“Người đâu————” Lý Viên khóe miệng chậm rãi cong lên, ở dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, ôn nhu nói: “Truyền thái y”.
Thần quý phi nương nương triệu kiến, thái y tất nhiên trong chốc lát không dám trễ nãi vội vả chạy tới, hắn vừa vào nhà nhìn thấy cả phòng tần phi, không khỏi sửng sốt trong lòng liền có dự cảm xấu.
“Vi thần tham kiến quý phi nương nương, quý phi nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”. Vương thái y quỳ xuống đất dập đầu lạy nói.
Lý Viên gật đầu nói: “Thái y mời đứng lên”.
Đợi sau khi đứng dậy, Lý Viên thản nhiên nói: “Lý Tu nghi thân thể dường như khó chịu, xin mời thái y thay nàng chẩn mạch!”
Vương thái y này nhiều năm làm ngự y vừa nhìn tình huống ở trong lòng liền có chút ít suy đoán, ngầm thở dài, hắn cung kính nói: “Dạ”.
Cho nên tần phi cả điện đều nín thở tĩnh khí soi mói nhìn, Vương thái y đem tay đặt lên cổ tay của Lý Phương.
Ước chừng nửa khắc đồng hồ, Vương thái y thu tay lại bước đến trước người Lý Viên, cẩn cẩn thận thận nhìn một chút thần sắc của nàng, Lý Viên nhìn hắn như vậy trong lòng liền đoán được tám, chín phần kết quả, nàng thật sâu hít vào một hơi, nói: “Thái y cứ nói đừng ngại”.
“Hồi nương nương” Vương thái y khom người nói: “Theo như mạch tượng, Tu nghi nương nương thân thể đã có thai hai tháng”.
Một tiếng ầm vang lên, Lý Viên ở trong nháy mắt có một loại cảm giác thiên toàn địa chuyển.
Mà Lý Phương ngồi trên tú đôn, thì đôi mắt lại bắn ra ánh lửa, chỉ thấy nàng gắt gao nhìn sắc mặt tái nhợt kia, trong bụng là không ngăn được một trận khoái ý.
Hãy chờ xem! Hãy chờ xem! Một ngày nào đó hết thảy của ngươi cũng sẽ bị ta đoạt lại.
Lý Viên nhìn vẻ mặt cao ngạo, hướng nàng thị uy dường như đang vuốt ve bụng của Lý Phương lại chỉ cảm thấy buồn cười vô cùng.
Lệ phi đứng ở bên cạnh Lý Phương đem vẻ mặt hai tỷ muội này thu hết vào mắt, chỉ nhìn nàng vung khăn gấm trong tay ra vẻ nũng nịu hô: “Ai u..... Lý muội muội mang thai long duệ, đây cũng là thiên đại hảo sự a! Nương nương cùng Lý muội muội lại là thân tỷ muội, cái này thật đúng là một đoạn giai thoại trong hậu cung a!”
“Lệ phi——–Bổn cung hiện tại không muốn nghe ngươi nói chuyện, lập tức ngậm miệng lại cho bổn cung”.
Lý Viên ánh mắt hung hăng trừng Lệ phi có vẻ đột nhiên cứng ngắc trên mặt.
Thần quý phi nương nương quát lớn tiếng, khiến cho cả Cam Tuyền cung yên tĩnh không tiếng động.
Lý Viên biết mình hiện tại hẳn là phải ra vẻ rộng lượng hiền hòa trước mặt mọi người.
Nhưng là nàng làm không được.
Lệ phi trong mắt đột nhiên tóe ra vẻ ghen ghét, đang nghĩ há mồm nói mấy câu, thì một tiếng “Hoàng thượng giá lâm————” lại làm cho nàng, trong nháy mắt nhẹ nhàng quỳ xuống.
“Nô tỳ tham kiến hoàng thượng, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”. Cả điện này ngoại trừ Lý Viên tất cả đều cúi đầu lạy nói.
Phong Thành Vũ một đôi mắt đen quét qua mọi người, trực tiếp quay đầu nhìn vào vẻ mặt quật cường của Lý Viên.
Hắn hoàn hồn một chút, giơ tay lên, thản nhiên nói: “Tất cả đứng lên đi!”
Đợi mọi người đứng dậy xong, Phong Thành Vũ lông mày vừa nhíu, nhìn Lệ phi còn quỳ trên mặt đất, không vui nói: “Lệ phi vì sao còn quỳ trên mặt đất?”
Chỉ thấy Lệ phi ngẩng đầu lên, một khuôn mặt diễm lệ tinh xảo như điêu khắc, lộ ra cỗ thần sắc cực kỳ ủy khuất: “Nô tỳ lắm mồm nói lời không nên nói, chọc giận quý phi nương nương thật là không dám đứng dậy”.
Phong Thành Vũ liếc nhìn vẻ mặt Lý Viên vẫn không chút thay đổi, xoay đầu lại hướng nhìn nàng thản nhiên nói: “Nếu là như thế, vậy thì quỳ đi!”
Lệ phi ngẩng đầu lên không thể tin nhìn Phong Thành Vũ.
Mà Phong Thành Vũ cũng không nhìn nàng một cái, ngược lại sải bước tiêu sái đến bên cạnh Lý Viên, cúi người ở bên tai nàng nói nhỏ.
Chúng tần phi trơ mắt nhìn hoàng thượng như thế nào hỏi cũng không hỏi liền thiên vị quý phi nương nương, trong khoảng thời gian ngắn trong lòng vừa dâng lên chút hả hê liền thu liễm lại không ít.
Tin tưởng hắn? Lý Viên ánh mắt nhìn Lý Phương ở phía dưới đang khó nén vẻ hưng phấn.
Nàng ở trong lòng lạnh lùng hừ một tiếng, tin tưởng hài tử trong bụng Lý Phương không phải của hắn sao?
Lý Viên khẽ lui về sau một bước, cúi người nói: “Nô tỳ chúc mừng hoàng thượng, Vương thái y bắt mạch, Lý Tu nghi xác định là đã mang thai”.
Phong Thành Vũ nghe vậy, một đôi mày kiếm trong giây lát vén cao lên, hắn gắt gao nhìn thẳng Lý Phương phía dưới, trong thanh âm tràn đầy âm khí hỏi: “Thái y, nói là sự thật?”
Thái y nghe vậy, trong lòng kêu to không tốt, hắn phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, run rẩy nói: “Hồi bẩm hoàng thượng..... Tu nghi nương nương đúng là đã có thai hơn hai tháng”.
“Hoàng thượng” bên này thái y vừa dứt lời, bên kia Lý Phương liền tiến đền mấy bước nhu hòa nói: “Nô tỳ có thể vì hoàng thượng dưỡng dục long tử, quả thật——-”
“Ba————-” lời nàng còn chưa dứt, Phong Thành Vũ một tay ném rơi chén trà nhỏ trên cái bàn bên cạnh, thanh âm đồ sứ vỡ vụn chói tai làm cho chúng tần phi cả phòng đều run rẩy nín bặt.
Lý Phương sắc mặt lại càng trắng bệch, trong lòng nàng vốn có quỷ, lại bị cái này làm cho sợ đến hồn phi phách tán, chỉ thấy nàng phù phù một tiếng quỳ rạp xuống đất, trên mặt hiện ra vẻ bi thương, nói: “Hoàng thượng, nô tỳ thật là mang thai long tử a..... Chính là ngày mười hai tháng ba đó, hoàng thượng ở Hương Vu điện, lúc thay y phục đã lâm hạnh nô tỳ a!”
Nàng hôm nay sở dĩ muốn ở nơi này trước mắt bao người nói ra tin tức kia, trừ muốn hung hăng dẫm đạp con tiện nhân Lý Viên kia, nguyên nhân trọng yếu chính là——-Đại Chu triều đã quy định tần phi thị tẩm là phải được ghi chép lại.
Nếu không cho dù có con cũng là danh bất chính ngôn bất thuận.
Phong Thành Vũ nghe nàng mở miệng một tiếng Hương Vu điện, mở miệng một tiếng hài tử, trên mặt vốn là vẻ cuồng nộ lại bỗng trở nên biến đổi.
Lý Viên một bên thấy rõ, trong lòng lại càng đau không chịu nổi. Nàng cười mình ngu ngốc, cười mình quả nhiên bị mấy năm hắn sủng ái làm ra thói quen, thế nhưng bắt đầu kỳ vọng hắn có thể toàn tâm toàn ý với mình, một dòng nước mắt ấm áp làm sao cũng không ngăn được từ khóe mắt chảy xuống làm cho nàng trong nháy mắt có loại cảm giác mất hết can đảm.
Phong Thành Vũ khẽ nghiêng người, nhìn thấy bộ dáng của nàng đột nhiên sửng sốt, hắn nhíu nhíu may xoay người về phía Lý Phương đang quỳ dưới đất thần sắc khó lường nói: “Lý Tu nghi nếu mang thai hoàng tự cũng là có công, ngay hôm nay liền phong làm Phương tần đi!”
Phong Thành Vũ lời nói vừa dứt, trong Cam Tuyền cung chúng tần phi không khỏi nhất tề sửng sốt, hoàng thượng một khắc trước còn bộ dạng tức giận bừng bừng, làm sao trong thời gian ngắn lại tấn phân vị cho nàng đây!
“Nô tỳ tạ chủ long ân!” Lý Phương lúc này mặt cũng không liếc, nàng cả người run rẩy khó nén hưng phấn dập đầu lạy tạ.
Nhiều năm như vậy, rốt cục nàng đã đợi được đến ngày hôm nay rồi!
Chúng tần phi bất kể nghĩ trong lòng như thế nào thì ngoài mặt đều là một vẻ mặt vui mừng, các nàng nhất tề chúc mừng: “Chúc mừng hoàng thượng có thêm long tự”.
Song nam nhân kia vốn nên cao hứng nhất trên mặt lại không thấy nửa điểm hỉ khí, hắn không nhịn được nói: “Được rồi, trở về hảo hảo dưỡng đi! Các ngươi tất cả cũng đi xuống đi!”
Chúng tần phi trong lòng đều khó hiểu cúi người đáp ứng, mỗi người trước khi rời đi đều có thâm ý nhìn Lý Viên một cái.
Nói vậy vị độc sủng lục cung Thần quý phi nương nương này, hiện nay trong lòng nhất định là cực kỳ đặc sắc.
Đợi sau khi mọi người lui ra, trên đại điện lúc này cũng chỉ còn Phong Thành Vũ cùng Lý Viên hai người.
Lý Viên không nghĩ lúc này đối mặt với hắn, cho dù là trong lòng từng lần một nói với mình hắn là hoàng thượng, hắn muốn cùng người đàn bà kia lên giường muốn cho nữ nhân nào mang thai cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Dù đã hết lần này đến lần khác tự nói với mình như vậy, nhưng lại không thể làm cho lòng nàng có một tia an ủi như cũ.
Nếu như ngươi không đối với ta tốt, ta liền sẽ không sinh ra ý nghĩ xằng bậy không nên có.
Nếu như ngươi không đối với ta đặc biệt, ta liền sẽ không cho mình thật đặc biệt.
“Thần, thần thϊếp....
Đột nhiên cảm thấy có chút nhức đầu.....” Lý Viên sắc mặt trắng bệch cúi đầu xuống, bối rối luống cuống nói: “Thần thϊếp cáo lui” nói xong, cũng không xem sắc mặt của Phong Thành Vũ, giống như một con thỏ bị kinh sợ thật lớn, hướng bên trong điện chạy đi.
Phong Thành Vũ nhìn bóng lưng nàng không có chút nào hình tượng của một quý phi, vốn là sắc mặt cực kỳ không tốt lúc trước lại khẽ lộ ra chút nụ cười, hắn lắc đầu chậm rãi đi theo.
Lý Viên ngã ở trên mặt giường gỗ tử đàn khắc hoa, đem đầu của mình chôn thật sâu ở gối thêu, chỉ chốc lát sau đã nghe thấy từng đợt tiếng khóc nức nở từ bên trong truyền ra.
Phong Thành Vũ nhíu mày, cất bước liền đi tới bên giường.
Cảm giác được hơi thở hắn nhích lại gần, âm thanh khóc dưới gối đột nhiên dừng lại.
Phong Thành Vũ vươn một ngón tay thon dài chọc vào lưng áo Lý Viên nói: “Làm sao lại ngừng? Khóc tiếp đi a!”
Đây là một nam nhân xấu tới cỡ nào a!
Lý Viên trong lòng vốn đang tức, nghe vậy lại càng giận dữ, ương ngạnh trừng mắt lớn tiếng nói: “Thần thϊếp không có khóc, không có khóc”.
Phong Thành Vũ nhíu mày, hừ lạnh một tiếng nói: “Ừ! Ngươi không có khóc, ngươi chính là đang cười đấy!”
“Nô tỳ chính là đang cười!” Lý Viên ánh măt đỏ rực trừng trừng, khuôn mặt giễu cợt nói: “Hoàng thượng mừng vì có long tử chính là chuyện đại hỉ sự a! Nếu là chuyện vui, thần thϊếp tự nhiên là phải cười”.
Lý Viên tiến cung nhiều năm như vậy Phong Thành Vũ chưa từng thấy qua nàng có thái độ chanh chua như thế, trong khoảng thời gian ngắn cũng có chút ít sửng sốt, nhớ lại nàng tại sao lại có phản ứng này, trong lòng không những không giận mà ngược lại còn có chút thoải mái.
Lý Viên nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Phong Thành Vũ, không khỏi lại càng đau xót trong lòng, nàng thật ghét mình bây giờ, sắc mặt tràn đầy ghen ghét nhất định là rất xấu xí.
Nhưng là nàng không thể khống chế được mình a!
Đối mặt với sự “Phản bội” đột nhiên của hắn cùng phát hiện mình bắt đầu “xấu xa”, làm cho Lý Viên khó có thê nhẫn nại khóc rống thất thanh.
Trên khuôn mặt anh tuấn của Phong Thành Vũ khẽ xuất hiện thần sắc bối rối, hắn vội vàng đem Lý Viên khóc thương tâm ôm vào trong ngực.
Cho dù nàng liều mạng giãy dụa, cũng không buông tay.
“Được rồi!” Phong Thành Vũ ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói: “Đứa bé kia không phải của trẫm!”