Chương 10: Giáo huấn điêu nô

“Chỉ là một cây nhân sâm thôi, hà tất phải tính toán chi li?” Mạc Tử Ngọc nhẹ giọng cười nói.

Lục Tiếu hừ một tiếng: “Tính toán chi li? Ngươi trở nên hào phóng từ khi nào vậy? Đừng quên viện này chỉ có một cây nhân sâm, do Vương phi ban thưởng, thực đơn ngươi làm cho thế tử cũng có nhân sâm, hiện giờ không có một cây này, sau này ngươi nấu cháo thế nào?”

Hồng Tiêu bưng một khay trái cây đi vào, khuyên nhủ: “Cô nương nếu hiện giờ không muốn truy cứu, ngươi cũng không cần ở bên cạnh châm ngòi thổi gió!”

“Hiện giờ bào nhị tức phụ nhi nổi danh đầu, người này tham là vì cấp Khổng ma ma bổ thân mình, nếu ta đem nhân sâm đòi về, không chỉ có vẻ không phóng khoáng, lại còn để lại thanh danh khắt khe với hạ nhân.” Mạc Tử Ngọc nhàn nhạt nói, “Nhưng chuyện của bào nhị tức phụ cũng không thể cho qua, Hồng Tiêu, ngươi cảm thấy việc này nên làm thế nào cho phải?”

Hồng Tiêu hơi hơi sửng sốt, con ngươi lay chuyển: “Cô nương hỏi lại ta, việc này ta cũng không biết nên làm thế nào cho phải, vẫn là để cô nương quyết định đi.”

“Ai, lần trước thu thập Vương tỷ như thế nào, lần này cứ thế mà làm thôi!” Lục Tiếu nôn nóng dậm chân, “Không cho bà ta ra oai phủ đầu, kẻo bà ta không biết viện này ai làm chủ!”

“Cô nương, nếm thử quả đào này đi.” Hồng Tiêu đưa cho Mạc Tử Ngọc một quả đào, lại gật gật cái trán Lục Tiếu, “Nha đầu ngốc, lần trước thu thập Vương tỷ đó là nhân chứng tang chứng đầy đủ tiện dựng tên tuổi, hiện tại thu thập bào nhị tức phụ giống người kia kiểu gì? Nếu vô duyên vô cớ đem người đi đánh, không phải là để bà ta chạy đến chỗ Nhị phu nhân cáo trạng sao? Còn không phải là cơ hội để Nhị phu nhân giáo huấn cô nương!”

Mạc Tử Ngọc nhận lấy qủa đào đào quả đào no đủ khiến nàng muốn ăn, nhẹ nhàng cắn một miếng rồi để sang bên cạnh.

Hồng Tiêu khẽ cười nói: “Cô nương sao lại không ăn? Ngày xưa người thích ăn nhất là quả đào đó.”

“Chờ lát nữa ăn đi, lúc này ta không muốn ăn uống.” Mạc Tử Ngọc nhàn nhạt cười nói, “Lục Tiếu, ngươi đi mời Thẩm ma ma đến một chuyến đi.”

“Vâng!” Lục Tiếu lông mày giương lên, vội vàng đi mời người.

Hồng Tiêu thêm một ít hương vào trong lư hương bên cạnh, nói: “Bào nhị tức phụ tuy tâm tư không ở Thu Thủy Uyển của chúng ta, nhưng cũng không nên đắc tội với bà ta. Nhân duyên của bà ta giống nhau, nam nhân của bà ta ở trong Vương phủ mặt ngây người mười năm sau, có quan hệ không tồi với Chưởng sự lão nhân trong Vương phủ, những người này tuy là hạ nhân, nhưng làm chuyện gì vẫn lag nên dựa vào bọn họ, nếu bằng mặt không bằng lòng với họ thì chẳng lẽ chúng ta cũng bị coi là vô pháp?”

“Ta biết ý của ngươi.” Mạc Tử Ngọc ngước mắt nhìn thoáng qua Hồng Tiêu, trong phòng này hương liệu thấp kém nên mùi hương quá nồng, làm nàng có chút đau đầu, do không tốt nên liền sai Hồng Tiêu dập tắt, tính tình thay đổi quá lớn không khỏi khiến cho người ta hoài nghi, “Ta ở Vương phủ không được srung ái không địa vị, những người này khinh ta giấu ta cubgx không nề hà, trước đây có lẽ ta còn đủ tâm tư này, bào nhị tức phụ chỉ cần không sinh sự thì tốt, nhưng hiện giờ lại tới thêm một Lưu ma ma, việc này chỉ sợ là không đơn giản. Ta lại gõ bà ta một hồi, nếu bà ta biết đúng mực sẽ tự động thu liễm, nếu không biết mà còn cố tình, ta cũng sẽ không lưu lại Thu Thủy Uyển một cái nội hoạn.”

Một lát sau, Lúc Tiếu đã mời được Thẩm ma ma đến đây.

Thẩm ma ma ước chừng cũng đoán được mục đích mà Mạc Tử Ngọc kêu bà đến đây, vẻ mặt đau khổ nói: “Hai ngày nay ta cũng chỉnh đốn Thu Thủy Uyển một chút, nhưng bào nị tức phụ này thực sự rất khó quản giáo, ỷ vào trượng phu của mình ở trong Vương phủ có hai phần mặt mũi, lại có Lưu ma ma ở sau lưng chống lưng khuyến khích, thật sự là rất lộng hành.”

“Ta hiểu nỗi khổ của bà, việc này cũng không phải do bà làm việc không tốt. Chỉ là ta không được Vương gia sủng ái, nên mới khiến cho những người này làm càn như thế, khiến cho các người đi theo cũng chịu ủy khuất.” Mạc Tử Ngọc bên trong con ngươi tràn ra ý cười doanh doanh, cười nhạt nói, “ Thẩm ma ma thất vọng cũng cảm thấy ta không có khả năng có ngày xuất đầu?”

“Không không không!” Thẩm ma ma vội vàng xua tay, “Nếu ta đã lựa chọn cô nương, cùng cô nương tiến thoái lưỡng nan, thì tất nhiên tin tưởng cô nương. Cô nương xinh đẹp lanh lợi, được Vương gia sủng ái đó là chuyện không sớm thì muộn.”

“Nếu Thẩm ma ma còn tin tưởng ta, thì nhờ Thẩm ma ma giúp ta làm một việc. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có ngươi có vài phần mặt mũi, có thể làm được chuyện này” Mạc Tử Ngọc vừa nghĩ vừa nói.

Thẩm ma ma rũ mi: “ Việc cô nương phân phó chính là......”

Lúc chạng vạng, Mạc Tử Ngọc gọi toàn bộ hạ nhân vào trọng viện.

“Bào nhị tức phụ nhi sao còn chưa tới?” Mạc Tử Ngọc liếc tất cả mọi người một cái nói.

Một cái tức phụ nhi nói: “Bà ấy thân thể không thoải mái còn đang ngủ!”

“ Chủ tử muốn dạy bảo, bà ta thế mà ngủ ngon giấc?” Lục Tiếu hừ một tiếng.

Tức phụ kia cười nói: “Có lẽ do giữa trưa cùng Lưu ma ma uống vài chén rượu, lại nổi gió, nên như vậy.”

“Nếu thân thể không thoải mái, chủ tử như ta cũng nên đi thăm một chút!” Dứt lời, Mạc Tử Ngọc đi trước Thúy Bình theo sau đi tới nhỏ giọng nói,bào nhị tức phụ nhi phòng đi đến

Bào nhị tức phụ nhi dùng tai nghe xem bên ngoài có động tĩnh gì, nghe được tiếng bước chân, bà ta bước nhanh trốn vào trong chăn giả bộ là đang ngủ.

Mạc Tử Ngọc bước vào đúng thời điểm bà ta đang giả vờ ngủ tiếng gáy vang lên như sấm.

“Vương phủ có quy củ hay không tự nhiên đâu ra ban ngày ban mặt lại uống rượu rồi ngủ?” Mạc Tử Ngọc nhẹ giọng hỏi.

Lục Tiếu lắc lắc đầu, dùng giọng điệu trào phúng nói: “Chớ nói Vương phủ quy củ nghiêm ngặt hạ nhân tầm thường cũng có thể làm càn. Đến chỗ này của Vương phủ là làm việc hay hưởng phúc?”

Lúc này Thúy Bình bưng một chậu nước lạnh bước vào, Mạc Tử Ngọc gật đầu một cái, nàng không lưu tình gì nữa đổ chậu nước lạnh xuống.

Bào nhị túc phụ nhi hét lên khi nước đổ xuống, vội vàng kinh hãi từ trên giường bò xuống, ve vuốt một hồi nước trên mặt, liền nhảy dựng lên đánh Thúy Bình: “ Đồ lẳng lơ, cũng dám khi dễ ta, muốn nhảy lên đầu ta hả, hôm nay ta phải đánh chết ngươi!”

Thúy Bình sợ hãi nhảy vào phía sau lưng Mạc Tử Ngọc mà trốn.

Mạc Tử Ngọc lạnh giọng quát: “Dừng tay ngay, Thúy Bình là nghe theo lời ta phân phó mà hành sự, ngươi chẳng nhẽ ngay cả ta cũng muốn đánh?”

Bảo nhị tức phụ nhị như con gà nhảy vào nồi nước sôi, trên mặt bừng bừng lửa giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi đây là có ý gì đây?”

“Để bà tỉnh rượu thôi” Mạc Tử Ngọc nhàn nhạt mà nói, “Nếu đã tỉnh rượu thì ra ngoài sân, đừng để mọi người chờ lâu! Nếu chưa tỉnh rượu trong phòng bếp có rất nhiều nước lạnh!”

Mạc Tử Ngọc so với thân mình cao lớn thô kệch của Bào nhị tức phụ thật là quá đơn bạc, nhưng trên người lại phát ra khí tức hung hăng áp đảo Bào nhị tức phụ.

Con người này nhìn Thất phu nhân trước mặt thì rất quen thuộc mà cũng rất xa lạ, trong lòng cảm thấy bồn chồn, giống như đối mặt với Nhị phu nhân, bà ta không tự chủ được mà sợ hãi đi lên.

Đây là thấy ma quỷ thật.

Mạc Tử Ngọc ra tới sân ngồi xuống cái ghế dưới tàng cây, lần nữa lấy mắt nhìn thoáng qua tất cả mọi người, cười nhạt nói: “Thật hay, ngoại trừ Lưu ma ma đang dưỡng thương ra, thì người của chúng ta đều tới đầy đủ. Thẩm ma ma bà nói một chút đi.”

Thẩm ma ma tiến lên phía trước, cất giọng nói: “Ta hôm may đi đến nhà kho một chuyến, cùng Trướng phòng tiên sinh bàn bạc một chút. Thu Thủy Uyển chúng ta chi phí đều là do bào nhị tức phụ đến phòng thu chi nhận, không nhận một phần ứng ký lục, đó là ngươi thiêm quá tự. Chỉ là người nhận đồ vật, cùng dùng đến chúng ta Thu Thủy Uyển đồ vật tựa như có chút xuất nhập.”

Mái tóc ướt dầm dề của bà ta Bào nhị tức phụ nhìn thoáng qua nói tiếp: “Xa chúng ta liền không nói, đơn nói tháng trước, ngươi đi nhà kho lấy một ít than phiến, hai chỉ tổ yến, hai thất lụa bố, có khác than hỏa hương liệu trái cây chờ. Tham phiến tổ yến còn có lụa bố chúng ta liền bóng dáng đều không có nhìn đến, mà than hỏa trái cât chờ vậy ngươi lấy thiếu một nửa.”

Thẩm ma ma cười lạnh một tiếng: “Bọn ta vẫn luôn cho rằng vì cô nương thất sủng nên phải thắt lưng buộc bụng không đỉ chi tiêu, xem ra thật sự không phải như vậy, phần lớn đồ vật đều bị ngươi ôm hết vào túi tiền của mình!”

“NGƯƠI NÓI BẬY!!!!” Bào nhi tức phụ nhi to tiếng chửi ầm lên “ Ai biết ngươi ở đó ghi mấy thứ này, chi bằng này đó lung tung đồ vật rối loạn, cũng muốn vu oan cho ta? Ta nói cho ngươi biết, không có cửa đâu!”

“ Biên?” Thẩm ma ma lạnh lùng cười “ Phòng thu chi ở đó chính là một bút ký, mỗi một bút là chính tay ngươi viết tự tay ký tên, giấy trắng mực đen ngươi không khống chế được ư!”

“Vài thứ kia là ta đi lấy, ta cũng về lấy, ai biết các thứ ti tiện trộm cắp đồ vật không thấy, các ngươi chẳng nghẽ tính toán làm ta bối nồi, bà đây nói cho các ngươi biết, không có cửa đâu!” Bào nhi tức phụ mắng to nói.

“Đồ vật là do ngươi đảm nhận, người liền phải bảo vệ đến cùng, đồ vật không thấy đương nhiên ngươi phải chịu toàn bộ trắc nhiệm”.Mạc Tử Ngọc mở miệng lạnh giọng nói, “ Nếu người sợ cái cái trách nhiệm này như vậy không bằng cứ giao cho Thẩm ma ma đi. Lần này sai lầm là sai lầm, cho dù ta cũng muốn tha cho ngươi, nhưng nhiều đồ như vậy,ta tổng phải cho các nàng một công đạo!”

“ Ngươi muốn làm gì?” Bảo nhị tức phụ nhi bắt đầu run sợ, thanh âm có chút run rẩy.

“ Đánh 30 trượng, xem về sau còn giám thất trách như vậy không.”Mạc Tử Ngọc lạnh giọng nói,

“ Nếu còn tái phạm, liền chỉ có hướng thận hành tư!”

“Ngươi dám đánh ta!” Bào nhị tức phụ nhi không nghĩ đến Mạc Tử Ngọc thật sự dám động thủ với ả”

“Khương Liễu, ngươi xem xem! Trước kia ngươi là thủ hạ ở chỗ ta ngươi kiếm ăn như thế nào? Ngươi còn chưa xuát đầu, đã muốn làm nhục ta, hôm nay ta phải bẩm báo lên với Nhị phu nhân, bẩm báo lên Vương gia. Chính là đem thiên nghe cái lỗ thủng, ta sẽ làm ngươi không thực hiện được!”

“Nếu không tự ngẫm lại lời mình nói phạt ngươi vả mồm 20 cái.” Mạc Tử ngọc dùng giọng nói dửng dưng.

“Thẩm ma ma đem bà ta đi vả miệng, ngươi tới giám sát chấp hành!”

“Vâng!”

Thẩm ma ma cùng hai tâm phúc bên người đem nhị tức phụ nhi ấn xuống đất lấy một mảnh giẻ lau nhét từ chút từng chút vào trong miệng, “ Bạch bạch bạch”vừa nhét giẻ vừa thêm mấy cái bạt tai.

Phía trước vẫn luôn cùng bào nhị tức phụ nhi giờ phút này chứng kiến sợ hãi chỉ biến đứng một bên nhìn, không dám nhiều lời.

Mạc Tử Ngọc cảm thấy vô vị không mấy hứng thú, xoay người chuẩn bị vào nhà lúc này nghe được tiếng bên ngoài có người kêu “Vương gia giá lâm!”