Cảnh Thư Nhiễm sợ hãi không dám kêu lớn tiếng, môi đã bị cắn đến rách, cảm thấy Vũ Gia giống như là ác quỷ, điên cuồng đánh cô không hề nương tay.
Người phụ nữ này điên rồi, nhất định là điên rồi.
Cảnh Thư Nhiễm không mặc quần, cẳng chân bị đánh đến sắp phế, lằn roi ma sát để lại vết tím đỏ trên da thịt, nhìn qua vô cùng dữ tợn. Bụng và eo cũng sắp hỏng, nhìn qua giống như rắn rết thi nhau bò lên người.
Vũ Gia thở ra một hơi, ánh mắt màu trà tối sầm lại, cả người phát ra hơi thở lạnh lẽo.
"Quay người lại."
Cảnh Thư Nhiễm không muốn chọc điên thêm dầu vào lửa, khó khăn di chuyển cơ thể, đôi mắt đã sớm phủ một tầng nước.
Lưng đối diện với tầm mắt của Vũ Gia, xuống một chút, chính là cặp mông trắng nõn, sờ qua ắt hẳn xúc cảm rất tuyệt vời.
Vũ Gia không lưu tình hạ tay để lại hai vết roi tím sậm vô cùng dọa người trên đó.
"A...a..." Bị công kích đột ngột vào vị trí yếu thế, toàn thân Cảnh Thư Nhiễm vốn đã căng thẳng liền trở nên run rẩy, lập tức rêи ɾỉ ra tiếng, một giọt nước mắt trong suốt không chống đỡ được liền chảy xuống.
Thanh âm rêи ɾỉ này nghe rất êm tai, có chút giọng mũi, nghe vô cùng điềm đạm.
Vũ Gia lạnh lùng ra lệnh: "Rên lên đi, thanh âm cũng thật dễ nghe."
Liên tiếp suốt 2 tiếng đồng hồ, cơ thể Cảnh Thư Nhiễm bị đánh đến không thể nhấc nổi đầu ngón tay. Toàn thân cô chi chít vết thương mở miệng, máu dính trên áo sơ mi, có nơi tụ huyết bầm tím trông dọa người. Đặc biệt là hai cẳng chân, đánh đến thê thảm, tám chín phần lực đạo của Vũ Gia tập trung ở nơi này, đánh đến nát bét máu.
Suốt 2 tiếng đồng hồ, cuối cùng Cảnh Thư Nhiễm không chống đỡ nổi liền trực tiếp ngã xuống sàn, gương mặt tràn đầy nước mắt, môi bị cắn rách đến thê thảm. Cổ họng cô cử động, lời nói ra lại là:
"Chủ nhân...đừng đánh nữa."
"Em sai rồi, xin chị.."
Vũ Gia làm như không nghe thấy, ấn cơ thể Cảnh Thư Nhiễm lên dựa vào vách tường lạnh lẽo, áo sơ mi dán chặt vào cơ thể mảnh mai, từ đằng sau xxoo cô.
"Cảnh Thư Nhiễm, em là của tôi."
"Nói, em có yêu tôi không?"
Cảnh Thư Nhiễm đau đớn xen lẫn kɧoáı ©ảʍ dâng đầy, Vũ Gia tàn nhẫn từ phía sau dùng tay thô bạo đi vào miệng dưới cô, không ngừng chọc khắp nơi khiến nơi đó nhả nước, đầu óc Cảnh Thư Nhiễm mông lung giống như vừa bị tiêm thuốc.
"A..dừng lại...dừng lại..."
Lần đầu tiên cô ở trước mặt Vũ Gia, liền bất lực khóc nấc lên.
"A Nhiễm, em yêu tôi không?" Ngón tay bên trong một lần nữa đỉnh lên, đè ép điểm G khiến cơ thể Cảnh Thư Nhiễm run rẩy ngã xuống, trọng lượng dựa hết vào người Vũ Gia.
"Tôi yêu chị..."
Đôi môi vừa dứt lời liền bị Vũ Gia cường đoạt, trong miệng Cảnh Thư Nhiễm toàn máu tươi, thế nhưng Vũ Gia không hề chán ghét, ngược lại còn hôn sâu hơn. Cảnh Thư Nhiễm toàn thân rã rời, trong đầu chỉ một mảng trắng xóa, cư nhiên bị Vũ Gia hôn đến thiếu dưỡng khí, ôm lấy cổ Cảnh Thư Nhiễm dây dưa đầu lưỡi đến điên đảo.
Vũ Gia đưa tay vào trong áo sơ mi của cô trêu đùa hai đầu nhũ hoa trước ngực, miệng ngậm lấy vành tai Cảnh Thư Nhiễm liếʍ mυ"ŧ, khiến cô thoải mái rên thành tiếng, cảm thấy bản thân đã không còn thuộc về chính mình.
Người phụ nữ mang hơi thở lạnh lẽo từ đằng sau sát nhập vào cô, cự vật thô dài đập lên xương cụt khiến toàn thân Cảnh Thư Nhiễm liền có phản ứng, khóe miệng sướиɠ đến mức nhiễu ra nước bọt. Môi hồng răng trắng, áo sơ mi miễn cưỡng treo trên cánh tay, nhìn qua quả thực giống hồ ly tinh câu dẫn dụ người, bị đè lên tường từ đằng sau mặc cho Vũ Gia làm.
Cảnh Thư Nhiễm không biết sau đó bao lâu chính mình liền ngất đi, rơi vào trạng thái hôn mê.