏ ô ô.
Sát chiêu vừa ra, Tam gia cho dù thực lực không kém, nhưng một cơ hội phản kháng cũng không có, té lăn trên mặt đất, trông khó mà có thể sống được.
“Sát chiêu…sát chiêu…đây mới đúng là sát chiêu chân chính. Nghe nói đả pháp quốc thuật hung ác bạo liệt, ra tay là lấy đi mạng người, xem ra không phải là chuyện chỉ nói cho có. Không nghĩ tới ta chỉ dùng một chiêu đấm gần, tiếp theo là một cái Niêm Thân Kháo, lại đem một gã sức lực không phải yếu đánh gần chết…”
Đánh ngã được tên Tam gia râu mép, Lưu Uy tự mình cũng có chút kinh hãi. Uy lực của sát chiêu trong đả pháp của quốc thuật đã vượt xa sự tưởng tượng của hắn.
Lưu Uy bây giờ tiếp xúc với sát chiêu của quốc thuật mới chỉ được một chiêu Bát Cực Niêm Thân Kháo này mà thôi. Nhưng hắn biết Mãnh Hổ Liệt Ngưu (Hổ xé trâu), Hổ Bái Vĩ (Hổ vẫy đuôi) ghi trên cuốn Thú Hình Đồ cũng là những sát chiêu cực kỳ mãnh liệt, uy lực tuyệt đối không kém Niêm Thân Kháo.
Tự nhiên, Lưu Uy cảm thấy có cảm giác mong chờ vào các sát chiêu này.
Lúc này, tên du côn tóc vàng đang cầm dao trong tay, trợn mắt há mồm nhìn Lưu Uy và tên Tam gia đang nằm trên mặt đất, miệng há ra, tựa như cũng muốn nói cái gì, nhưng không thể phát ra được thanh âm, hai chân như muốn nhũn ra, muốn chạy cũng không cất lên được, hiển nhiên đã bị hai chiêu công kích của Lưu Uy làm cho ngây người!
Một quyền, một thúc của Lưu Uy, tốc độ diễn ra quá nhanh, quyền pháp cũng không phức tạp. Thậm chí đồ ăn hắn mua, hai cái túi vẫn còn mang trên tay trái. Nhưng quá trình trông có vẻ đơn giản ngắn ngủi này, trong khoảnh khắc đã đánh chết Tam đương gia Long Hoa Bang ở thành phố J. Quyền pháp như thế, sao không làm tên tóc vàng sợ hãi cho được!?
“Không nghĩ là ta chỉ học 2 ngày đả pháp của quốc thuật đã có thể đánh chết người. Mặc dù người này cũng chả phải là người tốt gì, nhưng đánh chết hắn, không tránh khỏi gặp nhiều phiền toái…” Nhìn tên Tam gia lúc này đã chết, Lưu Uy không khỏi nhíu mày.
Lưu Uy cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, đánh chết một tên xã hội đen, cũng không cảm thấy hối hận chút nào.Nhưng tên Tam gia chết, tất kéo theo một loạt hậu quả. Hậu quả đó, Lưu Uy không thể không úy kỵ.
“Rốt cuộc, có nên lưu lại tên tóc vàng này không?” Lưu Uy ánh mắt như điện, một chút tia nhìn sát nhân bắn vào trên người tên tóc vàng.
“Chết…gϊếŧ người…gϊếŧ người…”
Tên tóc vàng kia vừa bị Lưu Uy nhìn, cả người như bị đánh, đột nhiên có phản ứng khϊếp sợ. Nhìn ánh mắt Lưu Uy có mang theo sát khí nhè nhẹ, tên du côn tóc vàng trong lòng căng thẳng, không khỏi la lên một tiếng., đồng thời lảo đảo chạy trốn. Tiếng la của hắn vang lên rất xa.
Lúc này, Lưu Uy biết không lưu lại tên tóc vàng không được.
Không có ra tay dứt đoạn, hậu quả phải gánh, Lưu Uy thầm than một tiếng, bộ pháp dưới chân liên tục chuyển động, nhanh nhẹn như một con báo, trong nháy mắt vượt lên thân hình lảo đảo của tên tóc vàng. Một cái điểm vào dưới đầu gối, tên tóc vàng cảm thấy dưới chân mềm nhũn, nhất thời té trên mặt đất. Cùng lúc, cạnh bàn tay mười phần uy lực của Lưu Uy chém vào cổ họng hắn.
“Rốp…”
Âm thành xương trái khế vỡ vụn vang lên. Chân Lưu Uy liên tiếp chuyển động mấy cái đã ra ngoài hơn mười mét, chuyển qua mấy khúc ngoặt nữa liền biến mất trong bóng tối.
----------------------------
“Hây? Có mùi máu tanh!”
Ngay lúc Lưu Uy chạy về sân nhà của lão Lý mù, lão Lý mù đột nhiên nhướng mày, thân hình giống như một con mèo, trong nháy mắt trườn ra khỏi phòng đi vào trong sân, đôi chân có tật xuất ra một lộ bộ pháp quỉ dị, vụt đến ngay trước mặt Lưu Uy. Bàn tay to như gọng kìm “ca” một tiếng dừng ngay trên đỉnh đầu Lưu Uy.
“Cậu nhỏ, là cậu? Cùng người khác đánh nhau sao? Tốt, tốt. Lão mù này còn tưởng cừu gia của mình đã tìm đến cửa. cậu làm sao lại cùng người giao thủ, có bị thương gì không?”
Cảm thấy hơi thở của Lưu Uy, lão Lý mù vội vàng dừng tay, qua tâm cất tiếng hỏi Lưu Uy. Mặc dù lão nghe được mùi máu tươi trên người Lưu Uy, nhưng mùi máu này rất nhẹ, hiển nhiên không phải do Lưu Uy bị thương chảy máu, cho nên lão Lý mù cũng không lo lắng quá mức.
“Tiền bối, là bọn người đêm hôm qua!”
Lưu Uy thở hổn hển hai hơi, ổn định tâm trạng một chút, rồi kể lại câu chuyện cho lão Lý mù nghe một lượt. Dù sao cũng là lần đầu tiên gϊếŧ người. Lúc nãy Lưu Uy gϊếŧ người, không có lo lắng sợ hãi, nhưng đến khi thấy sư phụ, ngược lại càng nghĩ càng lo, trong lòng có chút run rẩy.
“Cậu đã gϊếŧ người? Tốt, bọn người đó, gϊếŧ thì cứ gϊếŧ, không sợ tổn hại đến âm đức. Cậu nhỏ tốt, không nghĩ tới ngươi mới theo lão mù này học quyền, đã học được tám phần phong cách của lão mù rồi! Cậu bây giờ mau ra nhìn xem, khi quay về có lưu lại vết chân nào không?”
Lão Lý mù nghe Lưu Uy gϊếŧ người, chẳng những không trách cứ, ngược lại còn mở miệng cười lạnh vài tiếng.
Lưu Uy gật đầu, vội vàng đi ra ngoài kiểm tra. Lúc này trời đông giá rét, khí hậu hanh khô, lại không có tuyết rơi nên không dấu chân nào lưu lại, lại phát hiện trên người không có vật gì rơi lại tại hiện trường, lúc này mới thở dài một hơi.
Không có dấu vết, dù cảnh sát muốn phá án, cũng không phải là chuyện làm được trong ngày một ngày hai.
“Tam gia và tên tóc vàng kia bị đánh chết, nếu công an trong thời ngắn không phá án được, sẽ cho là gϊếŧ nhau vì thù hằn giữa đám xã hội đen. Bất quá mình cũng nên chuẩn bị, đề phòng vạn nhất!”
Nghĩ tới biện pháp giải quyết, trong lòng Lưu Uy trước tiên nhớ đến Hội trưởng Hiệp hội võ thuật Tiêu Hải. Gia đình Tiêu Hải có quyền có thế, bản thân cũng là người trong giang hồ, sẽ không có nghĩ là gϊếŧ người phải thường mạng. Lưu Uy nghĩ muốn được hắn hỗ trợ thì phải nói khác đi một chút. Hắn đem ý nghĩ của mình nói qua với lão Lý mù.
“Ha! Ngươi còn có bạn bè như vậy? Cũng tốt, có người tay trong, ngươi liên lạc với hắn một chút, nhờ hắn thì có thể giải quyết được ít nhiều phiền toái.” Lão Lý mù gật đầu đồng ý.
Hít sâu một hơi, Lưu Uy lôi ra các điện thoại di động hồi trước mua mất cả trăm đồng, gọi đến điện thoại của Tiêu Hải. Một hồi chuông vang lên, Tiêu Hải bắt máy.
“Lưu Uy, không có chuyện gì chứ? Có phải tên Tôn Cường tìm cậu gây phiền toái?” Tiêu Hải biết, bình thường không có chuyện gì, Lưu Uy sẽ không gọi điện thoại, nhất là trong thời gian này. Nếu Lưu Uy tự mình gọi điện thoại, phải xảy ra chuyện gì. Cái đầu tiên Tiêu hải nghĩ đến là tên Tôn Cường tìm Lưu Uy gây phiến phức vì muốn báo thù một quyền.
“Không phải…Nhưng mà chuyện nghiêm trọng hơn một chút. “ Lưu Uy cất giọng từ từ, đem sự việc mấy ngày qua nói qua cho Tiêu Hải một lượt, chỉ là dấu chuyện của lão Lý mù, nói rằng nhờ được một cao nhân cứu, sau đó còn dạy cho mình mấy sát chiêu của Bát Cực Quyền.
“Bát Cực sát chiêu Niêm Thân Kháo? Lưu Uy, một chiêu này cha ta chưa từng dạy ta, không ngờ ngươi lại học được. Bọn kia là xã hội đen? Việc này phải xử lý tốt một chút. Hắn gọi là Tam gia, đi theo là một tên tóc vàng…Ta ngày mai tra ra thân phận bọn họ, sẽ tìm biện pháp giải quyết việc này. Ngày mai chúng ta gặp mặt rồi nói thêm, được chứ?”
Giọng nói Tiêu Hải mang theo chút hưng phấn, bất quá hưng phấn đó hiển nhiên là nhằm vào sát chiêu Bát Cực Niêm Thân Kháo. Về chuyện Tam gia và tên tóc vàng, hắn không thèm để vào mắt.
Cắt điện thoại, Lưu Uy thở phào một hơi.
Hôm sau, mặt trời mới mọc lên, Lưu Uy cố gắng giữ tâm ổn định, tập luyện Trạm Thung Độ Tượng Thức, cùng với tìm hiểu thế hổ ngồi. Nhưng trong lòng vẫn còn chuyện trở ngại, cho dù đứng ra được hình thì trong lòng cũng không yên. Lưu Uy dứt khoát bỏ tập trạm thung, đi luyện kỹ pháp Niêm Thân Kháo cho thành thục.
Ra chỗ mua đồ ăn hôm qua, đầu đường đã có người đàm luận chuyện hồi tối. Nói là cảnh sát khám cả nửa ngày, cũng không tìm được chút dấu vết gì, đều suy đoán là bọn xã hội đen gϊếŧ nhau trong lúc báo thù rửa hận.
Ngày tiếp theo, Lưu Uy vội đi đến trường học sớm lúc còn sang sớm.
“Vào bên trong nói!”
Chỗ Lưu Uy và Tiêu Hải gặp nhau, là sân tập của Hiệp hội võ thuật. Cuối học kỳ, mọi người đều tập trung luyện thi, có thể kiên trì đến đây tập chỉ có vài người. Huống hồ, bây giờ mới là 5h sáng, trong sân tự nhiên không một bóng người.
“Tốt lắm, không ngờ ngươi cũng bước vào vòng tròn của chúng ta. Lúc trước không dạy cậu đả pháp của Bát Cực Quyền, thứ nhất là vì có qui củ của gia đình, thứ hai là không muốn cậu tiến vào cái vòng luẩn quẩn đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ. Không ngờ ngươi vẫn còn có thể gặp quí nhân…” Tiêu Hải không nhắc chuyện Lưu Uy đánh chết người mà chỉ cảm thán một phen.
“Được rồi, hội trưởng. Bất qua ta chỉ học được mấy chiêu công phu mèo quào mà thôi. Chuyện kia dễ dàng giải quyết xong, không sao chứ?” Lưu Uy cười khổ xong, cất tiếng hỏi Tiêu Hải.
“Ừ, không sao!”
Tiêu Hải nghiêm nghiêm sắc mặt gật đầu, nói:”Tên Tam gia đó, là anh Ba của Long Hoa Bang thành phố J chúng ta. Tính tình cẩn thận, công phu không thấp. Cảnh sát thành phố J chúng ta từng truy lùng hắn, bị hắn chạy thoát. Không ngờ hắn lại chết trong tay ngươi.”
“Ta nói chuyện này với cha ta, ý cha ta là, quân đội đem chuyện này giải quyết. Công lao gϊếŧ Tam gia, đem tặng cho một người anh của ta. Người anh này cũng luyện Bát Cực Quyền, nói là trực tiếp đấu với Tam gia, đem Tam gia đánh chết. Như thế, cũng đã giải quyết được phiền toái cho cậu, đối với cậu đã không sao rồi!”
Nghe Tiêu Hải nói, Lưu Uy gật đầu hài lòng. Về công lao gϊếŧ Tam gia, hắn cũng không muốn, cũng không dám nhận.
Đánh dẹp thế lực phạm tội xã hội đen là công việc của công an, nhưng mà khi cần, quan đội cũng có thể sáp vào ra tay. Ví dụ như để diệt một số ổ xã hội đen, đều có vũ cảnh (quân cảnh có vũ trang) tham gia. Vũ cảnh thuộc quân uỷ và cũng do chính quyền địa phương quản lý, coi như là một binh chủng quân đội.
“Thế lực gia đình Tiêu Hải, đều có ảnh hưởng đến hai giới quân đội, cảnh sát. Chuyện điên đảo trắng đen, đem công lao cho người anh của Tiêu Hải, gia đình họ cũng làm được. Bất quá chuyện này, mình và anh của Tiêu Hải đều tự nguyện làm, cho dù người của bên Công an tới hỏi, cũng không moi ra được!” Lưu Uy trong lòng âm thầm nghĩ.
Mình và gia đình Tiêu Hải dùng cách thức này, cả hai đều có lợi. Công lao đưa cho anh của Tiêu Hải giúp Lưu Uy tránh được phiền toái lớn. Lưu Uy sau này cũng không phải cố kỵ khi tập luyện sát chiêu Hổ Liệt Ngưu (Hổ xé trâu), Hổ Bái Vĩ (Hổ vẫy đuôi) nữa.