Chương 3

Sau khi nàng đi, người trong phòng đều nhìn về phía mấy chén cháo và bánh trứng trên chiếc bàn, bốn đứa nhỏ nhìn chén cháo trắng bốc hơi cùng với bánh trứng thơm phức, không nhịn được nuốt nước miếng.Bọn hắn đã lâu không ăn đến chén cháo đặc như vậy, càng đừng nói bánh trứng thơm như thế.

Vốn dĩ nhà họ Tạ có rất nhiều người, phân đến trong tay bọn họ cũng chỉ có chút lương thực, kết quả còn bị nữ nhân xấu xa kia đoạt mất, bọn hắn ăn không đủ no nên mới gầy như vậy.

Nhưng bốn đứa nhỏ dù đói đến nuốt nước miếng, vẫn không nhúc nhích, nhìn về phía cha đang nằm trên giường.

Tạ Vân Cẩn nheo mắt, nghĩ đến hành động khác thường của Lục Kiều vào hôm nay.

Nữ nhân kia trước đây cũng làm vài chuyện để hắn vui lòng, nhưng hào phóng như vậy là lần đầu tiên, cho nên hắn hoài nghi là nàng có ý đồ khác.

Tạ Vân Cẩn vừa suy nghĩ, lại nhìn về phía Tạ nhị ca bên mép giường:

"Nhị ca, phiền huynh đem bánh và trứng gà qua đây cho đệ nhìn một chút"

Tạ Nhị Trụ nghe xong gật đầu đồng ý, vẫn là kiểm tra một chút, nữ nhân kia nói không chừng có thể hạ độc vào trong cháo và bánh trứng.

Nói thật hắn chưa từng thấy nàng ta hào phóng như vậy, chuyện xảy ra khác thường tất có vấn đề, vẫn là cẩn thận kiểm tra một chút liền tốt.

Bất quá sau khi Tạ Vân Cẩn kiểm tra xong, phát hiện căn bản trong cháo và bánh trứng đều không có độc, nữ nhân kia lại định giở trò gì?

Trong mắt Tạ Vân Cẩn loé lên một tia lạnh lùng, nhưng rất nhanh liền xoay lại hướng về phía bốn đứa nhỏ bên giường:

"Đều ăn đi"

Bốn đứa nhỏ đều đồng thanh mở miệng:

"Cha ăn trước"

Nghe xong lời nói của bốn đứa nhỏ, tâm Tạ Vân Cẩn hơi mềm đi một chút, đây đại khái là những người duy nhất trên đời có thể chạm đến sự mềm yếu trong tim hắn.

"Được, cha ăn cùng các con"

Bốn đứa nhỏ nghe xong, vui vẻ gật đầu, đi đến bên chiếc bàn nhỏ. Trong phòng, Tạ Nhị Trụ cũng bưng một bát cháo đút cho Tạ Vân Cẩn.

Đầu Tạ Vân Cẩn bị đả thương, không thể di chuyển, khẽ di chuyển một chút đầy liền choáng đến kịch liệt, hơn nữa còn muốn nôn.

Ngoài vết thương ở đầu, trước ngực hắn còn bị gãy ba cái xương sườn, lá lách còn chảy máu, cũng may lá lách không chảy nhiều máu lắm, uống thuốc dưỡng từ từ liền tốt, nhưng chân thì sao?

Vừa nghĩ đến chân, cả người Tạ Vân Cẩn liền trở nên âm trầm, tràn đầy lệ khí.

Trong phòng bếp, Lục Kiều nhanh chóng ăn xong một bát cháo, thật ra nàng còn muốn ăn nữa, bụng rất đói, nhưng nhìn lại thân thể mập mạp của mình, nàng đành phải từ bỏ, quyết định từ nay về sau phải khống chế khẩu phần ăn.