Lý Viên nửa nằm ở trong ngực Phong Thành Vũ, mặc hắn một lần lại một lần vuốt bụng mình.
Nàng không ngốc, nàng biết Phong Thành Vũ hôm nay nói ra như vậy tất có nguyên do không giải thích được, lời nói hoang đường vô cùng như vậy nhất định là có nguyên nhân gì đó.
Nhưng là cái nguyên nhân này, nàng do dự nhìn vào mắt người nam nhân này.
Nàng không dám hỏi.
“ Ngươi đang mang thai, đem thân thể dưỡng tốt, sinh cho trẫm một hoàng nhi mạnh khỏe cứng cáp” sau một lúc lâu Phong Thành Vũ ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói.
Lý Viên cho tới bây giờ cũng chưa có thấy qua bộ dáng cẩn thận từng ly từng tí như vậy của hắn, không khỏi bật cười: “Hoàng thượng làm sao lại biết hắn là hoàng tử, nếu là công chúa thì người sẽ không thích sao?”
Phong Thành Vũ nhíu mày, vẻ mặt kiên định nói: “Nhất định là nhi tử”.
Ta xem ngươi hy vọng có nhi tử muốn điên rồi a!
Lý Viên ở trong lòng khinh thường bĩu môi, đứa nhỏ này mới hơn một tháng, tay chân cũng chưa có dài ra như thế. Chẳng lẽ tiểu đệ đã dài ra trước rồi?
Hoang đường.
Song trong bụng là nam hài tử cũng tốt, nữ hài tử cũng tốt, giờ phút này, cha mẹ chúng ôm nhau thật chặt ở chung một chỗ, tất cả trong lòng đều vô cùng vui mừng chờ đợi, mong đợi ngày kia hắn chào đời.
Lý Viên vừa mới mang thai liền bị nguy hiểm thiếu chút nữa sinh non, đây là chuyện cả hậu cung đều biết.
Phong Thành Vũ vừa hạ lệnh: Thần tần trong lúc dưỡng thai bất luận kẻ nào cũng không được quấy nhiễu.
Lại cứ như vậy, Lý Viên để ý toàn bộ, thấy cuộc sống dưỡng thai so với bình thường còn muốn thanh nhàn mấy phần.
Nàng nằm trên giường suốt đủ một tháng, cho đến khi thái y nói: thai tượng đã ổn định, không có bất cứ điều gì nguy hiểm, mới được phép xuống đất.
Một ngày kia, Lý Viên vừa mới dùng xong bữa trưa, Cẩm Tú tựu cười híp mắt đi vào bẩm báo: “Lý tổng quản cầu kiến”.
Chẳng lẽ là Phong Thành Vũ phái tới, Lý Viên nói: “Mời hắn vào”.
“Nô tài Lý Đại Hải tham kiến Thần tần nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”, trên mặt Lý Đại Hải trắng mập nở ra nụ cười thật lớn, có thể thấy được đối với cái quỳ này hắn tuyệt đối là cam tâm tình nguyện, vô cùng vui lòng.
Lý Viên ha hả cười một tiếng, vội nói: “Lý tổng quản không cần đa lễ, Tiểu Hỉ Tử——– nàng ngữ khí mang theo tiếng cười làm bộ quát lớn: “Cái đồ không có nhãn lực, còn không mau đỡ sư phó của ngươi đứng lên”
Tiểu Hỉ Tử hì hì cười một tiếng: “Chủ tử a! Sư phó ta đã sớm muốn quỳ xuống dập đầu với người hai cái rồi. Người hôm nay a, tựu thỏa mãn cái tâm nguyện nho nhỏ này của hắn đi”.
Lý Viên trừng mắt liếc ngang hắn một cái, Tiểu Hỉ Tử lúc này mới cười cười đỡ Lý Đại Hải đứng dậy.
“Không biết Lý công công đi tới đây là có chuyện gì?” Lý Viên đi thẳng vào vấn đề hỏi luôn.
Lý Đại Hải tiểu nhãn tình khom người nói: “Hồi bẩm nương nương……. Là hoàng thượng phái nô tài tới đưa người vài thứ”.
Đồ? Lý Viên nhíu mày tò mò.
Chỉ thấy Lý Đại Hải nhẹ nhàng vung tay lên, thì thấy mấy tiểu thái giám khiêng tới hai cái rương gỗ lim lớn, hắn nói: “Đây là hoàng thượng sợ nương nương buồn bực nên đưa tới cho người gϊếŧ thời gian”.
Lý Viên cúi đầu tò mò nhìn xuống, chỉ thấy cái rương thứ nhất đầy sách nào là Cam Thạch Tinh Kinh, Tây Hồ tam tháp ký, U Châu thông tục diễn nghĩa, Hồ Lam thoại bản, Khánh Trường tập,…… ánh mắt nàng tròn xoe sáng lên, lập tức yêu thích không buông tay, nhẹ vỗ về mấy cuốn sách: chính là tiểu thuyết.
Đúng vậy, là tiểu thuyết, không phải là cái gì Luận ngữ, trung dung cũng không phải cái gì nữ giới, khuê huấn, phụ đức, mà là bạch thoại tiểu thuyết có nội dung tình cảm.
Lý Viên kích động thiếu chút nữa khóc lên, nàng kể từ khi đi tới thời đại này, duy nhất chỉ từng có đọc qua một bộ tiểu thuyết đó là: Đại Chu phong tục chí, vốn đã bị nàng đọc đến mấy trăm lượt.
Rốt cục, rốt cục, nàng hai tay giơ cao lên một quyển sách, trên mặt phát ra một cỗ hạnh phúc: “Rốt cục, lại có sách mới để đọc”.
“Chủ tử! Chủ tử!” Cẩm Tú vội vàng kêu lên, nhưng là nàng nhớ kỹ lời thái y nói, khi mang thai tâm tình có lúc thay đổi rất nhanh.
Lý Viên bởi vì cười nên không nhìn thấy, cũng không để ý Cẩm Tú kêu to, cước bộ nhẹ nhàng hướng tới cái rương thứ hai.
“Đây là cái gì…..?” Lý Viên chỉ vào một hộp lại một hộp xếp chồng lên nhau trong rương, hỏi.
Lý Đại Hải ha hả cười một tiếng, từ đó lấy ra cái hộp gỗ hoàng lê khắc tứ quý đưa cho Lý Viên.
Lý Viên nhận lấy, nhẹ nhàng đẩy nắp hộp, tia sáng đủ mọi màu sắc của bảo thạch nhất thời phản xạ ra ngoài.
Chỉ thấy bốn phương tám hướng trong hộp lộ ra một tầng lụa đỏ thẫm, phái trên bày nhiều loại châu báu, đồ trang sức, từ viên trân châu tua trâm, trâm vàng gắn ngọc trai, châu ngân trâm gắn phỉ thúy lung linh, kim phượng trâm khảm trân châu du long, đến khuyên tai hồng san hô, khuyên tai bảo kim châu, khuyên tai ngọc lục bảo khảm đông châu, đây mới chỉ là những thứ Lý Viên biết, những thứ nàng không nhận ra thì lại càng nhiều hơn.
Cái này giá trị bao nhiêu tiền a! Lý Viên lặng lẽ đập mạnh đầu lưỡi.
Để xuống cái hộp nặng, Lý Viên lại từ trong rương lấy ra một hộp gỗ khắc hoa lớn cỡ bàn tay.
“Đây là....?” Nàng ngạc nhiên nhìn đồ ở trong tay, đây là một vật hình tròn làm bằng bạc, phía trên có khắc một đám hoa bách hợp nở rộ, Lý Viên nhẹ nhàng ở bên cạnh nó nhấn một cái, chỉ nghe thấy ba một tiếng, một mặt đồng hồ khắc 12 chữ số Ả rập lập tức xuất hiện trước mắt nàng.
Lý Viên nghe âm thanh tí tách tí tách của cái kim, hốc mắt bất tri bất giác đã ươn ướt, đây là đồ đạc mà nàng từng biết mười mấy năm qua ở kiếp trước.
“Chủ tử…….” Cẩm Tú lo lắng kêu lên.
Lý Viên tuy trong mắt có nước, nhưng khóe miệng mỉm cười lắc đầu, ý bảo mình không có chuyện gì.
Nàng không có nhìn chỗ đồ còn lại mà chân tâm thật ý hướng Lý Đại Hải nói: “Xin công công thay ta tạ ơn hoàng thượng”.
Vô luận đồ như thế nào, phần tâm ý này của hắn, Lý Viên cảm nhận được.
Lý Đại Hải khom lưng đáp: “Lời mà nương nương nói, nô tài nhất định sẽ truyền lại”.
Gương mặt trắng mập của hắn vì cười mà nổi lên hai bên thịt, Lý Đại Hải nói tiếp: “Trừ những thứ này, hoàng thượng còn để nô tài phái những người này qua cho nương nương”.
“Vào đi” hắn hướng về phía cửa hô.
Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy một lão mama ước chừng bốn năm mươi tuổi vén rèm đi vào.
Nàng đi tới trước người Lý Viên cúi đầu lạy nói: “Lão nô Dung Hữu Mai tham kiến Thần tần nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”.
Lý Viên gật đầu nói: “Đứng lên đi”.
“Tạ ơn nương nương”.
Đợi sau khi nàng đứng lên, Lý Viên mới tỉ mỉ đánh giá nàng một phen, đây là một tiểu lão thái thái vóc dáng người đầy đặn, khuôn mặt hòa khí, Lý Viên không đánh giá được chính xác tuổi của nàng, nhưng từ ngoài nhìn vào cũng là một người hòa ái dễ gần.
Nàng nhìn Lý Đại Hải hơi lộ ra vẻ nghi hoặc.
Lý Đại Hải giải thích: “Vị Dung mama này là lão nhân trong cung, hiểu được nhất phụ nữ có thai và hài tử mới sinh”.
Nàng hướng về phía Dung mama lộ ra một nụ cười nhu hòa, thân thiết nói: “Sau này tựu phiền toái mama”.
Trên gương mặt tròn trịa của Dung mama lập tức hiện ra nụ cười, nàng khom người nói: “Lão nô sau này nhất định tận tâm hầu hạ nương nương cùng tiểu chủ tử”.
Lý Viên gật đầu, tỏ vẻ khen ngợi.
Đợi đến sau khi Lý Đại Hải rời đi, Lý Viên lệnh Cẩm Tú đem đồ ban thưởng hôm nay an bài thích đáng lại bảo nàng dẫn Dung mama đi làm quen với hoàn cảnh Lâm Lang các, còn nàng khẩn cấp lấy ra một quyển sách, nằm nghiêng trên noãn giường, cứ như vậy tiêu dao tự tại.
Cuộc sống cứ như vậy một ngày lại một ngày trôi qua, Lý Viên cả ngày ở trong Lâm Lang các, hoặc là đọc chút sách, viết ít chữ, hoặc là cùng Cẩm Tú và Dung mama làm ít đò cho tiểu hài tử. Trừ Phong Thành Vũ cứ cách hai ngày lại tới đây thăm, những người khác trong cung chỉ có thể trừng mắt nhìn cửa than thở.
Trong nháy mắt lại đến mùa xuân, Lý Viên mang thai đã đủ bốn tháng, trong khoảng thời gian này nàng nôn ọe suốt, cơ hồ ăn cái gì là nôn cái đó, thật là đem nàng hành hạ mà.
May nhờ Dung mama làm nước ô mai cho nàng, lúc này mới hơi hơi giải trừ được nỗi thống khổ của nàng.
Nàng nhẹ nhàng vỗ lên bụng mình đã tròn lên giống hình cầu, than thở nói: “Ai nha nha! Ngươi xem vì ngươi, nương phải chịu bao nhiêu khổ a! Chờ ngươi sau này ra đời, nhất định phải hảo hảo hiếu thuận với nương, nếu không nương hung hăng đánh mông nhỏ của ngươi”.
“Ngươi muốn đánh người nào?” một giọng nam nhân đột nhiên vô thanh vô tức ở bên tai vang lên, Lý Viên bị sợ liền giật mình, nàng vỗ nhẹ ngực mình dường như oán giận nói: “Người hù chết nô tỳ a”.
Phong Thành Vũ không có để ý nàng kinh hãi, hắn nhấc vạt áo ngồi xuống bên cạnh Lý Viên.
Liếc nhìn ô mai đặt trên bàn, Phong Thành Vũ nhíu mày nói: “Vẫn là không ăn được đồ?”
Lý Viên nhìn vẻ mặt lo lắng, trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào, nàng hướng Phong Thành Vũ khẽ mỉm cười nói: “Hoàng thượng không cần lo lắng, nô tỳ…..”.
“Trẫm từng nghe ngự y nói” Phong Thành Vũ không đợi Lý Viên nói xong, đôi mắt tựu lo lắng nhìn bụng của nàng: “Mẫu thân nếu là ăn không ngon, ngủ không ngon, sẽ ảnh hưởng đến thai nhi.........”
Lý Viên hiện tại thấy mình liền biến thành tượng đá, gió thổi phần phật rơi vỡ trên mặt đất.
“Thần tần…….” Phong Thành Vũ nhìn thấy rõ ràng nàng thất thần không vui.
“Hoàng thượng........ ” Lý Viên dùng ánh mắt ai oán nhìn Phong Thành Vũ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại thành đóa hoa cúc, trong lòng thầm nghĩ: thì ra lại là ta một lần nữa tự mình đa tình sao?
Phong Thành Vũ nhìn vẻ mặt bộ dạng vặn vẹo thống khổ của nàng, cho là nàng thân thể không thoải mái, trong bụng cả kinh, vội cao giọng gọi.
Lý Viên nhìn thấu ý của hắn, biết hắn hiểu lầm, vừa định mở miệng giải thích, đột nhiên thấy bụng vừa động, nàng ai nha kêu lên một chút.
Phong Thành Vũ liền một tay ôm nàng tới, gấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
Lúc này cánh tay Phong Thành Vũ đặt trên bụng Lý Viên cũng cảm thấy được có cái vật gì đang chuyển động, giống như là đang có một tiểu nhân nhi duỗi duỗi cái tay đá đá cái chân.
“Động, động này” lúc này Phong Thành Vũ giống như một người nam nhân bình thường khi được trở thành phụ thân, hắn dùng thanh âm ngạc nhiên thậm chí là hoảng sợ nói.
“Thật động a”.