Quyển 1- chương 6: Hàng giả

Trước khi mở mắt, Hạ Dực đã nghĩ rằng mình sẽ chết.

Sau khi ông nội qua đời, Hạ Dực kiệt quệ vì phải trốn chạy khỏi sự truy sát của người chú, cuối cùng đến mức ngất xỉu.

Anh tưởng rằng mình sẽ không bao giờ tỉnh lại, nhưng trong cơn mê man, anh nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng như dòng suối chảy.

“Tôi không sợ đâu…”

“Không phải là người xấu chứ?”

“… Cứu đi.”

Rõ ràng là sợ hãi, rõ ràng là lo lắng anh là người xấu, nhưng vẫn quyết định cứu anh.

Ý nghĩ muốn gặp người đó giống như chiếc phao cứu sinh, Hạ Dực bám chặt vào nó, cố gắng thoát khỏi vực sâu tuyệt vọng.

Cuối cùng, Hạ Dực mở mắt.

Ánh đèn trắng chiếu thẳng vào mắt làm anh không quen, phải nheo mắt lại.

Nhưng khi anh mở mắt lần nữa, một thứ còn sáng chói hơn ánh đèn hiện ra trước mặt.

Đó là một thiếu niên.

Dưới ánh sáng trắng, vẻ đẹp của thiếu niên còn rực rỡ hơn cả ánh sáng, ngay cả Hạ Dực, người luôn thờ ơ với cái đẹp, cũng không khỏi ngẩn ngơ.

Đôi mắt mèo với độ cong tuyệt đẹp khi nhìn thấy Hạ Dực mở mắt, liền cong thành hình lưỡi liềm duyên dáng: “Anh tỉnh rồi à?”

Đó chính là giọng nói dễ nghe mà anh đã nghe trong giấc mơ.

Hạ Dực thật sự không thể nói nên lời, môi anh mấp máy vài lần, mới khó khăn hỏi được hai chữ: “Cậu là…”

Nhưng anh không ngờ rằng, Giang Thanh Từ lại đang chờ đợi câu hỏi này.

“Không cần hỏi,” cậu lập tức đáp, “Tôi là Giang Thanh Từ, chính là ân nhân cứu mạng của anh!”

Hạ Dực: “……”

001: 【……】

“Anh muốn báo đáp tôi đúng không?” Giang Thanh Từ nói, không thể chờ thêm được nữa, liền đưa tay ra trước mặt Hạ Dực, “Rất đơn giản, đưa tiền đây! Đưa hết tiền anh có cho tôi.”

Hạ Dực: “……”

001: 【…… Ký chủ, không ai yêu cầu báo đáp kiểu này cả, trông cậu cứ như đang cướp vậy.】

Nói xong, 001 lại cảm thấy đau đầu.

Thật kỳ lạ, rõ ràng chỉ là một hệ thống, tại sao lại cảm thấy đau đầu nhỉ?

……

Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, Giang Thanh Từ vẫn còn ngơ ngác.

Chỉ đến khi rửa mặt xong và bước ra phòng ngủ, cậu mới nhìn thấy Hạ Dực ở ngoài phòng khách và nhớ lại, hôm qua cậu cùng Tạ Dữ Trì đã nhặt người đàn ông này về nhà.

Nghĩ đến đây, Giang Thanh Từ liền tức giận.

【001, tại sao anh không nói cho tôi biết rằng tôi phải nuôi con sâu gạo này một thời gian mới lấy được tiền?】

Làm hại cậu tối qua vui mừng quá sớm.

001: 【…… Vì cậu quá vội vàng.】

Khi Giang Thanh Từ đang phàn nàn, trong phòng khách không chỉ có Hạ Dực mà còn có Tạ Dữ Trì.

Tối qua, Tạ Dữ Trì bận rộn ở quán bar đến rạng sáng, sau đó lại đi làm thêm, đến khi về thì Giang Thanh Từ đã ngủ, còn Hạ Dực thì do cú sốc giữa thực tế và tưởng tượng quá lớn mà không thể ngủ lại được.

Những lời nói vội vã của Giang Thanh Từ làm Hạ Dực tỉnh lại.

Anh đã tưởng rằng mình gặp được người định mệnh, nhưng lại không ngờ rằng người định mệnh của anh, ân nhân cứu mạng của anh, lại là kẻ đòi hỏi trả ơn.

Nhìn quanh phòng, phần lớn đồ đạc đều có đôi có cặp, nghĩa là trong căn phòng này, ngoài Giang Thanh Từ ra, còn có một người khác, và người đó có thể có mối quan hệ rất thân thiết với Giang Thanh Từ, thậm chí có thể chung sống trong một phòng.

Người định mệnh của anh… bên cạnh đã có người khác.

Khi Tạ Dữ Trì tra chìa khóa vào ổ khóa và bước vào phòng trọ, trong lòng Hạ Dực vang lên một âm thanh không rõ là thất vọng hay đau xót.

Đây là… người đàn ông sống chung với Giang Thanh Từ.

Khi Tạ Dữ Trì vào cửa, thấy anh ta đã tỉnh, anh hơi ngạc nhiên: “Anh tỉnh rồi?… A Từ đâu?”

A Từ.

Trong lòng Hạ Dực, suy đoán về mối quan hệ giữa hai người càng trở nên nặng nề hơn, nhưng như sợ rằng sẽ nghe phải câu trả lời không mong muốn, anh ta vẫn không mở miệng hỏi, chỉ nhỏ giọng nói: "Cậu ấy đang ngủ… Xin lỗi, đã làm phiền các người.”

Anh càng cảm thấy mình là một sự tồn tại dư thừa trong căn phòng này, ngay cả vết thương trên người cũng không còn quan tâm, lập tức đứng dậy từ trên ghế sofa: “Tôi đã ngủ lại đây một đêm, thật là quá đáng. Nếu A Từ tỉnh, xin hãy nói với cậu ấy rằng, ơn cứu mạng tối qua, tôi nhất định sẽ trả ơn.”

Không hiểu sao, anh cũng dùng cách xưng hô mà Tạ Dữ Trì dành cho Giang Thanh Từ.

Tạ Dữ Trì chưa kịp nói gì, đã thấy anh lảo đảo, vội vàng tiến lên đỡ.

“Đừng lo lắng về việc làm phiền chúng tôi. Vết thương của anh nghiêm trọng như vậy, hãy đợi lành rồi hẵng nói.” Tạ Dữ Trì khuyên nhủ một hồi, mới khiến Hạ Dực quay lại nằm trên ghế sofa.

Nhưng dù Tạ Dữ Trì có thái độ ôn hòa đến đâu, trong lòng Hạ Dực lại trào dâng một cảm giác tội lỗi kỳ lạ.

“Đợi vết thương lành, tôi sẽ lập tức rời đi.”

Đúng lúc này, Giang Thanh Từ từ phòng ngủ bước ra, vừa vặn nghe được câu nói đó.

Rời đi?

Anh ta tính bỏ chạy sao?

Không thể nào!

Nhưng khi thấy Tạ Dữ Trì vẫn đang ở bên cạnh, Giang Thanh Từ thông minh hơn, không nói thẳng về chuyện báo đáp trước mặt Tạ Dữ Trì, chỉ xoa xoa bụng, nói: “Tạ Dữ Trì, tôi đói quá, có bữa sáng không?”

“Anh sẽ đi chuẩn bị ngay.” Tạ Dữ Trì thấy cậu trông còn ngái ngủ, trong lòng mềm nhũn, liền đứng dậy đi chuẩn bị bữa sáng cho Giang Thanh Từ.

Khi Tạ Dữ Trì rời đi, Giang Thanh Từ lập tức như một tên trộm, nhanh chóng chạy đến trước mặt Hạ Dực, hạ giọng hỏi: “Anh vừa nói gì? Anhmuốn chạy trốn sao?”

Hạ Dực nhất thời không biết cậu định làm gì, theo bản năng nhìn về phía bóng dáng của Tạ Dữ Trì.

Ánh mắt đó bị Giang Thanh Từ hiểu lầm là cầu cứu, cậu lập tức giơ tay lên, che miệng Hạ Dực lại.

Lòng bàn tay mềm mại áp sát vào đôi môi của người đàn ông.

Một mùi hương ngọt ngào không chút che giấu xộc vào mũi Hạ Dực.

Yết hầu người đàn ông khẽ di chuyển.

Sợ anh giãy giụa, Giang Thanh Từ lại nhấc một chân lên, đặt lên đùi Hạ Dực. Trên đùi Hạ Dực cũng có vết thương, nhưng khi chân mềm mại trắng nõn của Giang Thanh Từ chạm vào vết thương, cảm giác đau đớn lại bị thay thế bởi một cơn rùng mình kỳ lạ.

Vì nghĩ Giang Thanh Từ là ân nhân cứu mạng, Hạ Dực nhịn xuống không phản kháng.

“Anh không thể đi,” sợ Tạ Dữ Trì nghe thấy, Giang Thanh Từ hạ giọng đến mức gần như thì thầm vào tai Hạ Dực, “Anh phải báo đáp tôi xong rồi mới được đi, biết không?”

Cậu không thể để cho tiền của mình chạy mất!

Giờ phút này, mối quan hệ giữa Giang Thanh Từ và Tạ Dữ Trì trong lòng Hạ Dực càng trở nên khó hiểu.

Nếu giữa họ không phải là mối quan hệ như anh tưởng, thì tại sao Giang Thanh Từ lại cố tình đuổi Tạ Dữ Trì đi trước để nói những lời như thế này với anh?

Còn nếu giữa họ thực sự là mối quan hệ như anh nghĩ…

Tại sao Giang Thanh Từ lại dán sát vào anh, câu dẫn anh?