"Mau đến phủ Tướng quân, cho xe ngựa dừng lại đi, ta không về phủ với chàng nữa."
Ngữ khí của Tô Nhược Uyển bình tĩnh, nhưng nước mắt lại ngăn không được chảy xuống. Thấy vậy ngón tay Tiêu Tuần giật giật, muốn giơ tay lau nước mắt cho nàng, lại không biết là nghĩ tới cái gì, cuối cùng áp chế xúc động lại.
"Được."
Tiêu Tuần lại trầm mặc một lát mới mở miệng. Lúc này xe ngựa vừa lúc tới phủ Tướng quân, chờ sau khi xe ngựa dừng lại, Tô Nhược Uyển cũng không quay đầu đi xuống xe ngựa.
Tiêu Tuần ngồi trong xe ngựa nhìn bóng dáng Tô Nhược Uyển rời đi, con ngươi dần tối lại không biết đang suy nghĩ cái gì. Thẳng đến khi Tô Nhược Uyển vào trong phủ Tướng quân hắn mới mở miệng cho xa phu đánh xe rời đi.
"Uyển Nhi, sao muội lại tới đây?"
Tô Nhược Uyển vừa vào trong phủ Tướng quân, Tô Dực và Sở Thanh Nhiễm đã nhận được tin đi đến. Nhưng lúc Tô Dực tới gần lại phát hiện trên mặt Tô Nhược Uyển tràn đầy nước mắt, sắc mặt của hắn ngay lập tức trầm xuống.
"Làm sao vậy? Bị uỷ khuất sao? Nói cho nhị ca nghe ai bắt nạt muội, nhị ca giúp muội lấy lại công đạo!"
"Đúng vậy, có uỷ khuất gì cứ nói với nhị ca của muội, hắn nhất định sẽ không để cho muội bị người khác tuỳ tiện khi dễ."
Lúc này Sở Thanh Nhiễm lấy khăn ra lau nước mắt cho Tô Nhược Uyển, trên mặt cũng đầy vẻ đau lòng. Hai người nói xong cuối cùng cũng làm Tô Nhược Uyển có chút phản ứng, nhưng vừa mở miệng nước mắt càng rơi xuống nhiều hơn.
"Ta hoà ly với Tiêu Tuần rồi, ngày mai nhị ca đến phủ Thủ phụ đem hết đồ dùng của ta về đây đi."
Lời này của nàng làm Tô Dực và Sở Thanh Nhiễm đều trở nên sửng sốt. Tô Dực vốn định hỏi Tô Nhược Uyển đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này Sở Thanh Nhiễm lại cho hắn một ánh mắt. Tô Dực hiểu ý của Sở Thanh Nhiễm lập tức ngậm miệng lại.
Lúc này Sở Thanh Nhiễm lại phụ hoạ gật đầu, "Muội yên tâm, sáng sớm mai nhị ca muội lập tức dọn đồ của muội về đây. Bây giờ không còn sớm nữa, ta đưa muội đến phòng nghỉ ngơi trước được không?"
Thân là bạn tốt nhiều năm của Tô Nhược Uyển, Sở Thanh Nhiễm biết hiện tại Tô Nhược Uyển không muốn nói cái gì. Quả nhiên nàng vừa hỏi xong, Tô Nhược Uyển liền gật đầu nghe theo.
Sở Thanh Nhiễm cùng Tô Dực liếc nhau một cái, sau đó hai người liền đưa Tô Nhược Uyển đến phòng của nàng.
"Không được, bây giờ ta phải đi tìm Tiêu Tuần tính sổ."
Tính cách của Tô Dực nôn nóng, căn bản không đợi được đến ngày mai. Vừa đưa Tô Nhược Uyển về phòng xong, Tô Dực đã vội vã muốn đi tìm Tiêu Tuần.
"Bọn họ chưa bao giờ cãi nhau lớn đến vậy, bây giờ Uyển Nhi cái gì cũng không muốn nói, chàng đi hỏi Thủ phụ cũng tốt."
Lần này Sở Thanh Nhiễm cũng không ngăn cản Tô Dực, nói xong nàng lại nhìn thoáng qua phòng Tô Nhược Uyển, trên mặt không giấu được lo lắng.
"Tiêu Tuần, ngươi lăn ra đây cho ta!"
Tô Dực vừa vào phủ Thủ phụ đã trực tiếp xông vào chỗ ở của Tiêu Tuần, nhưng vừa mới vào phòng Tô Dực liền sửng sốt. Hiện giờ trong phòng tràn ngập mùi máu tươi, Tiêu Tuần đang ở một bên xử lý miệng vết thương, chỉ thấy trên ngực hắn có một vết chém rất dài lúc này vẫn còn đang rỉ máu.
Nghe được giọng nói của Tô Dực, Tiêu Tuần ngẩng đầu lên, sắc mặt tái nhợt cũng theo đó rơi vào trong mắt Tô Dực.
Lúc này tức giận trên mặt Tô Dực mới giảm đi một chút, nhưng trong giọng nói vẫn như cũ mang theo chút phẫn nộ: "Ngươi làm sao vậy? Còn có, tại sao ngươi lại hoà ly với Uyển Nhi? Nếu hôm nay ngươi không nói được một lý do chính đáng, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!"
"Nếu ta không làm như vậy thì không thể bảo vệ được Uyển Nhi."
Khi nói chuyện động tác xử lý vết thương của Tiêu Tuần vẫn không dừng lại, miệng vết thương dữ tợn nhìn đến ghê người nhưng Tiêu Tuần lại giống như không cảm nhận được đau đớn, động tác cũng có vẻ chết lặng.
Dáng vẻ này làm Tô Dực ngẩn người, hắn nhìn chằm chằm Tiêu Tuần vài lần sau đó mày cũng nhăn lại.
"Nếu ngươi đã nghĩ kỹ rồi, vậy ngày mai ta sẽ cho người thu dọn đồ của Uyển Nhi về. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ ngươi đã hoà ly với Uyển Nhi, sau này không được đánh chủ ý lên người nàng nữa, ta sẽ không đồng ý gả lại Uyển Nhi cho ngươi đâu."
Lời này vừa nói ra động tác của Tiêu Tuần lập tức dừng lại, biểu tình vô cảm trên mặt cũng nổi lên một tia gợn sóng.
"Chuyện đó không phải do nhị ca quyết định."
Nhìn thấy một dáng như sống lại của Tiêu Tuần, trong mắt Tô Dực hiện lên một tia vui mừng, nhưng khi Tiêu Tuần nhìn qua hắn lại đem cảm xúc trong mắt áp xuống, biểu tình trên mặt cũng trở thành khinh thường.
"Vậy ngươi cứ thử xem, dù sao ta cũng sẽ tuyệt đối không thả ra."
Nói xong Tô Dực liền xoay người ra khỏi phòng, sau khi ra ngoài hắn liếc xung quanh một lượt, quả nhiên thấy có mấy hạ nhân đáng trốn ở nơi xa xem náo nhiệt. Tô Dực nhìn thoáng qua những hạ nhân đó, đôi mắt xoay chuyển rồi xoay người sang chỗ khác.
"Tiêu Tuần ngươi chờ đó cho ta! Sau này phủ Thượng thư của chúng ta cùng ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, ngươi đừng hòng được bước vào phủ Thượng thư nửa bước!"
Tô Dực cố ý phóng đại thanh âm một chút, sau khi nói xong hắn lại khí thế dào dạt quay người rời đi. Hạ nhân xem náo nhiệt ở một bên cũng sôi nổi tản ra sợ bị phát hiện.
......
Mấy ngày liên tiếp Tô Nhược Uyển đều nhốt mình trong phòng không ra khỏi cửa, Tô Dực cùng Sở Thanh Nhiễm sốt ruột không chịu nổi, ngay cả Tô thượng thư đến đây cũng không thể khuyên được Tô Nhược Uyển.
"Hoàn Nhi, lại đây giúp ta rửa mặt."
Sáng sớm hôm nay, Hoàn Nhi đang ôm Tiểu Quất ngồi ngoài cửa phòng của Tô Nhược Uyển, nghĩ xem nên khuyên Tô Nhược Uyển ăn cơm như thế nào thì trong phòng đột nhiên truyền ra giọng nói của Tô Nhược Uyển.
Khoảnh khắc thanh âm truyền tới, Hoàn Nhi còn tưởng rằng nàng nghe lầm. Nàng sửng sốt hồi lâu, thẳng đến khi giọng nói của Tô Nhược Uyển lại truyền tới nàng mới ý thức được mình không có nghe lầm.
"Tiểu thư, người vừa nói muốn nô tỳ giúp người rửa mặt đúng không?"
Hoàn Nhi buông Tiểu Quất ra, sau khi đẩy cửa phòng trên mặt tràn đầy vui mừng. Mà Tô Nhược Uyển đã nhiều ngày không ăn cơm, lại vẫn luôn nhốt mình trong phòng, hiện giờ cả người đều có vẻ tiều tuỵ.
Nhưng trong mắt Tô Nhược Uyển lại lần nữa hiện ra ánh sáng, không còn bộ dáng tĩnh mịch khi trở về ngày ấy. Thậm chí khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hoàn Nhi, nàng còn nhị không được cười cười.
"Đúng vậy, ngươi mau gọi người đem chút nước ấm tới, ta muốn đánh răng rửa mặt một chút, thuận tiện mang chút đồ ăn tới đây, ta đói bụng."
"Vâng, nô tỳ lập tức đi chuẩn bị ngay."
Thấy Tô Nhược Uyển cuối cùng cũng nghĩ thông suốt muốn ăn cơm, Hoàn Nhi cao hứng không chịu nổi, say khi trả lời liền nhanh chóng chạy ra ngoài. Thấy dáng vẻ này của Hoàn Nhi, Tô Nhược Uyển bất đắc dĩ cười cười, sau đó lại vẫy tay với Tiểu Quất ở ngoài cửa.
Tiểu Quất thấy động tác của Tô Nhược Uyển vui sướиɠ kêu một tiếng, sau đó liền chạy về phía Tô Nhược Uyển.
Mấy ngày không nhìn thấy Tô Nhược Uyển, Tiểu Quất trở nên dính người không ít, nhảy lên trên đùi Tô Nhược Uyển, dùng đầu cọ cọ lòng bàn tay nàng.
"Ngươi yên tâm đi, ta không sao."
Biết Tiểu Quất đang lo lắng cho mình, Tô Nhược Uyển xoa đầu nó nhẹ giọng nói một câu, mà Tiểu Quất như nghe hiểu ý của Tô Nhược Uyển, lập tức đáp lại kêu lên một tiếng, sau đó ghé vào trên đùi Tô Nhược Uyển ngủ một giấc.
Động tác của Hoàn Nhi rất nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã có nha hoàn mang nước tới. Tô Nhược Uyển sau khi rửa mặt xong cả người đều lên tinh thần.
Lúc này lại có nha hoàn đưa đồ ăn tới, Tô Dực cùng Sở Thanh Nhiễm cũng nghe được tin đi đến, thấy Tô Nhược Uyển giống như không có việc gì ngồi một bên dùng bữa, trong mắt hai người không khỏi hiện lên vui mừng.
"Cuối cùng muội cũng chịu ăn cơm rồi, muội không biết hai ngày nay ta và nhị ca của muội lo lắng cho muội thế nào đâu."
Sở Thanh Nhiễm đi đến bên cạnh Tô Nhược Uyển, đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt, phát hiện hiện giờ Tô Nhược Uyển không còn giống như hôm trước, nàng mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng hiện ra nụ cười.
"Là ta không tốt, khiến cho mọi người lo lắng. Hai người cứ yên tâm đi, hiện giờ ta đã nghĩ thông suốt rồi, sau này ta tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện ngu xuẩn này nữa."
"Vậy mới đúng. Tiêu Tuần hắn có cái gì tốt, nhị ca từ đầu đã chướng mắt hắn. Hiện giờ hoà ly là được rồi, sau này nhị ca tìm cho muội một hôn phu càng tốt hơn."
Thấy Tô Nhược Uyển cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, thần sắc căng chặt của Tô Dực lúc này mới thả lỏng lại. Mà những lời này của hắn lại làm Tô Nhược Uyển nở nụ cười.
Chẳng mấy chốc không khí trong phòng liền trở nên vui vẻ. Sau khi xác định Tô Nhược Uyển không có việc gì, Tô Dực liền yên tâm đi quân doanh, còn Sở Thanh Nhiễm ở lại nói chuyện với Tô Nhược Uyển.
"Uyển Nhi muội yên tâm, sau này ta và nhị ca của muội nuôi muội, muội cứ an tâm ở trong phủ Tướng quân. Có ta và nhị ca che chở cho muội, sau này không ai có thể khi dễ muội."
Sở Thanh Nhiễm vỗ vai Tô Nhược Uyển, bộ dáng bênh vực người mình khiến Tô Nhược Uyển gật đầu cười khẽ.
"Được, sau này ta sẽ dựa vào nhị tẩu cùng nhị ca che chở."
Lời này làm Sở Thanh Nhiễm vô cùng hưởng thụ, thần sắc trên mặt cũng có chút kiêu ngạo. Nhưng lúc này Tô Nhược Uyển như nghĩ tới cái gì, vẻ mặt cũng trở nên trịnh trọng hơn chút.
"Nhưng ta cũng không thể dựa vào hai người cả đời được, đúng lúc của hồi môn cũng thu về, ngày mai ta sẽ đi mua một tiểu viện, sau này ở trong cửa hàng bán trang sức."
"Không được, đã nói là chúng ta sẽ nuôi muội, nhị ca muội lại không phải không nuôi nổi muội, muội cứ an tâm ở lại phủ Tướng quân là được."
Tô Nhược Uyển vừa nói xong Sở Thanh Nhiễm đã lập tức cự tuyệt nàng. Nàng chính là không nỡ để Tô Nhược Uyển ra ngoài chịu khổ.
"Sở tỷ tỷ đừng khuyên ta nữa, ta đã nghĩ kỹ rồi. Tỷ yên tâm, nếu ở bên ngoài không quen ta sẽ trở về."
"Vậy được rồi, nhưng muội phải nhớ kỹ bất cứ lúc nào muội cũng có thể trở về phủ Tướng quân, ngàn vạn lần đừng ngại."
Thấy Tô Nhược Uyển tâm ý đã quyết, Sở Thanh Nhiễm biết mình không khuyên được nàng đành phải nghe theo quyết định của Tô Nhược Uyển.
Hôm sau Tô Nhược Uyển cùng Sở Thanh Nhiễm đi tìm chỗ ở thích hợp, thuận tiện đi giải sầu luôn. Nhưng hai người tìm cả buổi sáng cũng không tìm được chỗ ở khiến Tô Nhược Uyển vừa lòng.
Lúc hai người đang hết đường xoay sở ngồi trong cửa hàng trang sức, Kỳ Chiêu lại đột nhiên đi tới cửa hàng.
"Kỳ đại nhân muốn mua trang sức sao?"
Nhìn thấy Kỳ Chiêu đi vào, Tô Nhược Uyển sửng sốt một lát. Sau khi liếc trang sức trong cửa hàng mới theo bản năng mở miệng dò hỏi. Mà lời này của nàng cũng làm Kỳ Chiê lộ vẻ nghi ngờ, nhưng rất nhanh hắn lại mang ý cười đi đến chỗ Tô Nhược Uyển.
"Ta không phải muốn mua trang sức, mấy hôm trước là ta làm hại Tam tiểu thư gặp phải bất trắc, đã nhiều ngày ta mất ăn mất ngủ, hôm nay nghe nói Tam tiểu thư ra ngoài nên đặc biệt tới xin lỗi Tam tiểu thư."
"Kỳ đại nhân không cần xin lỗi, ngươi cũng là bị người ta tính kế, nếu cẩn thận suy xét vẫn là ta liên luỵ đến ngươi."
Thấy Tô Nhược Uyển nói vậy, trên mặt Kỳ Chiêu hiện lên một tia vui mừng, nhưng rất nhanh đã bị hắn đè ép xuống, biểu tình trở nên do dự, bộ dáng giống như muốn nói lại thôi.
"Nghe nói... nghe nói hiện tại Tam tiểu thư đang tìm chỗ ở? Không biết đã tìm được chưa?"
Không nghĩ tới tin tức của Kỳ Chiêu lại nhanh nhạy như thế, Tô Nhược Uyển không khỏi có chút kinh ngạc, dừng một chút mới mở miệng: "Hôm nay xem cả buổi sáng vẫn chưa tìm được nơi thích hợp."
Mà nàng vừa nói xong, đôi mắt Kỳ Chiêu đột nhiên sáng lên, ngay cả khoé miệng cũng không chịu khống chế hơi cong lên.
"Đúng lúc ta biết có một chỗ vị trí không tồi, giá cũng vô cùng phải chăng, không bằng ta đưa Tam tiểu thư đi xem? Coi như là nhận lỗi với Tam tiểu thư."
Lời này của Kỳ Chiêu làm người ta không thể cự tuyệt. Tô Nhược Uyển tìm cả buổi sáng, tinh thần và thể xác đã sớm mệt mỏi, hiện giờ có người chủ động giới thiệu cho nàng, nàng đương nhiên là cầu còn không được.
"Vậy làm phiền Kỳ đại nhân dẫn chúng ta đi xem."
"Tam tiểu thư khách khí rồi. Không bằng bây giờ chúng ta đi luôn?"
Tô Nhược Uyển nói làm trên mặt Kỳ Chiêu hiện lên một tia thẹn thùng, vành tai càng thêm hồng. Nhưng Tô Nhược Uyển chỉ nghĩ đến đi xem chỗ ở, căn bản không phát hiện Kỳ Chiêu có gì dị thường. Nhưng Sở Thanh Nhiễm ở một bên lại thu hết bộ dáng thẹn thùng của Kỳ Chiêu vào trong mắt.
||||| Truyện đề cử:
TruyenHD |||||
"Ta đột nhiên nhớ ra ta còn có chút việc cần phải về xử lý một chút, để Kỳ đại nhân đưa muội đi xem đi, muội đi theo hắn ta cũng yên tâm."
Sở Thanh Nhiễm nói xong cũng không chờ Tô Nhược Uyển đồng ý đã đứng dậy đi ra ngoài. Chờ đến khi Tô Nhược Uyển phản ứng lại Sở Thanh Nhiễm tựa hồ căn bản không có việc gì cần xử lý, nàng lại phát hiện Sở Thanh Nhiễm đã đi xa.
Mà Kỳ Chiêu thấy vậy trên mặt lại lộ vẻ vui mừng, "Nếu đã như vậy Tam tiểu thư đi theo ta đi."
"Làm phiền Kỳ đại nhân."
Tô Nhược Uyển nhìn theo hướng Sở Thanh Nhiễm rời đi vài lần, nghĩ vừa rồi nàng ấy rời đi nhanh như vậy có lẽ là thật sự có chuyện quan trọng phải xử lý, vì thế Tô Nhược Uyển liền theo Kỳ Chiêu cùng nhau rời khỏi cửa hàng trang sức.
Chẳng mấy chốc Kỳ Chiêu đã đưa nàng tới một tiểu viện, ở ngoài cửa còn có một phụ nhân đang đứng. Phụ nhân kia nhìn thấy hai người đi đến liền mở cửa tiểu viện ra để hai người đi vào xem xét. Vừa nhìn liền biết Kỳ Chiêu đã đánh tiếng với phụ nhân kia, điều này làm Tô Nhược Uyển kinh ngạc nhìn về phía Kỳ Chiêu.
"Tam tiểu thư cảm thấy nơi này như thế nào? Đúng lúc ta cũng ở gần đây, nếu Tam tiểu thư ở chỗ này, về sau cần nhờ vả gì có thể tới tìm ta."
Sau khi Tô Nhược Uyển xem xong, hai người vừa đi ra khỏi tiểu viện Kỳ Chiêu đã gấp đến không chờ nổi hỏi Tô Nhược Uyển. Mà Tô Nhược Uyển đang định trả lời lại đột nhiên thấy Tiêu Tuần đang đi về phía này.
Mấy ngày không gặp Tiêu Tuần không chỉ tiều tuỵ đi nhiều mà ngay cả môi cũng không có chút huyết sắc. Dáng vẻ này làm Tô Nhược Uyển theo bản năng sinh ra một tia lo lắng, hai chân không tự chủ bước về phía Tiêu Tuần, nhưng lúc chân sắp sửa nhấc lên, Tô Nhược Uyển lại kiềm chế xúc động của mình.
Lúc này Tiêu Tuần cũng phát hiện ra nàng, khi Tiêu Tuần nhìn qua, Tô Nhược Uyển lập tức giận dỗi quay mặt đi. Động thái này làm trong mắt Tiêu Tuần hiện lên một tia cô đơn, sắc mặt dường như cũng càng thêm tái nhợt.
Bộ dáng dị thường của Tô Nhược Uyển khiến cho Kỳ Chiêu chú ý, hắn vừa quay đầu lại đã thấy Tiêu Tuần đứng cách đó không xa, điều này làm hắn sững sờ tại chỗ, nhưng rất nhanh hắn lại lộ ra ý cười.
"Thật trùng hợp, ở đây cũng có thể gặp được Tiêu huynh. Không biết Tiêu huynh muốn đi đâu?"
Trước kia nhìn thấy Tô Nhược Uyển Kỳ Chiêu chỉ có thể tránh hiềm khích, nhưng hiện tại mặc dù Tiêu Tuần ở trước mặt, hắn vẫn có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh Tô Nhược Uyển, cái này làm đáy lòng Kỳ Chiêu trộm mừng thầm.
Đặc biệt là hiện giờ Tiêu Tuần đang ở đây, trong lòng hắn càng không chịu khống chế sinh ra chút cảm giác sung sướиɠ.
"Hẹn với đồng liêu trao đổi công vụ, trùng hợp đi qua đây."
Khi Tiêu Tuần nói lời này, tầm mắt lại không có cách nào dời khỏi người Tô Nhược Uyển. Mà Tô Nhược Uyển lại như cố ý không nhìn hắn, quay đầu sang một bên.
Trong lúc nhất thời tình cảnh của ba người có chút vi diệu. Kỳ Chiêu vốn là người không biết nói chuyện, hiện giờ hắn càng không biết nên nói cái gì. Mãi một lúc sau Tiêu Tuần mới dời đi tầm mắt, thanh âm mệt mỏi cũng truyền vào trong tai hai người.
"Cáo từ trước."
Nói xong Tiêu Tuần từ bên cạnh đi qua hai người, lúc này Tô Nhược Uyển mới có phản ứng, nhịn không được quay đầu lại nhìn theo bóng lưng Tiêu Tuần.
"Đa tạ ý tốt của Kỳ đại nhân, tiểu viện này tuy rất hợp ý ta nhưng lại cách phố Trường An có chút xa cho nên vẫn là để ta xem thêm đi."
Không chờ Kỳ Chiêu tiếp tục dò hỏi Tô Nhược Uyển đã mở miệng trước. Kỳ thật nàng cũng không nhất định phải tìm chỗ ở gần phố Trường An, vốn dĩ nàng đã định chọn nơi này, nhưng sau khi Tiêu Tuần đi ngang qua, lòng Tô Nhược Uyển không cách nào bình tĩnh lại được, không biết tại sao lại đột nhiên cảm thấy chỗ này không quá hợp tâm ý.
Lời này vừa nói xong ánh sáng trong mắt Kỳ Chiêu dần chuyển sang mất mát, nhưng rất nhanh hắn lại đè ép cảm xúc xuống.
"Đáng tiếc không thể giúp được Tam tiểu thư, không bằng để ta đưa Tam tiểu thư trở về?"
"Không cần, nơi này cách phủ Tướng quân cũng không xa, ta tự mình về được rồi."
Nói xong Tô Nhược Uyển cũng không chờ Kỳ Chiêu lên tiếng đã nhanh chóng đi về phía phủ Tướng quân. Dáng vẻ xa cách này làm thần sắc của Kỳ Chiêu càng thêm mất mát. Nhìn bóng dáng Tô Nhược Uyển rời đi, hắn nhấc chân đuổi theo hai bước, lại sợ Tô Nhược Uyển cảm thấy đường đột nên chỉ có thể từ bỏ.
Kỳ Chiêu đứng yên tại chỗ, mãi đến khi thân ảnh Tô Nhược Uyển biến mất khỏi tầm mắt hắn mới có chút không nỡ quay về.
Hướng đi phủ Tướng quân đúng lúc cùng hướng với nơi Tiêu Tuần rời đi. Tô Nhược Uyển cũng không biết vì sao lúc đi trên đường nàng luôn vô thức nhìn xung quanh, đáy lòng còn mơ hồ hy vọng có thể nhìn thấy Tiêu Tuần.
Nhưng cả đoạn đường nàng cũng không nhìn thấy Tiêu Tuần, nhìn khắp xung quanh, cuối cùng lại bị một hàng bán bánh đậu xanh ven đường hấp dẫn.
Nhưng nàng không biết là lúc này trên lầu hai của một tửu lâu, Tiêu Tuần đang xuyên qua cửa sổ nhìn nàng, trong mắt tràn đầy vẻ làm người ta xem không hiểu.
......
Có lẽ chuyện Tô Nhược Uyển tìm chỗ ở truyền đến tai người khác, ngày hôm sau nàng vừa đến cửa hàng trang sức đã có người chủ động tìm tới cửa nói với nàng gần phố Trường An có một toà tiểu viện không ai ở, người nọ có thể bán tiểu viện cho nàng.
Sau khi Tô Nhược Uyển đi theo người kia xem qua, phát hiện toà tiểu viện này rất hợp ý nàng, không chỉ có đủ phòng mà ngay cả giá cả cũng vô cùng phải chăng. Tô Nhược Uyển xem xong liền đưa người kia đến phủ Tướng quân lấy bạc.
Trưa hôm đó Tô Nhược Uyển lập tức dọn dẹp mang đồ dùng của mình chuyển hết đến toà tiểu viện kia.
"Nơi này đúng là không tồi, so với những chỗ hôm qua xem đều tốt hơn không ít."
Sở Thanh Nhiễm cùng Tô Dực cũng đi theo Tô Nhược Uyển đến tiểu viện. Sau khi tham quan một lượt, Sở Thanh Nhiễm cũng cảm thấy nơi này rất tốt.
Tô Nhược Uyển nghe nàng nói như vậy trên mặt không chỉ hiện lên ý cười mà trong lòng còn nhịn không được sinh ra cảm giác tự hào.
"Có lẽ chuyện hôm qua chúng ta đi tìm phòng bị người ta nghe thấy, nếu không có lẽ ta cũng không nhặt được cái may mắn này."