"Sắp tới ta phải đi có công chuyện, ngoan ngoãn ở nhà." Vũ Gia nói vậy, trong khi rít một hơi thuốc lá. Nữ nhân tóc bạch kim ngả lưng trên ghế ngồi sau hàng giờ làm việc, đôi mắt màu trà hờ hững khép lại, bờ môi đỏ rực ngậm lấy đầu thuốc. Nàng mặc chiếc áo sơ mi trắng, xương quai xanh ẩn hiện sau lớp ảo được đẽo gọt đến tinh xảo, cổ áo sơ mi tháo hai cúc áo trước cần cổ thanh mảnh.
Trên người nữ nhân này, bao giờ cũng có một tư vị quyến rũ lại lạnh lùng cấm dục.
Chỉ có Cảnh Thư Nhiễm biết, bản thân liền chịu biết bao nhiêu uất ức mà không thể nói ra.
Người này có chỗ nào đẹp cơ chứ, giống như ma quỷ.
Cảnh Thư Nhiễm im lặng không nói, âm thầm siết chặt tay.
Nhân lúc Cảnh Thư Nhiễm không để ý, Vũ Gia hướng ánh mắt thâm thúy nhìn đến cô, đồng tử lóe lên tia sắc lạnh.
Vũ Gia vài ngày sau đó liền cùng gia nhân đi ra ngoài.
Cảnh Thư Nhiễm biết, đã tới lúc mình phải bỏ trốn.
Nơi này không thể nghi ngờ, chính là địa ngục trần gian.
Cơ hội đã tới.
Cảnh Thư Nhiễm hướng ánh nhìn dõi theo chiếc xe đen thân dài hòa vào làn tuyết, tận tới khi nó hoàn toàn lặn mất tăm không thấy bóng dáng. Cảnh Thư Nhiễm kích động đến mức đầu ngón tay liền trở nên run rẩy, ngay lập tức vào trong nhà tắm thay một bộ quần áo khác.
Chiếc váy trắng này thật sự khiến cô không thoải mái.
Mặc dù Vũ Gia có vẻ rất thích nó, mỗi khi làʍ t̠ìиɦ đều không cởi hết cả váy, nhưng Cảnh Thư Nhiễm chỉ cảm thấy ghê tởm.
Ban ngày cô vẫn cư xử vô cùng bình thường, Cảnh Thư Nhiễm biết người hầu của Vũ Gia luôn tận tụy trung thành với nàng, ngay đến cả Tiểu Thanh cũng không thể tin tưởng.
Vậy nên cô chỉ có thể dựa vào sức mình.
Ngoan ngoãn làm một người bình thường, cố gắng giảm sự đe dọa đi nhất có thể.
Nhưng có lẽ ngay đến cả cô cũng không ngờ, chỉ 2 ngày sau khi Vũ Gia rời khỏi, Cảnh Thư Nhiễm đã nóng lòng không thể chờ đợi được nữa.
Ngay đêm đó cô liền bỏ trốn.
Cảnh Thư Nhiễm thay một chiếc váy màu đen, đeo đôi bốt vào, đợi đến khi Tiểu Thanh đóng cửa chúc mình ngủ ngon liền đi vào nhà tắm.
Trong này có một cái cửa sổ, chỉ to bằng một cái cánh tay, nhìn ra ngoài không biết là sương hay tuyết. Trước khi vào đây Cảnh Thư Nhiễm đã bỏ hết đống gối ôm rồi phủ một lớp chăn lên trong đó, nhìn từ xa chẳng khác nào đang có người ngủ trên giường. Tất nhiên cũng chỉ nhằm để ngụy trang.
Cảnh Thư Nhiễm lấy từ dưới bồn tắm ra một chiếc dây thừng, cột chặt nó cố định ở chân bồn tắm. Này là cô lén lấy ở dưới nhà kho, may mà trốn được camera. Sau khi hoàn thành xong, Cảnh Thư Nhiễm liếc nhìn xuống dưới qua ô cửa sổ.
Bên dưới là vực sâu hun hút.
Cảnh Thư Nhiễm âm thầm nuốt nước bọt.
Lâu đài của Vũ Gia không giống như những quý tộc khác ở chỗ bằng phẳng, tòa lâu đài này nằm chênh vênh trên mỏm núi, phía dưới là vực sâu vạn trượng, sương mù phủ kín chỉ toàn thấy lạnh lẽo. Sơ sẩy rơi xuống, coi như tan xương nát thịt.
Giống như một cái mồm đầy máu đang chờ nuốt chửng con người.
Cảnh Thư Nhiễm không còn cách nào khác đi theo ô cửa sổ ở phía sau lâu đài, theo tính toán cô sẽ phải tìm mọi cách để xuống đến ban công tầng 2 ở phía sau, sau đó mới thuận lợi đi theo con đường mật rồi vòng ra đằng trước.
Chỉ là thông thường không ai bỏ trốn bằng đường này.
Vì nếu xảy ra sơ suất, nhất định sẽ không giữ được mạng.