Chương 3.2

Lê Chu Chu tức khắc chân tay luống cuống, “Tướng, tướng công làm sao vậy? Có phải ta nói sai rồi không?”

“Ta biết Chu Chu là đang cổ vũ ta, không có nói sai, ta là cảm động.” Cố Triệu hai mắt thanh triệt nhu nhược đáng thương, nếu không phải ban ngày ban mặt, trong tay còn xách theo cái thùng, hắn liền muốn nhào lên ôm lấy lão bà. Thuận tiện còn có thể cọ cọ đầu vào cơ ngực lão bà. Chiều cao này hẳn sẽ thích hợp.

Lê Chu Chu vốn dĩ nói thật cẩn thận, hiện tại chút lo lắng kia liền không có, chỉ cảm thấy tiểu tướng công thật đáng yêu, trong lòng thản nhiên dâng lên một mạch, khẳng định: “Tướng công, ngươi đọc sách nhất định được.”

Không được cũng phải được, Cố Triệu suy nghĩ. Khoa cử là nhất định phải tham gia. Bản thân hắn không có nhiều chí hướng tham vọng, ở hiện đại có thể để dành chút tiền, không kết hôn, tùy tiện tìm cái thành phố nhỏ mua nhà, cuộc sống bình bình đạm đạm trôi qua, nhưng hiện tại bất đồng. Đại Lịch hiện giờ ở vào thời kỳ an ổn, bá tánh ăn no mặc ấm xem như an cư lạc nghiệp, nhưng qua thêm sáu bảy năm nữa, man di, cướp biển như lang như hổ vờn quanh, phát động vài lần chiến tranh, sau này lại tăng thuế, bắt đầu đánh giặc. Bá tánh cổ đại dựa vào trời kiếm cơm, dựa vào ân điển của vua mà sinh sống, không được quyền tự mình lựa chọn.

Lời vừa rồi Cố Triệu nói trước mặt những người kia cũng không phải là lời nói dối, hắn ở thời đại này, thành thân, tất nhiên lấy Chu Chu làm đầu, lấy Lê gia làm trọng, chỉ hắn mới có khả năng che chở cho cái nhà này.

“Chu Chu thêu hoa ta đã nhìn qua, thực đẹp, nhất là khi Chu Chu tự tay cởi nó ra.” Cố Triệu liền theo lời lão bà nói tiếp.

Lê Chu Chu nghĩ tới một chút, cậu thêu hoa đẹp nhất vẫn là trên hôn phục cậu mặc hôm thành thân. Đêm động phòng đó, là cậu chủ động thoát quần áo. Ban ngày ban mặt, tướng công nói như vậy có phải là đùa giỡn cậu hay không? Lê Chu Chu không xác định, cậu chưa từng nghe qua loại lời nói này, vẫn là khi ở chung với Hạnh ca nhi có nghe Hạnh ca nhi đề cập tới. Trong thôn có nam nhân chuyên môn chọn ca nhi nói chút lời nói hạ lưu, chiếm tiện nghi của ca nhi. Hạnh ca nhi từng gặp qua. Lê Chu Chu lại chưa từng có. Khi đó còn thở phào nhẹ nhõm, còn nghĩ bộ dạng cậu khi trưởng thành như vậy cũng không phải chuyện xấu.

Nhưng hôm nay —— Lê Chu Chu đỏ mặt nhìn qua. Cố Triệu giả bộ vẻ mặt thanh thuần, còn chớp chớp hai mắt, đơn thuần vô tội nói: “Ta nói thật đó, Chu Chu tự tay thêu hôn phục thật là đẹp mắt, áo cưới của ta đêm đó cũng chưa nhìn kỹ, Chu Chu ngươi liền cởi cho ta——”

“Đừng, đừng nói nữa.” Lê Chu Chu mặt đỏ chịu không nổi. Cậu không chỉ cởϊ qυầи áo cho chính mình, còn cởϊ qυầи áo cho tiểu tướng công xinh đẹp a. Hạnh ca nhi nói, thê tử thì phải chiếu cố hầu hạ tướng công. Cậu không có làm sai nha. Hiện tại bị tướng công nhắc tới, Lê Chu Chu cảm thấy e lệ, nhưng vừa thấy tướng công là đang thật sự khen cậu thêu đẹp, căn bản không có ý tứ đùa giỡn cậu? Đều là cậu hiểu sai đi?

“Ta, ta đi múc nước, quay đầu lại còn muốn giặt quần áo.” Lê Chu Chu đi thật mau, để lại cho tiểu tướng công một cái bóng dáng, cùng hai cái lỗ tai đỏ rực.

Biểu tình đơn thuần vô tội trên mặt Cố Triệu hoàn toàn không còn, đáy mắt tràn đầy ý cười, khóe miệng cũng cong lên. Đùa giỡn Chu Chu thật tốt.

Lê Chu Chu ở bờ sông múc nước, cũng không dám nhìn thẳng tướng công, đầu óc cũng lộn xộn, toàn nhớ tới vừa rồi nói chuyện thêu hoa, động phòng, cởϊ qυầи áo..., thím Trương chèn ép trào phúng cùng lo lắng tướng công tức giận thật ra quên đến sạch sẽ.

Lu nước trong phòng bếp đã đầy, qua lại chạy hết ba vòng.

Cố Triệu xách hai cái thùng không, chỉ như vậy thôi đã ra một thân mồ hôi mỏng, bàn chân đi muốn đau, ngược lại Lê Chu Chu giống như người không có việc gì, đậy nắp lu nước cẩn thận, xắn tay áo đi vào trong nhà, một hồi ôm ra tới một chậu quần áo của hai người bọn họ, còn có của Lê Đại.

“Tướng công, ta đi giặt quần áo, ngươi đừng bồi ta, ở bờ sông đều là ca nhi, a thẩm, nữ hài tử.” Liền tính tướng công muốn đi theo Lê Chu Chu lần này đều không muốn.

Cố Triệu cũng không tính toán đi cùng, hắn đi qua đó cũng là kéo chân sau, còn làm chậm trễ công việc của Chu Chu. "Được rồi, ta ở nhà đọc sách, ngươi đi đi.”

Lúc này Lê Chu Chu mới yên tâm, bưng thau giặt đồ đi ra. Cố Triệu nghỉ ngơi, uống lên ngụm trà lạnh, bắt đầu sửa sang lại sách vở. Của hồi môn của hắn trừ bỏ bốn kiện chăn mền gối cùng quần áo bên ngoài ra, đáng giá nhất chính là một rương sách này. Thời đại này sách thực quý, Cố gia tất nhiên không có khả năng để hắn mang sách đi. Cố Triệu còn có hai em trai, Cố Triệu không dùng được, Cố gia còn tính bồi dưỡng người khác có thể làm rạng rỡ Cố gia.

Sách hắn mang theo đều là bản viết tay. Nửa tháng trước khi Chu Chu tới cửa đón người, Cố Triệu cũng không có nhàn rỗi, một bên chép lại sách, một bên thu hoạch tin tức. Giấy và bút mực đều không rẻ. Cố Triệu mở ra bản sao chép, chữ thật khó coi, bút mực cũng bị lem nhem xem ra là dùng lực lớn, nhưng điều kiện cũng chỉ có như vậy, định thần lại bắt đầu làm bút ký quy nạp tổng kết. Nguyên thân tuy rằng có mười mấy năm ký ức nhưng đều ở nơi ăn chơi tung hoành, sách vở trong thư phòng đều là bài trí, nguyên thân rất ít khi lật ra xem. Về phần đề mục khảo thí tú tài mười mấy năm trước là cái gì, căn bản nghĩ không ra. Nhưng thật ra năm trước đề mục viện thí như thế nào, vô cùng nhục nhã ra sao nguyên thân nhớ đến rõ ràng. Cố Triệu cảm thấy khá tốt.

Bờ sông. Chỗ này là nơi người dân thôn Tây Bình ngồi giặt quần áo, dòng nước hoãn, đá lớn ngoài bờ sông cũng nhiều, sau lưng là cây liễu lớn, mùa hè mát mẻ, vào đông cản gió. Hôm nay Lê Chu Chu tới chậm chút, Hạnh ca nhi ở bờ sông vẫy vẫy tay, nói: “Sao hôm nay ngươi đến chậm vậy?”

Lê Chu Chu không có mặt mũi nào đáp lời, chẳng lẽ nói hắn cùng tướng công chơi đùa làm chậm trễ thời gian.

“Có phải tiểu tướng công của ngươi bồi ngươi đi múc nước đúng không?” Hạnh ca nhi sớm đã biết, cố ý chọc Chu Chu, cười nói: “Đều đã truyền khắp nơi.”

Giặt quần áo nhàm chán, mọi người liền nói chuyện phiếm. Lê Chu Chu đối với những người khác thật ra không đỏ mặt, ừ một tiếng, bắt đầu giặt quần áo.

Mọi người chung quanh dựng lỗ tai lên nghe ngóng tức khắc cảm thấy không thú vị, tốp năm tốp ba lại nói lên chuyện khác. Duy độc chỉ có Hạnh ca nhi tới gần, nhỏ giọng dong dài nói: “Ta nghe nói, Trương gia lại dựng chuyện nói xấu ngươi, cái bà già kia ghi hận ngươi cự tuyệt cháu trai bà ta, nghe nói người cháu trai kia lớn lên cùng đại mã hầu giống nhau, còn không cao bằng ta, khô gầy đoản mệnh, Trương miệng to cũng không biết xấu hổ còn muốn đòi ngươi mười lượng bạc để cho hắn tới làm ca tế, phi……”

Trương gia chính là nói thím Trương, nhà chồng họ Trương, ngày thường ngoài mặt kêu một tiếng thím Trương, không thoải mái chính là Trương gia, Trương gia nội phòng.

Hạnh ca nhi nói một lát, thấy Lê Chu Chu không nói lời nào, miệng kín như hồ lô, cùng trước kia giống nhau, tức khắc tức giận nói: “Ta còn chưa hết giận ngươi đâu. Quên, hôm nay không phải ngày thứ ba lại mặt sao? Ta còn tưởng rằng ngươi bồi ngươi tiểu tướng công trở về thôn Đông Bình ——”

Chày gỗ trong tay Lê Chu Chu rớt vào trong bồn. “Còn phải lại mặt sao?”

“Đúng rồi nha, gả chồng liền phải ngày thứ ba lại mặt, ngươi cưới tướng công của ngươi, theo đạo lý là nên bồi hắn trở về.” Hạnh ca nhi càng nói càng xác định, Chu Chu chính là cùng nam nhân giống nhau cưới Cố Triệu về phòng, vậy Cố Triệu cũng phải thực hiện lễ tiết của tiểu tức phụ.

Tác giả có lời muốn nói: Lê Chu Chu nghênh thú tiểu tướng công lễ hỏi cho mười tám lượng bạc, của hồi môn của Cố Triệu gồm có: bốn kiện đồ, hai thân quần áo, một rương sách viết tay.