Chương 4 : Cầm lấy

Thẩm Nguyên từng nghe người ta nhắc tới, Kỳ triều bây giờ đã có một vị thừa tướng quyền uy, nếu đặt ở quá khứ, các đệ tử huân quý trong kinh nhìn thấy Lục Chi Quân như nhìn thấy Hoàng đế bệ hạ, chưa kể còn muốn ba quỳ chín gõ[1] hắn, cũng phải lập tức đứng dậy thở dài.

[1] Ba quỳ chín gõ: có nghĩa là nghi thức tôn trọng nhất.

Người mà tiểu hoàng đế kính trọng nhất là cữu phụ của hắn, cũng tỏ vẻ ngầm đồng ý đối với việc này.

Việc này rất vượt quá giới hạn, Lục Chi Quân đã yêu cầu thuộc hạ của hắn nghiêm cấm hành vi này.

Trên thực tế, khi mọi người nhìn thấy Thủ phụ Lục Chi Quân, còn lo sợ hơn so với việc nhìn thấy Hoàng đế, bọn họ sẽ cẩn thận, thận trọng, sợ sẽ xảy ra chuyện gì.

Bàn tiệc của các nữ quyến đều được sắp xếp ở một phòng sen gần mặt nước, tầm nhìn của sảnh này rộng mở, mái hiên mở rộng có thể che nắng.

Trước nửa nén hương, Tɧẩʍ ɖυ đã rời khỏi chỗ ngồi của mình, không biết đi đâu.

Thẩm Nguyên và Bích Ngô thì thầm một lát sau đó, liền xuyên qua hành lang, rời khỏi phòng sen.

Biểu tình của nàng bình tĩnh, lạnh nhạt, thỉnh thoảng dùng dư quang để quan sát Lục Chi Quân đang đi về phía phủ Quốc Công.

Cho dù là kiếp trước Lục Chi Quân từng thường xuyên đến trước phần mộ nhìn nàng, còn cưới linh bài của nàng. Nhưng Thẩm Nguyên không có cách nào để xác định, kiếp trước rốt cuộc Lục Chi Quân là khi nào má có cái gọi là tình ý với nàng.

Nàng sẽ không hành động vội vàng.

Hôm nay muốn đến gần Lục Chi Quân, nhưng chỉ là muốn thăm dò thái độ của nam nhân đối với nàng như thế nào thôi.

Nghĩ như vậy, Thẩm Nguyên rốt cuộc cũng đi qua hành lang phức tạp.

Mà Lục Chi Quân cùng thuộc hạ của hắn cũng vào lúc này, sắp đi qua trước người nàng.

Bích Ngô nhìn tiểu thư nhà mình đứng tại chỗ, chỉ cho rằng nàng muốn chờ Trấn Quốc Công mạnh mẽ và đáng sợ khiến người ta sợ hãi, rời đi trước.

Thẩm Nguyên cầm khăn mềm, nhưng cảm thấy dường như Lục Chi Quân không chú ý đến nàng, hắn chỉ nhìn không chớp mắt mà tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội này, nàng không biết khi nào nàng có thể gặp lại hắn.

Thẩm Nguyên cũng nín thở khi cơn gió từ hành lang mang hương hoa sen thổi qua bất chợt.

Gió thổi qua một hướng, vừa vặn hường về phía Quân.

Tim Thẩm Nguyên đập nhanh hơn rất nhiều, nhưng nàng đã nhắm đúng thời điểm, lúc Lục Chi Quân vừa định đi ngang qua nàng, nàng lặng lẽ buông tay phải trắng nõn ra.

Chiếc khăn mềm mại và thơm mát, cùng với gió sen không nhanh cũng không chậm ấy, thổi về hướng Lục Chi Quân.

Nữ quyến trong phòng sen cũng đều nhìn về phía Thẩm Nguyên, các nàng tất nhiên cũng đã nhìn thấy, khăn tay kia như con bướm, bay tới trước mặt Thủ phụ đại nhân.

—— “Ngươi xem rốt cuộc nàng cố ý hay vô tình?”

—— “Ai biết được, chẳng qua tự xưng là có mấy phần sắc đẹp thôi, cho nên muốn thông qua loại thủ đoạn vụng về này để đến gần Trấn quốc công. Àaaaa, chờ xem trò vui của nàng ta đi.”

Vài nữ quyến thấp giọng nói chuyện với nhau tất nhiên đều bị Thẩm Hàm vẫn đang ngồi tại chỗ ngồi nghe được, nàng ta cũng nắm chặt tay nhìn về phía Thẩm Nguyên, nhưng trong mắt lại hiện lên vài phần thù hận khó hiểu.

Mà Thẩm Nguyên ở đầu kia, tất nhiên là không để ý đến ánh mắt khác thường của đích muội.

May mắn thay, chiếc khăn ấy thật trùng hợp rơi xuống bên cạnh giày đen của Lục Chi Quân.

Nam nhân cũng vì chiếc khăn đột ngột ghé thăm này mà đột nhiên dừng lại.

Giang Trác phía sau Lục Chi Quân không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía mỹ nhân đang đứng ở đình cao dưới hành lang.

Giang Trác liên tục lắc đầu, trong lòng thầm than.

Không biết cô nương này có gan lớn, hay là làm chuyện liều lĩnh nữa.

“Đại nhân…”

Giọng nói mềm mại của Thẩm Nguyên hơi phát run, nàng đang do dự có nên đi đến trước mặt nam nhân, thừa nhận lỗi lầm của mình hay không.

Tuy nhiên, Lục Chi Quân hơi cụp mi xuống, vẫn chưa nhìn nàng.

Thẩm Nguyên hơi không biết làm sao.

Nàng cảm thấy Lục Chi Quân lúc này, chắc là không có tâm tư gì với nàng.

Có lẽ sau khi nàng làm ra chuyện liều lĩnh như vậy, hắn có thể có cái nhìn không tốt về nàng.

Trên bàn tiệc, có một số nữ quyến đang nhao nhao dùng khăn che môi, làm ra một thái độ châm biếm.

Giang Trác thấy chủ tử nhà mình vẫn im lặng đứng tại chỗ, sắc mặt cũng không lạnh lùng, nhất thời cũng không có ý kiến gì.

Hắn ta đang nghĩ, bằng không trước tiên hắn ta sẽ giúp mỹ nhân liều lĩnh này, nhặt khăn tay trên mặt đất lên.

Giang Trác vừa định đi qua, nhưng chuyện xảy ra tiếp theo, lại khiến hắn ta trợn tròn mắt.

Hắn tận mắt nhìn thấy, quyền thần Lục Chi Quân không cần quỳ trước mặt Hoàng đế, thực sự là khom người xuống, giúp mỹ nhân này nhặt khăn tay.

Các nữ quyến trong sảnh hoa sen nhìn thấy hành động này của hắn, sắc mặt cũng chợt thay đổi.

Vừa qua buổi trưa, ánh mặt trời đã lên cao, vẫn còn chói mắt.

Khi Thẩm Nguyên bị ánh mặt trời thiêu đốt, Lục Chi Quân đã đi tới trước mặt nàng.

Nam nhân vóc người cao lớn vững chãi, bóng lưng trên mặt đất cũng bao phủ cả người gầy yếu của nàng.

Bóng dáng của công phục mà hắn mặc rất rộng lớn, trang trọng, hai con kỳ lân lớn nhỏ trên miếng vải trước áo quấn lại thành một đoàn, thể hiện tư thế lao nhanh.

Lục Chi Quân đưa tay ra, tay áo rộng thêu hoa văn nước biển trên vách đá lập tức mở ra, chủ động trả lại chiếc khăn mềm cho nàng.

Thẩm Nguyên sợ hãi ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt sâu thẳm và uy nghiêm của hắn ở dưới lương quan.

Đồng thời cũng ngửi thấy mùi hương gỗ tùng trên người nam nhân xa cách, lạnh lùng.

Lục Chi Quân luôn khiến người ta có cảm giác áp bức không giận tự uy, Thẩm Nguyên cũng luống cuống, hoảng sợ khi đối mặt với tình huống này.

“Cầm lấy.”

Sắc mặt của Lục Chi Quân bình thản, không nhìn ra cảm xúc gì.

Thẩm Nguyên nghe giọng nói trầm thấp, êm tai của hắn, lúc này mới run rẩy bàn tay trắng nõn như sứ, tiếp nhận chiếc khăn tay này.

“… Cảm ơn ngài.”

***

Vở kịch luôn phải được thực hiện một cách toàn diện.

Sau khi đám người Lục Chi Quân rời khỏi sảnh sen, Thẩm Nguyên liền cùng Bích Ngô đi thẳng đến Hải Đường Xuân Ổ ở Thiều Viên.

Ngay khi Bích Ngô vừa muốn nói chuyện với Thẩm Nguyên, vừa rồi nàng ta đã kinh hồn bạt vía như thế nào.

Nhưng còn chưa kịp mở miệng, hai người chủ tớ đã nghe thấy âm thanh nức nở quen thuộc từ một nữ tử qua cửa sổ hoa văn đầy màu ——

“Kham lang… Chàng thật sự không muốn ta sao?”

“Du nhi… Nàng yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để cho nàng chịu bất kỳ oan uất nào.”

Hai người vừa nói chính là Lục Kham và Tɧẩʍ ɖυ.

Hai người tìm nơi hẻo lánh này để hẹn hò.

Nữ tử khóc một cách yếu ớt, trong khi nam nhân đang từ tốn trấn an.

Bích Ngô không thể tin nhìn Thẩm Nguyên, thấy đôi mắt đẹp của chủ tử mình bình tĩnh vô cùng, nhưng lại giống như đang đắm chìm trong tâm sự gì đó.

Đã đi tới nơi Hải Đường Xuân Ổ này, Thẩm Nguyên đương nhiên cũng nhớ tới chuyện cũ của kiếp trước.

Kiếp trước, nàng và Lục Kham cũng đến đây một mình.

Lúc đó là mùa xuân, hoa hải đường nở rộ.

Nàng đưa lưng về phía cửa sổ để trống[2] trên bức tường hồng, còn Lục Kham thì đứng đối diện nàng.

Thẩm Nguyên nhớ rõ Lục Kham mặc một bộ màu trắng từ trên xuống dưới, từ sau khi thành hôn, ngoại trừ việc nội bộ trong phủ bá tước, giữa hai người rất ít khi giáo tiếp một mình.

Lục Kham bảo hạ nhân đứng bên ngoài bức tường hồng, Thẩm Nguyên đứng dưới táng cây có hoa, tâm tình cũng bỗng dưng trở nên có chút căng thẳng.

“Bá gia…”

Kể từ sau ngày đại hôn một mình canh giữ phòng trống, Thẩm Nguyên chưa từng gọi Lục Kham là quan nhân nữa, chỉ biết xưng hô tước vị của hắn.

Lục Kham không biết vì sao, nhưng lại đột nhiên tới gần nàng.

Thẩm Nguyên theo bản năng lui về phía sau, nhưng Lục Kham đột nhiên dùng bàn tay hơi lạnh, nắm lấy cằm nàng.

“Ngươi đừng nhúc nhích.”

Lục Kham vừa dứt lời, Thẩm Nguyên liền ngheo theo lời nói của hắn, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Thẩm Nguyên vốn tưởng rằng, Lục Kham muốn thân mật với nàng, mặc dù trong lòng nàng không chờ mong gì mấy, nhưng vẫn chưa biểu hiện bất kỳ hành động phản kháng nào.

Nàng vừa định cụp mi mắt xuống, liền nghe thấy giọng nói của nha hoàn từ bên ngoài cửa sổ trống không ——

“Di nương… Di nương ngài chờ nô tỳ a!”

Dứt lời, Lục Kham liền buông cằm nàng ra, thản nhiên trả lời: “Ngươi có thể trở về.”

Thẩm Nguyên kinh ngạc quay người nhìn lại, lúc này mới giống như đã hiểu ra.

Vừa rồi, mặc dù nàng và Lục Kham không làm gì cả, nhưng nếu đứng ngoài cửa sổ trống không, sẽ rất dễ khiến người ta cảm thấy, Lục Kham hôn nàng.

Trong thời gian đó, quan hệ giữa Lục Kham và Tɧẩʍ ɖυ không hòa thuận, hai người luôn cãi nhau.

Lục Kham vì tức giận mà đứng ở ngoài cửa sổ, liền diễn vở kịch này.

Thật ra cho dù Thẩm Nguyên gả cho Lục Kham, nhưng chưa bao giờ muốn dính líu đến mối quan hệ giữa hắn và Tɧẩʍ ɖυ.

Thẩm Nguyên cũng nhận ra phần còn lại của cuộc đời sau này phải giữ cảnh góa phụ như này.

Chỉ là một số hành động của Lục Kham đã làm tăng thêm mâu thuẫn giữa nàng và Tɧẩʍ ɖυ.

Bích Ngô nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Nguyên hơi trầm xuống, vừa định lên tiếng an ủi.

Nhưng, sắc mặt Thẩm Nguyên nhanh chóng khôi phục bình tĩnh: “Chúng ta đi thôi.”

Sau khi rời khỏi nơi Hải Đường Xuân Ổ này, Bích Ngô nhỏ giọng hỏi: “Cô nương, nhìn Khang Bình Bá và Nhị cô nương như vậy… Trong lòng ngài nhất định rất khó chịu sao?”

Thẩm Nguyên vẻ mặt kinh ngạc lắc lắc đầu.

Nguyên nhân buồn bã cũng không phải vì Lục Kham và Tɧẩʍ ɖυ, mà là nhớ lại chuyện đã xảy ra ở phòng sen.

Thái độ của Lục Chi Quân đối với nàng là thản nhiên, nhưng lại giúp nàng nhặt khăn tay lên.

Tính cách của hắn quá cao thâm khó lường, nàng thật sự không đoán được tâm tư của hắn..

Nghĩ đến đây, Thẩm Nguyên hơi cụp con ngươi xuống.

Nhưng không biết, mình khi nào mới có cơ hội để gặp lại Lục Chi Quân.

***

Hải Đường Xuân Ổ.

Tɧẩʍ ɖυ vẫn còn khóc trong lòng Lục Kham, trái tim của Lục Kham đột nhiên nhói lên một cơn đau.

Chỉ là trong lòng hắn hiểu rõ, hắn đột nhiên cảm thấy thế này, không phải vì tiếng khóc của Tɧẩʍ ɖυ.

Vừa rồi hắn nhìn thấy bóng dáng Thẩm Nguyên xuyên qua cửa sổ trống không.

Thẩm Nguyên cũng nhìn về phía hắn.

Ánh mắt của hai người, khó tránh khỏi có giao nhau.

Ánh mắt nàng nhìn hắn không hề gợn sóng, nửa tia cảm xúc cũng không có.

Nhưng khí chất của Thẩm Nguyên nhu nhược, khi nàng không cười, giữa hai hàng lông mày luôn có một chút buồn bã.

Ánh mắt Thẩm Nguyên nhìn hắn, đối với Lục Kham mà nói, có một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu.

Và chính sự quen thuộc đó đã khiến hắn có cảm giác đau đớn khác thường này.

***

Con phố trước cửa kinh thành nhộp nhịp, sầm uất, cửa hàng nối tiếp nhau, hàng hóa nối nhau chằng chịt.

Người đi đường chen chúc mà đi, ồn ào náo nhiệt.

Thẩm Nguyên và Bích Ngô đi ra từ trong một cửa hàng may mặc tên là Ỷ Tú Phường, chỉ là khi hai người đến đây không phải là đến mua y phục.

Kế mẫu Lưu thị đã trừ hết số hồi môn của cữu phụ Thẩm Nguyên đã chuẩn bị cho nàng, mà tiền hàng tháng Hầu phủ chia cho Thẩm Nguyên, cũng chỉ đủ để duy trì cuộc sống thường ngày của Thẩm Nguyên.

Thẩm Nguyên không đòi Thẩm Hoằng Lượng thêm tiền tháng, mà là tự tay mình cầm bút thiết kế rất nhiều hoa văn, rồi bán chúng đến cửa hàng may mặc, đổi một ít ngân lượng để bù vào.

Bích Ngô cảm thấy xót xa cho chủ tử của mình trong lòng, lúc đi trên đường, còn tức giận bất bình nói: “Nếu phu nhân không chết vì bệnh, cô nương mười sáu tuổi đã có thể gả cho đại thiếu gia, căn bản không cần đến kinh thành hứng chịu sự tức giận này!”

Phu nhân trong miệng Bích Ngô, là cữu mẫu La thị của Thẩm Nguyên, mà đại thiếu gia đó lại là biểu ca Đường Vũ Lâm của nàng.

Thẩm Nguyên bất lực lắc đầu, nhớ tới mấy ngày nữa là sinh nhật của Bích Ngô, liền muốn chọn một vài thứ mà Bích Ngô thích ở trên phố.

—— “Đi đi đi! Nếu không mua thì đừng đứng đây cản trở công việc kinh doanh của ta.”

Giọng nói của người bán hàng rong làm gián đoạn cuộc trò chuyện của hai người chủ tớ.

Bích Ngô theo tầm mắt nhìn lại, nói với Thẩm Nguyên: “À? Đó không phải là tiểu thiếu gia nhà họ Lục sao?”

Vừa dứt lời, Thẩm Nguyên liền đi đến bên cạnh tiểu thiếu gia mà Bích Ngô nói.

Lục Liêu Tễ đang lưu luyến nhìn bánh bao nóng hổi kia thì đỉnh đầu đột nhiên truyền đến giọng nói dịu dàng của một nữ tử xa lạ: “Liêu ca nhi, đệ muốn ăn à?”

Lục Liêu Tễ gật đầu, liền ngước mắt nhìn về phía Thẩm Nguyên.

Hắn có chút tò mò, mỹ nhân tỷ tỷ xa lạ này, sao có thể biết tên hắn?

Bích Ngô mua cho hắn hai cái bánh bao thịt, đợi sau khi đưa chúng cho Lục Liêu Tễ, Thẩm Nguyên nhẹ nhàng hỏi: “Liêu ca nhi, Ngũ thúc của đệ đâu?”

Ánh mắt đen láy của Lục Liêu Tễ nhìn Thẩm Nguyên, vừa gặm bánh bao, vừa lắc lắc cái đầu nhỏ.

Kiếp trước Thẩm Nguyên cũng từng ở chung với Lục Liêu Tễ, mặc dù Lục Chi Quân nuôi cháu trai này ở bên cạnh, nhưng cũng không dành quá nhiều thời gian quan tâm hắn.

Mà Lục Liêu Tễ luôn cảm thấy có chút sợ hãi Ngũ thúc nghiêm túc cường thế này, kiếp trước hắn đã từng làm ầm ĩ cả nhà rồi bỏ nhà ra đi, nhưng mỗi lần có ý nghĩ như vậy, đều sẽ bị thuộc hạ của Lục Chi Quân kịp thời phát hiện.

Tính cách của đứa trẻ không phải là bướng bỉnh, nhưng luôn la hét lên rằng muốn nhìn thấy người mẹ đã chết của mình.

Thẩm Nguyên cũng là người đã mất mẹ từ nhỏ, nên kiếp trước càng chú ý đến Lục Liêu Tễ.

Động tác của nàng nhẹ nhàng sờ sờ cái đầu nhỏ của bé trai, rồi ra lệnh cho Bích Ngô đi thuê một chiếc xe ngựa, “Chúng ta phải đưa đệ ấy về công phủ.”

Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Thẩm Nguyên lại đang suy nghĩ, rốt cuộc nàng cũng tìm được một cơ hội để có thể gặp mặt Lục Chi Quân.

***

Xe ngựa của Thẩm Nguyên đang chậm rãi chạy tới Trấn Quốc Công phủ.

Nhưng ba người trên xe đều không biết, cách bọn họ mấy chục trượng, cũng có một chiếc xe ngựa đang đi theo phía sau bọn họ.

Bên trong xe ngựa hơi gập ghềnh.

Giang Phong là đệ đệ sinh đôi của Giang Trác, cũng là thuộc hạ đắc lực của Lục Chi Quân, thấy huynh trưởng của mình mặt mày ủ rũ, liền trêu ghẹo nói: “Thẩm cô nương đã đến Quốc công phủ rồi, huynh lo cái gì nữa?”

Giang Trác nhìn bộ dáng cà lơ phất phơ của em trai, tức giận không đánh một chỗ.

Hắn dùng quạt gấp vỗ đầu Giang Phong, lắc đầu trả lời: “Tuy Thẩm cô nương đã đến Quốc công phủ, nhưng đại nhân vẫn đang ở trong cung dạy bệ hạ học, trước khi đại nhân chưa hồi phủ, chúng ta phải nghĩ cách giữ Thẩm cô nương lại.”

_______________

Tác giả muốn nói:

Lục Liêu Tễ = Lục Liêu Ky (tiểu Tiêu Ky của Lục đại nhân)

Quân thúc là thợ săn cao cấp nhất, vì vậy sẽ xuất hiện để bắt lấy con mồi (đầu chó)