Quyển 1 - Chương 22: Phong hoa tuyệt đại
Thưởng hà yến được đặt tên là thưởng hà, kỳ thực tiên Hoàng hậu Mông thị là người đầu tiên đề xuất, ước nguyện ban đầu của bà là vì tác hợp cho một người tỷ muội của mình cùng hữu tình lang. Từ đó về sau, hàng năm vào thời điểm này đều tổ chức thưởng hà yến một lần, thứ nhất là để triều đình chọn lựa một vài nhân tài giữa các quý tộc, đệ tử trẻ tuổi; thứ hai là vì tiếp tục ý nghĩa chân chính của thưởng hà yến, tác hợp người hữu tình.
Đế Hậu vì thưởng hà yến này mà hao tổn rất nhiều tâm trí, hình thức luôn biến đổi không ngừng, nhưng mục đích từ trước đến nay đều không đổi. Đế Hậu tình thâm, từ năm năm trước Hoàng hậu tạ thế, Hoàng thượng càng coi trọng thưởng hà yến, việc tổ chức thưởng hà yến cũng thêm một phần ý nghĩa đó là tưởng niệm. Trước kia ông không thường tham dự yến hội như thế này, đều là do một tay Hoàng hậu xử lý lo liệu. Bây giờ, ông nhớ kỹ tiên Hậu là tốt, mặc dù không phải đích thân ông lo liệu nhưng lần nào cũng đều tham dự. Dùng việc này để luôn nhắc nhở mình tiên Hoàng hậu đã từng là thê tử hiền lương thục đức đến cỡ nào, bà đã trợ giúp mình như nào.
Bữa tiệc như này, trong tình huống bình thường các quan chức hoặc đại thương hộ địa phương đều sẽ được mời. Chỉ là, người tới đều là phu nhân và con cái của họ, bản thân họ không thể tới, bởi vì tới cũng không có chuyện để làm. Cho nên, một nhà phủ Thừa Tướng trừ số tuổi quá lớn và quá nhỏ là không thể tới ra, Dịch Trường Hoa cũng chỉ có thể đợi ở trong nhà.
Lúc Dịch Cẩn Ninh mang theo Tiểu Đào xuất hiện tại bữa tiệc, mọi người đến đã gần đông đủ. Đích mẫu An Mộng Nhi thấy nàng, cười vẫy tay với nàng, nàng lập tức ngồi cạnh đích mẫu.
“Mới vừa rồi con đi nơi nào vậy, sao lâu như thế mới trở về? Làm mẫu thân lo lắng muốn chết!!” Đích mẫu hoà ái lôi kéo tay nàng trách cứ: “Tỷ tỷ con đâu??”
“Tỷ tỷ đi…”
Lời còn chưa nói ra, một âm thanh ngọt ngào truyền đến: “Đây chính là Ninh Nhi đi!”
Dịch Cẩn Ninh nhìn về nơi phát ra âm thanh, ngồi một bên An Mộng NHi là phu nhân Xương Ấp Hầu – Lam thị, bà ta và An Mộng Nhi là bạn chơi hồi nhỏ, từ sau khi hai người xuất giá thì không còn liên lạc bao nhiêu nữa. Lúc này, bà ta đang cười ha ha nhìn nàng.
Nàng vội vàng cười đứng dậy làm lễ ra mắt, nhưng đáy lòng lại như có vô số con trùng đang bò : “ Phu nhân khỏe. “
Con người Lam thị không hề đơn giản như biểu hiện bên ngoài, bà ta cũng là một người hung ác. Rất nhiều người bị âm thanh ngọt ngào và khuôn mặt tươi cười từ ái của bà ta mê hoặc, cũng bao gồm cả nàng trong kiếp trước. Cả đời nàng cũng không quên được tất cả những gì bà mẹ chồng này đã làm với nàng trong kiếp trước. Năm đó một câu gà mẹ không đẻ trứng và những lời nói khó có thể lọt tai vẫn còn ong ong vang vọng bên tai nàng, bảo nàng sao có thể quên?
Dịch Cẩn Ninh cười cười, thu lại hận ý nơi đáy mắt. Chờ xem, sớm muộn gì nàng cũng dạy dỗ bà ta.
“ Sao phu nhân biết tiểu nữ là Ninh nhỉ? Dáng dấp tiểu nữa và tỷ tỷ khá giống nhau đấy! “ Dịch Cẩn Ninh sắp xếp tâm tình ổn thỏa, khuôn mặt dịu ngoan như trước nói với Lam thị, còn mang theo vài phần nghịch ngợm khiến Lam thị thấy thật là thích.
Lam thị cười yếu ớt kéo tay nàng qua vỗ nhẹ nói : “ Muốn nói ta nhận ra, kỳ thực ta không biết phân biệt tỷ muội các ngươi thế nào, nhưng không phải mẫu thân ngươi mới vừa gọi ngươi đấy sao. “ Bà ta từng thấy hai tỷ muội Dịch Cẩn Ninh trong lễ cập kê. Cho nên, bà ta liền nhận định tỷ tỷ làm con dâu ngay tại chỗ.
Mấy người đang chuyện trò bên này, Dịch Cẩn An cũng đi tới, híp mắt nhìn Dịch Cẩn Ninh. Vừa định lên tiếng chào hỏi mẫu thân và mẹ chồng tương lại, lại nghe được một giọng vịt đực bén nhọn vang lên : “ Hoàng thượng giá lâm, Thái tử đến, Dao phu nương nương đến, Huyền vương đến! “
“ Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế, Thái tử, nương nương thiên tuế, Huyền vương cát tường! “ Mọi người rối rít quỳ xuống thỉnh an.
“ Bình thân! “ Âm thanh Hoàng đế uy nghiêm vang lên trên đỉnh đầu mọi người, mọi người cảm tạ long ân, ngồi vào chỗ của mình.
Hoàng thượng ngồi vị trí đầu tiên, Thái tử và Dao phi phân sang ngồi hai bên, Huyền vương phe phẩy ngọc cốt phiến ngồi bên dưới cách Thái tử không xa.
Thưởng hà yến chính thức bắt đầu. Vẫn giống mọi lần, công công bên người Hoàng thượng chuẩn bị giấy rút thăm từ trước, trước tiên mỗi nhà một nhóm, rút được theo thứ tự thì phái ra người đại biểu trong phủ lên đài biểu diễn. CÓ thể biểu diễn thứ mình am hiểu, vô luận cầm kỳ thư họa thi từ ca phú hoặc là thêu thùa nhảy múa. Sau khi xem kết quả biểu diễn Hoàng thượng lại từ trong những người xuất chúng tiến hành sàng lọc lần thứ hai, vì triều đình chọn lựa tạo nhân tài. Dĩ nhiên, nếu trong lúc này có người mắt đối mắt cũng có thể yêu cầu Hoàng thượng tứ hôn.
Dịch Cẩn Ninh ngồi trên chỗ mình vùi đầu dùng bữa. Tướng phủ rút trúng số hai mươi, còn một đoạn thời gian tương đối dài, nàng không vội.
Dịch Cẩn An tham gia thưởng hà yến lần đầu, liếc mắt muội muội bên cạnh nàng ta một cái, trong lòng thâm nghĩ không có tiền đồ. Sau đó ánh mắt chuyển hướng về phía Thái tử và Huyền vương ngồi cách đấy không xa. Nàng ta từng nghe nói Thái tử điện hạ là một người rất ôn hòa, cực kỳ giống tiên hoàng hậu Mông thị. Còn có Huyền vương, dung mạo đẹp hơn vị hôn phu tương lai của nàng ta không biết bao lần, chỉ là vẫn chưa từng nhìn thấy. Hôm nay gặp mặt, quả nhiên là giống hệt thần tiên.
Nàng ta hơi quét mắt qua các bàn nơi khách nữ ngồi, quả nhiên nhìn thấy rất nhiều tiểu thư cũng trợn to hai mắt phát sáng lên nhìn chằm chằm Thái tử và Huyền vương ở phía trên, có phần còn can đảm liếc mắt đưa tình với bọn họ. Nam nhân vừa có tiền có thể lại dung mạo đẹp, ai không thích? Ngay cả Dịch Cẩn An nàng ta nhìn cũng muốn trợn trắng mắt.
Những người trên đài biểu diễn cái gì nàng ta không để ý. Nàng ta chỉ biết vị Huyền vương này dung mạo cực kỳ đẹp mắt, gò má đẹp đẽ cương nghị mang theo tà mị. Nhất là khi hắn cười lên, linh hồn nhỏ bé như bị câu đi mất, trong lòng nàng ta suy nghĩ làm như nào để thoái thác hôn sự với Hầu phủ.
“ Tốt. “ Không biết ai dẫn đầu hô một tiếng : “ Thế tử Xương Ấp hầu quả nhiên là tài hoa tuyệt vời! “
Phía dưới tràn ngập tiếng vỗ tay, Hoàng thượng cũng lộ ra ánh mắt tán dương. Dịch Cẩn An kinh ngạc nhìn hắn, nàng nghe Chương Nhược Lan nói Chương Dẫn Giác này quả thật có chút tài lẻ, nhưng không ngờ lại có thể lọt vào mắt Hoàng thượng.
“ Số hai mươi! “ Giọng nói bén nhọn của Thái giám vang lên lần nữa : “ Người số hai mươi ra sân. “
Dịch Cẩn Ninh đang ăn một miếng bánh ngọt thạch anh hoa lê, chợt nghe tiếng gọi này suýt bị sắc. Dịch Cẩn An lườm nàng một cái, đứng dậy dịu dàng mỉm cười với công công trên đài : “ Số hai mươi là Tướng phủ, do ta và muội muội lên biểu diễn! Chúng ta đều biểu diễn cùng nhau, hôm nay cũng không ngoại lệ. “
Trong phủ nàng ta từng nói qua với muội muội mình, muốn tỷ muội cùng biểu diễn giành lấy vinh dự. Tướng phủ không có nam tử ra sân, công công quay đầu lại nhìn Hoàng thượng một cái, Hoàng thượng gật đầu ý có thể.
Dịch Cẩn An nhẹ nhàng đi lên đài, ngồi xuống cạnh chiếc đàn. Hôm nay tiết mục nàng ta biểu diễn chính là đánh đán. Hôm nay nàng ta mặc y phục khá tao nhã, trong khoảnh khắc nàng ta bước lên đài, phía dưới than thở một trận, đều nói : Một vị cô nương thanh lệ thoát tục.
Ngay cả Hoàng thượng và Thái tử ngồi ở đầu cũng giật mình không nhỏ, hậu cung ba ngàn giai lệ cũng không sánh được vị trên đài kia, khiến cho người khác liếc mắt nhìn qua lập tưc sinh lòng yêu thương.
Dịch Cẩn An khẽ cong khóe môi, hai lúm đồng tiền nho nhỏ càng làm tăng thêm một chút mị lực, làm cho vô số nam từ đứng ngồi không yên chỉ muốn nhẹ ôm nàng ta vào ngực mà thương yêu.
Đánh đàn là kịch hay sở trường của nàng ta, một khúc có thể xuất thần nhập hóa, khi nàng ta mười ba tuổi dùng thời gian một ngày gảy khúc “ Mạnh thượng cố nhân lai “ không có mấy người trên đời có thể gảy. Nếu là người bình thường, chớ nói đàn hết thủ khúc này, ngay cả việc nhớ được khúc phổ hay không chỉ sợ đã là việc khó. Nhưng nàng ta biết, Dịch Cẩn Ninh có thể gảy được. Cho nên, hôm nay nàng ta chọn thủ khúc này tuyệt đối có phân có lượng, không kém “ Mạnh thượng cố nhân lai “, đủ chấn kinh tứ toa.
Tinh tang một tiếng, hiệu quả thử đàn rất tốt, Dịch Cẩn An tương đối hài lòng với chiếc đàn này. Hiện tại chỉ đợi Dịch Cẩn Ninh thay vũ y xong lên đài, chỉ mong Dịch Cẩn Ninh không luyện tập với nàng nhiều năm vẫn có thể nhảy có tài có nghệ. Chuyện này liên quan đến vinh nhục của Tướng phủ, cũng là chuyện liên quan đến tương lai các nàng, nhất định phải phối hợp cho tốt, nàng ta có chút hoài niệm đoạn thời gian hai tỷ muội đã từng cùng nhau luyện đàn khiêu vũ.
Đang suy nghĩ, Dịch Cẩn Ninh đã đổi xong vũ y. Vũ y như lửa đỏ hợp với chu sa nơi mi tâm càng lộ vẻ kiều mỵ của nàng, mị hoặc hơn Dịch Cẩn An vài phần. Hai tỷ muội trên đài đứng ngồi cạnh nhau, đáy lòng mọi người phía dưới đều than thở không dứt, toàn trường yên tĩnh khác thường, mọi người hô hấp cũng trở nên cẩn thận, chỉ sợ quấy rầy đến hai vị mỹ nhân.
“ Tốt, Cẩm Thành song xu quả nhiên danh bất hư truyền, Dịch ái khanh có phúc !” Hoàng thượng lớn tiếng khen ngợi phá vỡ yên tính, kèm sau đó là hâm mộ Dịch Trường Hoa.
Công công cạnh Hoàng thượng nhận được sự ra hiệu, lập tức nói với hai tỷ muội trên đài : “ Bắt đầu đi. “
Hai tỷ muội cùng nhau hướng về phía trên nhẹ cúi đầu về, mỗi người đều chuẩn bị tốt. Chỉ chốc lát sau, xuất hiện vài người nâng một bình phong dệt tơ tằm lên đài, đặt ngay chính giữa. Mọi người dưới đài khó hiểu, nhao nhao tỏ ý tò mò, nhưng nhiều hơn là mong chờ.
Tiếng đàn phiêu mở, mới bắt đầu như dòng nước mát lạnh chảy vào lòng người, ti ti thấm vào ruột gan, lũ lũ lay động hồn phách. Mọi người không ngừng than thở, quả là cầm kỹ cao siêu.
Bóng dáng đỏ rực trên đài xoay chuyển eo thon, khinh vũ đuổi theo tiết tấu Dịch Cẩn An, chỉ là một cái xoay tròn đã mê hoặc lòng người. Ống tay áo vung lên, lập tức cánh hoa rơi xuống bốn phía. Dịch Cẩn Ninh khẽ nâng tay thon, mũi chân điểm nhẹ một cái lại xoay tròn một vòng, tốc độc cực nhanh khiến người xem hoa mắt, không bao lâu trong tay đã có thêm một chiếc bút.
Tiếng đàn đạt tới cao triều, dẫn mọi người vào trong cảnh giới vong ngã, người nghe đều say mê. Dịch Cẩn Ninh biến đổi vũ bộ, vũ y đỏ rực bay lên theo từng động tác múa của nàng, giống như một ngọn lửa bùng cháy, bút trong tay cũng xoay tròn theo động tác múa vẽ ra phong hoa khác nhau, người xem đều ngây dại.
Múa đến đoạn cao trào, bút trong tay Dịch Cẩn Ninh không xoay tròn cũng lúc mà là đột nhiên chuyển hướng theo nàng về phía bình phong bên cạnh. Dừng lại một hồi theo tiếng đàn, tiếp đó chính là mực trên bình phong. Chỉ chốc lát sau, trên bình phong bừng lên một bức Thủy Mặc Đan Thanh, tâm tư thật linh lung. Mọi người nhìn kỹ, đúng là bức tranh song xu biểu diễn, hiển nhiên đã hòa tan tình cảnh trình diễn thực tế vẽ vào bên trong. Vẽ xong khúc cuối cùng, vũ thu, toàn trường tĩnh lặng.
Đóa u lan trên đỉnh núi cao kia cũng không thanh cao quý phái bằng hai tỷ muội; đóa hỏa liên đẹp nhất giữa hồ Sí Diễm, cũng không bì nổi phong hoa tuyệt đại của hai tỷ muội. Đây không phải màn trình diễn đơn giản, mà là Hoa nhi nở rộ hoa mỹ. ( nói đến hai chị em nên mình không edit là bông hoa mà để hoa nhi )
Mọi người ngừng hô hấp, chỉ sợ không cẩn thận sẽ quấy rầy đến hoa nhi đang nở rộ này, toàn trường lặng im như tờ. Hồi lâu sau mới có người dẫn đầu vỗ tay, phía dưới tràn ngập tiếng vỗ tay, tiếng ủng hộ ngợp trời.
“ Được, được, tốt! Có thưởng! “ Hoàng thượng long tâm vô cùng vui mừng, liên tục nói ba chữ tốt, ban thưởng hai tỷ muội một đống đồ lớn.
An Mộng Nhi vui mừng nhìn hai tỷ muội trên đài, đôi mắt xinh đẹp long lanh nước mắt, vẻ mặt kích động, bà biết nhất định họ là người giỏi nhất.
Hai người phối hợp vẫn ăn ý như cũ, biểu diễn vô cùng thành công. Trong mắt Dịch Cẩn An ánh lên đốm lửa khác thường, nhìn thẳng Huyền vương ngồi ở phía trên. Điều này khiến khóe mắt Dịch Cẩn Ninh giật giật mấy cái, chẳng lẽ vị tỷ tỷ này coi trọng Huyền vương?