Chương 2: Nô ɭệ chiến tranh

Năm Cảnh Thư Nhiễm gia nhập quân đội, cô mới chỉ vừa tròn 16 tuổi.

Thế nhưng, lại là một trong những tinh anh trẻ tuổi được đại tá đề cử.

Cảnh Thư Nhiễm không có cha, cũng không có mẹ, chỉ có duy nhất một người anh trai. Mà người anh trai này một tay nuôi cô lớn lên, tuy cách nhau mười ba tuổi vậy nhưng tình cảm vô cùng khăng khít.

Chiến tranh xảy ra, anh phải đi lính, Cảnh Thư Nhiễm không đành lòng rời xa anh.

Mười sáu tuổi, cô nhập ngũ.

Rất nhiều năm sau này Cảnh Thư Nhiễm vẫn luôn tự hỏi quyết định lúc đó của mình là đúng hay sai, nếu cô yên vị ở sau hậu phương, có lẽ đó sẽ là một câu chuyện khác.

Chiến trường trong giai đoạn tiến tới hồi kết, người chết như rơm rạ, không còn manh chiếu nào để đắp, xác người cứ vứt ra đất bụi, hàng ngàn người chạy lên tay cầm súng thi nhau giẫm đạp những xác chết ấy. Người nào ngã xuống lại có người xông lên, máu nhuộm đỏ cả đất, xác chết không toàn thây.

Thương vong, đã không còn có thể đếm nổi.

"Con dân mọi dơ bẩn!!! Dám giở trò với Thiếu tướng!!!"

Cảnh Thư Nhiễm bị người ta đạp ngã ra đất, đầu cũng bị chế trụ, cây dao lam trong tay bị quẳng ra thật xa. Cả người cô mặc quân phục nhăn nhúm mỏng tang, tuyết phủ đầy trên vai, có chỗ sẫm màu máu loang lổ, trông không khác gì miếng giẻ lau nhàu nhĩ.

Duy chỉ có ánh mắt, vẫn điềm tĩnh lạ thường.

Một sĩ quan cấp dưới liên tục dùng chân đạp mạnh lên người Cảnh Thư Nhiễm, miệng văng nước bọt tứ tung đầy lời tục tĩu sỉ vả, dường như không còn coi Cảnh Thư Nhiễm là một con người.

Ngay đến một con chó, cũng không bằng.

Cảnh Thư Nhiễm không nói một lời nào, tuyết lạnh ngấm vào da thịt tê rần.

Cho đén khi vị sĩ quan đạp đến mỏi cả chân, nước miếng cũng khô cạn, mới thở phì phò dừng lại. Gã ngẩng đầu trưng ra nụ cười giả lạ, hướng đến vị Thiếu tướng cách một khoảng, nghĩ thật kĩ trong đầu rồi mới hẵng nói.

"T-thiếu tướng, mong ngài lượng thứ. Con điếm này vốn là đội trưởng của trung đội bên đối thủ, không ngờ bị đánh cho tan tác vẫn không từ bỏ dã tâm. Nó từng cầm binh hạ biết bao nhiêu binh sĩ bên ta, nay lại dám có ý đồ tiếp cận ngài. Tôi lập tức kết liễu con nhỏ xấc xược này, mang xác nó trói bên xe ngựa!"

Nghe đến chữ kết liễu, khớp ngón tay Cảnh Thư Nhiễm liền chợt động đậy.



Gã sĩ quan nọ toan định xách cổ cô đứng dậy, đâu ngờ đó lại là điều hối hận lớn nhất trong cuộc đời gã.

Chỉ trong nháy mắt, cổ họng của Cảnh Thư Nhiễm chuyển động, đầu lưỡi khéo léo đem dị vật, từ trong miệng lấy ra một thứ kim loại lóe lên hàn quang!

Mảnh dao nhỏ cầm trong tay Cảnh Thư Nhiễm, mọi thứ diễn ra vỏn vẹn trong vài giây, ánh mắt màu thép vẫn bình tĩnh như vậy, nhưng sâu thẳm trong đáy mắt còn lóe lên khát vọng sống sót không thể bị vùi dập.

Mấy giây trước Cảnh Thư Nhiễm chỉ như một cái bao tải rách không còn chút hơi tàn, đến đầu ngón tay còn lười cử động, mặc cho người ta chà đạp không than lấy một lời. Im lìm giống như xác chết đang mở mắt.

Giây sau, cô cả người giống như có vô vàn huyết mạch đang kêu gào, đạp ngã sĩ quan nọ, trực tiếp ngồi lên người gã, hai tay nhanh thoăn thoắt cầm lưỡi dao cứa qua cổ.

Máu chảy nhỏ giọt trên nền tuyết.

Gã sĩ quan trợn trừng mắt, tắt thở cũng không biết nguyên do.

Chất lỏng đỏ bắn lên gương mặt vô cảm của Cảnh Thư Nhiễm, trong tròng mắt phản chiếu gương mặt kinh hãi của gã sĩ quan vừa hành hạ mình vài phút trước.

Tất cả hành động, không có lấy một giây xao nhãng.

Hệt như đã quen.

"Giấu dao nhỏ trong cổ họng, chỉ một cử động sai liền bị đứt thanh quản, nặng hơn có thể dẫn đến tử vong."

"Không nghĩ tới, trẻ như vậy, làm đến thuần thực."

Cảnh Thư Nhiễm siết chặt con dao lam, nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Đối phương được gọi là "Thiếu tướng" chiêm ngưỡng một màn này, không có lấy một tia bất ngờ, chỉ là lông mày hơi nhướng lên.

Nữ nhân nhìn qua có mái tóc bạch kim màu sáng, môi đỏ, da trắng, đẹp như ma quỷ.

Đường nét vô cùng sắc sảo, đặc biệt là đôi mắt màu trà, giống như ao nước dưới trời thu, điềm nhiên lại bình tĩnh. Thế nhưng nhìn lâu hơn một chút, sẽ cảm giác một cái vực sâu không thấy đáy.

Bên tai người này đeo một chiếc bông tai bằng phỉ thúy, lóe lên tia sáng màu xanh lá, vô cùng diễm lệ.



Nàng mặc chiếc áo khoác lông dày màu đen, bên trong là áo len cổ lọ bằng vải thượng hạng, dáng vẻ cấm dục lại lạnh lùng. Trên chiến trường toàn mùi máu tanh cùng bụi tuyết, trông nàng giống như đang trình diễn thời trang, hoàn toàn không thuộc về cục diện này.

Cảnh Thư Nhiễm một thân chật vật, quân phục rách rưới dán vào da thịt, loang lổ máu khô.

Mà người này vô cùng sạch sẽ, mang đến khí chất quyền quý khiến người khác kính nể.

Trên người nàng, có một cảm giác bị khuất phục dưới chân, uy thế vô cùng mạnh mẽ. Là người đã quen ngồi vị trí trên cao. Cảnh Thư Nhiễm cảm giác được, khi nàng đến gần, mang đến khí tức uy hϊếp mang tính xâm lược thẩm thấu vào xương tủy.

"Thứ nô ɭệ dơ bẩn, còn không mau quỳ gối trước Thiếu tướng!"

Một vị thiếu tá hộ tống đứng bên cạnh cao giọng quát, toan định tiến lại chấn chỉnh.

Thế nhưng một cánh tay đã giơ lên, đồng thời ngăn cản bước chân của hắn.

Vị Thiếu tướng nọ hạ tay, chính mình tự đến chỗ Cảnh Thư Nhiễm. Nàng bước chân không nhanh không chậm, ánh mắt cứ xoáy sâu vào thân ảnh trước mặt, bên môi từ đầu tới cuối đều treo nụ cười như vậy.

Tuyết rơi ngày một nhiều, mặt Cảnh Thư Nhiễm đã trắng bệch không còn huyết sắc.

"Ngẩng mặt lên nhìn ta."

Ma xui quỷ khiến, Cảnh Thư Nhiễm ngẩng đầu. Trên mặt cô ngoại trừ cát bụi lấm lem, có bông tuyết đọng lại trên mi mắt, duy chỉ có ánh mắt vẫn có tia sáng.

Trên má đỏ ửng vì lạnh, bờ môi khô nứt vì thiếu nước.

Nhìn qua chọc cho người khác muốn yêu thương cô, không nghĩ tới một cô gái trẻ như vậy, lại bán mạng cho quân đội.

"Ngươi tên gì, bao nhiêu tuổi."

"..."

Cảnh Thư Nhiễm im lặng không mở miệng, chỉ đáp lại ánh nhìn của đối phương, trong ánh mắt cứng cáp có chút gì đó khinh miệt, bướng bỉnh, lại vừa lạnh nhạt xem thường.

Nữ thiếu tướng nhếch môi, độ cong rất nhỏ, trực tiếp đá văng Cảnh Thư Nhiễm!!