- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thứ Nữ Sủng Phi
- Chương 27: Lễ mừng năm mới (hạ)
Thứ Nữ Sủng Phi
Chương 27: Lễ mừng năm mới (hạ)
Sáng sớm ngày tiếp theo, chính là giao thừa.
Lý Viên vừa mở mắt, liền thấy được gương mặt Cẩm Tú cười nhẹ nhàng.
“Chúc chủ tử năm mới cát tường, vạn sự như ý”
“Ha ha…..” Lý Viên nhìn bộ dáng mong đợi của nàng cũng cười hì hì lấy ra dưới gối hà bao đã sớm chuẩn bị xong: “Cô cô Cẩm Tú của chúng ta cũng năm mới cát tường, vạn sự như ý nga.”
Lúc này mọi người tin tưởng, năm mới câu nói đầu tiên là cát tường thì sẽ mang đến may mắn cho cả năm.
Cẩm Tú hai tay nhận lấy hà bao, cười nói: “Tạ ơn chủ tử ban thưởng.”
Nàng hầu hạ Lý Viên rửa mặt, trang điểm, đợi sau khi hết thảy mọi việc được xử lý tốt, thời gian đã đến giờ Thìn.
“Chúc Thần tần nương nương năm mới cát tường”, dưới sân nô tài vui sướиɠ cúi đầu lạy nói.
Lý Viên gật đầu cười nói: “Ban thưởng”.
Lúc này hai tiểu thái giám mang một giỏ Kim Ngân xinh xắn, tinh sảo đi ra,, dưới ánh mặt trời lấp lánh sáng lên làm cảm xúc của mọi người dâng cao.
“Nô tài/ nô tỳ, tạ ơn nương nương ban thưởng”.
Lý Viên gật đầu mỉm cười, một bên Cẩm Tú đi lên phía trước nói: “Nương nương tính tình nhân hậu, các ngươi được hầu hạ nương nương là phúc khí tu luyện từ tám trăm năm trước, sau này mọi việc làm đều phải cẩn thận, dụng tâm hầu hạ nương nương cho tốt”.
Dưới cửa cung nhân lại một lần nữa cung kính dập đầu tạ ơn.
Tuy nói ngày hôm nay là giao thừa, nhưng trong cung nhiều quy củ, không thể ra ngoài hồ nháo, nên cho tới trưa Lý Viên lúc này cũng giống như bình thường, đọc sách, viết chữ để tiêu phí thời gian.
Đến buổi trưa, ngự thiện phòng đưa tới đồ ăn của Lý Viên, tổng cộng mười tám món, hơn nữa Cẩm Tú cố ý làm thêm một chút, tất cả món ăn bày khắp một bàn.
Ngày năm mới, vốn nên là lúc cả nhà đoàn viên, hôm nay cũng chỉ có bản thân mình ngồi lẻ loi ở chỗ này, cho dù là đầy bàn sơn hào hải vị cũng không bù đắp được cảm giác vắng lạnh này.
Lý Viên lặng lẽ thở dài, trong lòng lại bắt đầu trở nên phiền muộn.
Vô tâm vô vị, sau khi ăn xong, Lý Viên kéo Cẩm Tú, Xuân Hoa theo nàng ngồi trên giường nói chuyện phiếm, miệng Xuân Hoa lại được dịp bát quái, cũng là hảo hảo chọc Lý Viên cười một hồi, buồn bực trong lòng liền tiêu tan hơn phân nửa.
Mùa đông luôn là ngày ngắn đêm dài, bất quá mới là giờ Dậu sắc trời cũng đã hoàn toàn tối lại.
Lý Viên ngâm mình trong thùng tắm gỗ, để Cẩm Tú ở sát bên người mình.
“Ai......... “ nàng bỗng nhiên lại thở dài thật dài.
Cẩm Tú kỳ quái hỏi: “Chủ tử đây là làm sao vậy?”
Lý viên vỗ vỗ mặt nước lẩm bẩm nói: “Vừa nghĩ tới như thế này, còn muốn tham gia cái gì trừ tịch yến phiền phức kia, làm đầu ta liền đau! Thật là! Làm qua năm mới cũng không được yên tĩnh!”
Cẩm Tú hé miệng cười lên, chủ tử nhà nàng gần đây trong khoảng thời gian này giống như tiểu tính cách đặc biệt thích đùa giỡn.
Nhưng mà phàn nàn là phàn nàn, thời điểm nên đi cũng phải đi, không thấy bọn ta vì sao tắm rửa a!
Vừa mới tắm rửa xong Lý Viên một thân da thịt có vẻ càng thêm trắng nõn nà, Cẩm Tú hầu hạ nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm, vừa cười vừa nói: “Chủ tử ở trên mặt vẫn là thoa chút ít mật sáp a! Bên ngoài gió lớn, sợ thổi làm đau chủ tử!”
Lý Viên trước giờ không thường bôi cái gì trên mặt, nghe vậy lắc đầu nói: “Dùng chút nước hoa là được, một lát ra cửa liền trực tiếp lên kiệu, gió thổi cũng không tới”.
Cẩm Tú gật đầu, không hề nói gì nữa.
Ngày hôm nay, nàng vì Lý Viên cố ý chọn một thân váy áo phía trên là tơ trắng, phối với thắt lưng thêu bách kim điệp phía dưới và váy gấm hoa vân, vừa lộ ra vẻ phú quý, hỉ khí, lại có một cỗ thanh tân
rất khác biệt.
Đợi sau khi hết thảy y phục đều thỏa đáng, Lý Viên dẫn Cẩm Tú cùng tiểu Hỉ tử đi tới Từ Ninh cung bên kia.
Vào cửa điện, Lý Viên đưa mắt nhìn qua, thấy trong điện đã được bày mười mấy cái bàn gỗ lim tròn khắc hoa, nội cung phi tần đã sớm dựa theo phẩm cấp thân phận của mình mà ngồi xuống.
Lý Viên cũng không được tính là tới sớm cũng không phải muộn, nàng nhìn cả phòng “cảnh xuân tươi đẹp” này trong nháy mắt cho là mình đi tới hội trường so tài tìm hoa hậu quốc tế, quả nhiên là gầy yến hoàn phì*, giai nhân vô số.
* ý chỉ: đủ dạng người đẹp gầy như Phi Yến hay tròn như Dương quý phi, 2 người đẹp nổi tiếng của Trung Quốc thời xưa.
Lý Viên bước nhanh đi tới vị trí của mình ngồi xuống, chưa tới một khắc đồng hồ sau, liền có thanh âm của thái giám chưởng quản lớn tiếng vang lên:
“Hoàng thượng giá lâm ——”
“Thái hậu nương nương giá lâm ———— Liễu quý phi nương nương giá lâm ———”
Chúng tần phi vội vàng đứng dậy quỳ xuống nghênh đón, chỉ thấy Phong Thành Vũ một người mặc long bào màu vàng sáng cùng quý phi một thân loan phượng dùng đại lễ một tả một hữu đỡ thái hậu đi đến.
Cái cảnh tượng này giống như là một đôi vợ chồng ân ái hầu hạ lão mẫu, làm ánh mắt chúng phi tử toàn trường đau nhói thật sâu.
Lý Viên tựa hồ như có thể nghe thấy tiếng một mảnh kia tan nát cõi lòng.
“Bình thân!” Phong Thành Vũ thản nhiên nói.
Chúng tần phi vâng lời đứng dậy, chỉ một thoáng tất cả ánh mắt triền miên đều hướng tới trên người Phong Thành Vũ.
Chớ trách các nàng “khát khao” như thế, quả thật đã lâu Phong Thành Vũ không đặt chân đến chốn hậu cung, tần phi bậc cao thì tàm tạm một chút, những tần phi thứ bậc thấp kia quanh năm suốt tháng không thấy mặt hoàng thượng nổi một lần, làm sao không mong mỏi nhân cơ hội khiến cho thánh thượng sủng ái.
Không lâu sau, chỉ thấy Phong Thành Vũ đã ngồi trên chủ vị, Liễu thái hậu ngồi bên phải phía trên hắn, Liễu quý phi cùng Hiền phi, Lệ phi, Đức phi, Cảnh phi ngồi cùng một chỗ, chỗ ngồi của Lý Viên ở phía sau, xa hơn một chút, vừa vặn dựa vào ngồi cùng An phi một chỗ.
Lúc này Phong Thành Vũ hơi hơi gật đầu, Lý Đại Hải đứng bên cạnh hắn liền cao giọng, tuyên: “Trừ tịch yến, khai yến”.
Vừa hạ lệnh đi xuống phía dưới, chỉ thấy nhiều nhóm cung nữ váy áo phấn hồng trang điểm như hoa, trên tay bưng khay bạc có chén bạch ngọc nhanh chóng tiêu sái đi vào, Lý Viên ngồi ở vị trí, nhìn các nàng chỉnh tề đem khay bánh chẻo xếp thành hàng trên mặt bàn.
Chỉ chốc lát sau bánh chẻo được đặt đầy đủ trên bàn, Liễu quý phi đứng dậy cười nhẹ nhàng, tự mình đem một miếng bánh chẻo nóng hôi hổi đặt trong đĩa sứ trước mặt Phong Thành Vũ, mọi người chăm chú nhìn Phong Thành Vũ cầm đũa lên, nhẹ nhàng cắn một cái, sau đó đem một đồng tiền phun ra.
Liễu quý phi nũng nịu cười một tiếng, tình ý liên tục nói: “Chúc mừng hoàng thượng, năm sau tất có hảo sự phát sinh”.
Phong Thành Vũ gật đầu, coi như đồng ý.
Liễu quý phi lại gắp miếng bánh chẻo thứ hai để vào trong đĩa của thái hậu.
Thái hậu gắp lên, cũng cắn một ngụm, giống như trước phun ra một đồng tiền.
Lệ phi một bên ngồi xem đã sớm không vừa mắt bộ dáng nữ chủ nhân của Liễu quý phi, lập tức vừa mừng vừa nói: “Chúc mừng thái hậu, năm sau tất có đại phúc”.
Thái hậu nghe vậy gật đầu, chợt có vẻ đầy bụng u sầu, thở dài nói: “ Năm sau a! Ai gia cũng không hy vọng cái gì, chỉ mong các ngươi ai có thể sinh tôn nhi cho ai gia, sinh hạ con nối dõi cho hoàng thượng, đó là phúc khí lớn nhất của ai gia, cũng là phúc khí lớn nhất của Đại Chu”.
Thái hậu một phen làm cho bên trong điện hoàn toàn yên tĩnh, hoàng thượng qua năm nay liền hai chín tuổi, một nam tử hai chín tuổi đến nay còn không có nam tử, đã làm cho triều đình hậu cung truyền ra không ít nhàn thoại*, trong đó lời đồn truyền ra xấu nhất là, Phong Thành Vũ thân có bệnh, không thể làm cho nữ nhân thụ thai, nếu không vài năm gần đây hậu cung phi tần nhiều như vậy, làm sao một người mang thai cũng không có?
* nhàn thoại: lời phàn nàn, tán gẫu, nói chuyện phiếm.
Song lời nói này, ai có thể nói? Ai dám nói?
Nhưng là thái hậu nói, cứ như vậy trước mặt mọi người nói.
Cho dù Phong Thành Vũ lòng dạ thâm sâu, nghe lời nói kiểu bới lông tìm vết, gây khó khăn này, cũng không khỏi trên mặt run lên.
Hắn đặt hai bàn tay ở trên đầu gối, nắm thật chặt, cặp mắt kia thoạt nhìn có vẻ đạm mạc, trấn định, song thực là đã nổi lên ngập trời gợn sóng.
Sau một lúc lâu, hắn hơi xoay chuyển về phía thái hậu, cười vang, nói: “Hài nhi bất hiếu, làm cho mẫu hậu lo lắng, may mắn có ngũ đệ trung hiếu có thể thay trẫm hiểu được nỗi lòng của mẫu hậu”.
Thái hậu nghe hắn nhắc tới Thuận thân vương, thân thể cứng đờ, không biết nhớ ra cái gì, trên mặt lộ ra thần sắc run rẩy, nàng ho khụ hai tiếng nói: “Thời gian cũng không còn sớm, nếu bánh chẻo không ăn sẽ nguội mất”.
Chúng tần phi cũng đã nhận ra mẫu tử hai người này không khí không thích hợp, thích thú trở nên suy yếu, mọi người thu liễm cúi đầu ăn bánh chẻo.
Trừ tịch yến này, nói cho cùng bất quá cũng chỉ là hình thức thôi. Mọi người cũng ý tứ ăn vài miếng bánh chẻo.
Chờ thêm một lúc sau, mấy cái khay, chén trên mặt bàn cũng bị lấy đi.
Thời gian cũng đã đến giờ Hợi ba khắc, dựa theo một loại định chế trong cung, sau khi dùng bánh chẻo xong thì có Thừa Thiên pháo do Nội Vụ phủ chuẩn bị, dùng cái này đón năm mới đến.
Lý Viên theo chúng tần phi đi tới bên ngoài cửa điện, chỉ thấy lúc này Từ Ninh cung đã được bố trí mười phần vui mừng, một hàng đèn l*иg đỏ thẫm treo đầy sân, phát ánh sáng đỏ đỏ, thật là mỹ lệ.
Có thể là do không khí buông lỏng, chúng tần phi cũng bắt đầu nổi lên lá gan nói đùa, Lý Viên ở giữa mọi người thoáng thấy thân ảnh thon dài kia đang đứng chắp tay.
Hắn đứng thẳng như vậy, cũng là như vậy cô đơn.
Lý Viên cũng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm đen, cõi lòng kỳ vọng, hiện tại có phải hay không chúng ta cùng nhìn một vì sao?
“Phanh———-phanh———-phanh———–”, từng thanh âm rung trời, vang lên.
Phía trên bầu trời đêm thoáng chốc nở đầy pháo hoa không đếm xuể, hồng, lục, hoàng, lam,….. a ở trong nháy mắt nở rộ ra thật là mỹ lệ, thực làm cho người ta say mê.
Lý Viên ánh mắt mê muội nhìn pháo hoa này, không nghĩ tới dưới dạng tình huống này, ở thời cổ đại này cũng có thể được nhìn thấy pháo hoa hoành tráng như thế, thật đẹp a!
Pháo hoa nổ vang ầm, đủ một khắc đồng hồ sau mới dần dần ngừng.
Lý Viên tinh thần chấn động, ánh mắt mở càng lớn, nàng biết——phần quan trọng nhất tới!
Chỉ chốc lát sau, chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn, đêm đen như phảng phất trong nháy mắt biến thành màu đỏ, từng mảng lớn mảng lớn đỏ thẫm thật là rực rỡ, mỹ lệ.
Đây chính là cái gọi “Tề Thiên pháo” ư? Lý Viên che lỗ tai thật chặt, hưng phấn không thôi nghĩ tới: quả nhiên có một loại tư thái Thiên Tề giá thế.
Tề Thiên pháo này nổ vang không ngừng, liên tiếp sáu lần, mỗi lần vang lên kèm theo tiếng mọi người hoan hô thét chói tai.
Tề Thiên pháo chỉ nổ bảy lần, đây là lần cuối cùng a! Lý Viên ánh mắt mở lớn, ngẩng cao cổ, toàn bộ tinh thần chú ý mong đợi.
Nhưng là vào lúc này khi Lý Viên ngửa đầu toàn bộ tinh thần nhìn bầu trời, lại bỗng nhiên cảm thấy một cỗ lực mạnh hướng nàng đánh tới, nàng liền hô một tiếng: “Ai ui” cũng không kêu được to, liền hung hăng té lăn quay xuống đất.
Một cỗ đau đớn khổng lồ hoàn hảo ập lên thân Lý Viên.
“Chủ tử, chủ tử,….” Cẩm Tú bên cạnh thấy Lý Viên đột nhiên té xuống, bị hù dọa làm cho huyết sắc trên mặt hoàn toàn không còn, nàng kinh hoảng ngồi xuống muốn đỡ Lý Viên dậy.
Nhưng giờ này Lý Viên đã đau đến không động đậy được, nàng cứ như vậy co quắp thân thể ngã trên mặt đất.
“Thần tần nương nương, Thần tần nương nương……….”
Lý Viên bên này động tĩnh, tất nhiên kinh động đến chúng tần phi xung quanh! Các nàng mở miệng kêu một tiếng Thần tần nương nương nhưng không một ai chịu đi lên đỡ Lý Viên dậy.
Phong Thành Vũ quay đầu lại nhìn một đống người nhao nhao, nhíu mày, còn không đợi hắn mở miệng nói cái gì đó, từng tiếng Thần tần nương nương đã truyền đến lỗ tai hắn.
Phong Thành Vũ thoáng chốc cả kinh, cũng không quản được những thứ khác, bước chân như bay đến bên cạnh Lý Viên.
Hắn nhìn Lý Viên khuôn mặt thống khổ nằm trên mặt đất, gương mặt anh tuấn nhất thời vặn vẹo.
“Ngươi làm sao vậy?”, hắn ôm Lý Viên từ trên mặt đất lên.
Lý Viên nằm ở trong ngực hắn, khuôn mặt nàng thành một mảnh trắng bệch, nàng che bụng mình thật chặt, thống khổ lẩm bẩm: “Đau, đau quá….”
“Máu.....A!........Thần tần nương nương chảy máu” không biết là thanh âm bén nhọn của người nào vang lên.
Tầm mắt của mọi người lập tức tập trung vào vũng máu trên nền đá xanh.
Phong Thành Vũ tự nhiên là cũng thấy được, chỉ thấy hắn trong nháy mắt phảng phất như là bị sét đánh trúng, chỉ biết ngây ngốc đờ ra.
Song, cứng ngắc này cũng chỉ là trong nháy mắt thôi, sau đó hắn như là điên cuồng hét lên: “Truyền ngự y!!!!! Truyền ngự y cho trẫm!”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thứ Nữ Sủng Phi
- Chương 27: Lễ mừng năm mới (hạ)