Trong nguyên tác, sau khi gia đình bị tàn phá, Hạ Dực được Tạ Dữ Trì cứu và đưa về nhà. Dần dần, trong quá trình sống cùng nhau, anh nảy sinh tình cảm với Tạ Dữ Trì, nhưng vì mối thù gia đình mà không dám bày tỏ tình cảm của mình. Chỉ đến khi giành lại quyền lực, tình yêu mãnh liệt của anh mới thực sự bùng nổ. Đây là một kiểu nhân vật điển hình, ban đầu có vẻ xa cách, nhưng cuối cùng lại thể hiện tình cảm sâu đậm.
Sự xuất hiện của Giang Thanh Từ ở giai đoạn đầu càng khiến cho Hạ Dực chịu áp lực nhiều hơn. Tạ Dữ Trì, vì tính cách, dù cứu người cũng sẽ không đòi hỏi sự trả ơn, điều này tạo cơ hội cho Giang Thanh Từ - một kẻ giả mạo. Khi Giang Thanh Từ thấy Hạ Dực, sau khi rửa sạch máu, lộ ra một gương mặt điển trai, cậu liền động lòng, tự nhận mình là ân nhân của Hạ Dực. Khi phát hiện Hạ Dực có tình cảm với Tạ Dữ Trì, cậu còn nhiều lần lợi dụng lúc Tạ Dữ Trì vắng mặt để âm thầm quyến rũ Hạ Dực, mong muốn nhận được sự đền đáp từ ân nhân…
【001, những chuyện này là có ý nghĩa gì?】 Nghe đến đây, Giang Thanh Từ đã hoàn toàn bối rối.
001 dừng lại một chút, rồi không cảm xúc thuật lại: 【Đây là nhiệm vụ tiếp theo mà cậu cần hoàn thành.】
【Nhiệm vụ tiếp theo?】 Giang Thanh Từ cố gắng nhớ lại những gì vừa nghe, và đột nhiên hiểu ra, mắt liền mở to: 【Anh muốn tôi quyến rũ Hạ Dực sao?】
001: 【...】
001: 【Không phải tôi, mà là cốt truyện.】
Giang Thanh Từ không quan tâm là ai yêu cầu, cậu lập tức nổi giận: 【Cái gì cơ! Tôi cực khổ cứu anh ta về, chẳng lẽ chỉ để tôi quyến rũ anh ta thôi sao?】
001: 【... Thực ra, là Tạ Dữ Trì cứu người.】
Giang Thanh Từ hùng hồn đáp lại: 【Lẽ ra tôi có thể thoải mái ngồi trên lưng Tạ Dữ Trì, được cõng về nhà, nhưng vì anh ta phải tự mình đi bộ về. Chẳng lẽ không phải tôi cũng có công cứu người sao?】
001: 【...】
【Không còn gì để nói à? Dù sao tôi cũng mặc kệ, tôi sẽ không quyến rũ ai hết.】
Giang Thanh Từ nói, cảm thấy mình thật sự rất oan ức, liền nhảy bật dậy khỏi giường, tức giận: 【anh muốn tôi quyến rũ anh ta? Tôi càng không muốn, tôi sẽ bắt anh ta làm việc cho tôi!】
001 không ngăn cản, chỉ lạnh lùng nhìn Giang Thanh Từ đang lúng túng giãy giụa trên giường, mặc áo ngủ và đi dép lê, rồi bùm bùm chạy ra ngoài phòng khách.
Căn phòng trọ nhỏ chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách. Giang Thanh Từ và Tạ Dữ Trì chia sẻ chung một phòng ngủ, còn Hạ Dực, người được tạm thời nhặt về, thân phận không rõ ràng, đương nhiên không thể ngủ chung với họ, chỉ có thể nghỉ ngơi trên chiếc sofa nhỏ trong phòng khách. Trên người anh vẫn còn thương tích chưa lành, lúc này đang dựa vào sofa nhắm mắt dưỡng thần, nhưng bỗng nghe tiếng bước chân dồn dập tiến đến.
Tạ Dữ Trì đã ra ngoài làm việc từ sớm, trong phòng chỉ còn lại hai người, Hạ Dực không cần phải suy nghĩ nhiều cũng biết đó là ai.
Nhưng anh vẫn mở mắt ra, bởi vì anh nghe thấy tiếng bước chân dường như đang hướng về phía mình.
Nhưng ngay khi mở mắt, anh bị chói mắt bởi một mảng trắng.
Và chủ nhân của mảng trắng đó dường như không hề hay biết, “Hạ Dực, không phải tôi đã nói muốn anh trả ơn tôi sao? Anh không có tiền thì không sao, nhưng tại sao lại mặt dày ngồi lười biếng ở đây?”
Khi nói chuyện, mảng trắng đó còn run rẩy theo cảm xúc của chủ nhân.
Hạ Dực cố gắng rời ánh mắt khỏi mảng trắng đó.
Anb giọng khàn, thấp giọng nói: “Cậu sao lại… Mặc thế này mà ra ngoài?”
Giang Thanh Từ nhướng mày, nhìn xuống bộ quần áo mình đang mặc.
Gần đây trời bắt đầu ấm lên, trong phòng trọ không có điều hòa, nên cậu mặc bộ áo ngủ tay ngắn và quần đùi. Nghe Hạ Dực nói vậy, cậu tưởng áo ngủ của mình có vấn đề gì, nhưng sau khi xem xét kỹ thì không thấy gì lạ, liền nghĩ rằng Hạ Dực chỉ đang cố ý lảng tránh.
Cái nóng bức bối làm Giang Thanh Từ cảm thấy khó chịu, nghĩ đến việc 001 vừa yêu cầu cậu quyến rũ người khác, cậu tức giận, liền đá vào chân Hạ Dực: “Đừng có đánh trống lảng!”
Hạ Dực lại bị ánh mắt của mảng trắng ấy thu hút, ngay cả cú đá vào người cũng cảm thấy không đủ mạnh.
Quá ngắn.
Sao có thể mặc quần đùi ngắn như vậy ra ngoài chứ?
Hạ Dực cố gắng kiểm soát ánh mắt của mình, nhưng thực tế là toàn bộ sự chú ý của anh đều tập trung vào đôi chân trắng nõn ấy, không thể rời đi.
Đôi chân của thiếu niên thon thả và nhỏ nhắn, không có chút mỡ thừa, thậm chí còn mảnh hơn cả cánh tay của Hạ Dực. Nhưng khi cử động, đôi chân ấy lại toát ra cảm giác mềm mại, đầy sức sống. Bộ quần đùi mỏng manh mà Giang Thanh Từ mặc khiến Hạ Dực có thể nhìn thấy toàn bộ đường cong của đôi chân, thậm chí còn thấy rõ những vết hằn nhạt trên da trắng tinh khi bị quần ép vào, tạo nên một hình ảnh ái muội trên làn da.
“Nhà này chỉ có tôi là sâu gạo cũng đủ rồi, anh là người lớn như vậy, sao lại nằm đây không làm gì cả?” Giang Thanh Từ tiếp tục trách móc Hạ Dực.
Giang Thanh Từ chỉ nghĩ rằng Hạ Dực cúi mắt là do đang nhẫn nhịn, vì dù sao cậu cũng là ân nhân cứu mạng, Hạ Dực chẳng dám làm gì cậu, nên cậu không chút kiêng nể, kéo tay Hạ Dực.
Hạ Dực không hề yếu ớt, ngược lại, khi còn là thiếu gia nhà họ Hạ, anh có cả một tầng lầu đầy thiết bị tập luyện, cao khoảng 1m90, cơ bắp trên người rất rắn chắc. Chính vì vậy, dù bị truy sát liên tục, anh vẫn sống sót và hồi phục nhanh chóng. Sau vài ngày tĩnh dưỡng, vết thương trên người anh đã đóng vảy.
So với anh, Giang Thanh Từ là một kẻ yếu ớt, được người trúc mã tốt bụng nuôi dưỡng trong nhà, không bao giờ phải lao động tay chân, ăn uống cũng kén chọn. Nếu Hạ Dực muốn phản kháng, Giang Thanh Từ chắc chắn không thể cưỡng ép được anh, ngay cả khi Hạ Dực không phản kháng, cậu cũng phải dùng hết sức mới có thể kéo người đi.
001 biết rõ điều này, nên không ngăn cản Giang Thanh Từ.
Nhưng điều nó không ngờ là, khi Giang Thanh Từ kéo Hạ Dực, cậu lại không gặp chút cản trở nào, dễ dàng kéo người từ trên sofa đứng dậy.
【Ký chủ.】
Giang Thanh Từ đang giữ chặt tay Hạ Dực, một bên cảnh giác sợ anh ta vùng ra, một bên tìm kiếm việc gì đó để Hạ Dực làm, nên đáp lại 001 một cách qua loa: 【Gì vậy?】
【Cậu không thấy kỳ lạ sao? Hạ Dực cao hơn cậu một cái đầu, mà vẫn để cậu kéo đi.】
Giang Thanh Từ quay đầu nhìn Hạ Dực.
Người đàn ông đứng trầm lặng phía sau cậu, dáng người cao lớn, mặc bộ quần áo lớn nhất trong nhà, nhưng vẫn căng ra bó sát người, cơ ngực đồ sộ khiến chiếc áo thun căng chặt không còn nếp gấp nào. Hình bóng của anh đủ để che phủ toàn bộ người Giang Thanh Từ, trông thật đáng sợ.
Nhưng Giang Thanh Từ không hề sợ anh ta chút nào. Dù Hạ Dực có cao lớn như vậy, thậm chí trên mặt có vết bầm và trầy xước.