Quyển 1 - Chương 1-2: Độc hoá cốt (2)
Không chỉ có người của Hầu phủ không muốn gặp nàng, ngay cả người thân của nàng cũng tránh nàng như tránh rắn rết, sợ nàng làm dơ bẩn cổng phủ Thừa Tướng. Nàng vụиɠ ŧяộʍ trốn khỏi phòng củi chạy về Tướng phủ xin giúp đỡ thì thấy cánh cổng chính của Tướng phủ đã đóng chặt, nàng khóc khàn giọng nhưng cuối cùng gã sai vặt của Tướng phủ lén lút báo tin cho Hầu phủ, bắt nàng trở lại phòng chứa củi.
Hết thảy đều là tỷ tỷ song sinh tặng nàng. Nàng sờ trán, phía trên có một vết sẹo to bằng ngón tay cái, đến nay vẫn chưa biến mất, mỗi lần chải tóc đều phải kéo một đoạn tóc vừa dày vừa nặng che đi cái trán trơn bóng, đây là vào hôm cập kê bị cháu họ của Nhị di nương đẩy vào trong núi giả làm bị thương, vết sẹo vốn có thể lành lặn như cũ nhưng vì dùng cao tiêu sẹo do tỷ tỷ có lòng tốt đưa nên không thể khôi phục lại được. Nàng lại sờ bụng, nơi đó vẫn bằng phẳng không có gì bất thường, chỉ có thuốc vô sinh lót bụng, dù có một trăm nam nhân cũng không thể có đứa bé, thuốc vô sinh này hẳn là chén thuốc tỷ tỷ tự tay nấu khi nàng bị thương hàn chưa khỏi. Nàng im lặng cười, không cảm thấy uất ức nữa, bởi vì đã sớm chết lặng.
Dịch Cẩn Ninh vẫn còn chìm đắm trong đau đớn khi xưa, cửa lại bị đẩy ra kêu két một tiếng. Một nha hoàn bưng ly rượu đi tới mang theo chút gió tuyết, chóp mũi hơi đỏ, nàng ta khẽ gật đầu với Dịch Cẩn An, Dịch Cẩn An xoay lưng về phía Dịch Cẩn Ninh nên không thể thấy rõ vẻ mặt.
“Đây là rượu độc phu nhân Xương Ấp Hầu ban cho ngươi.”
Nha hoàn cúi đầu, âm thanh khẽ run. Nàng ta chính là thị nữ thϊếp thân của Dịch Cẩn Ninh, nhưng biết thức thời mới là trang tuấn kiệt, không muốn chết thì phải trả giá lớn. Nàng ta lẩm nhẩm kinh văn hi vọng hoá giải oán hận của tiểu thư trên người mình, đừng để sau khi chết ám lên người nàng ta.
“Tiễn nàng lên đường đi!”
Câu nói tàn nhẫn quấn quýt trong không khí thật lâu không tiêu tán, ngoan độc tràn đầy màng nhĩ của Dịch Cẩn Ninh, nàng có thể không nghe thấy lời nói phát ra từ trong miệng tỷ tỷ hay không, vô tình như vậy, lạnh lẽo như vậy bảo người khác sao mà chịu đựng?
“Nói cho ta biết vì sao? Vì sao tỷ lại đối xử với ta như vậy?” Lòng của nàng bị níu chặt, nơi ấy rất đau tựa như có hàng ngàn thanh kiếm đâm thằng vào trong ngực nàng, chảy máu.
Dịch Cẩn An xoay người lại, trong đôi mắt lạnh lẽo toát ra hận ý khôn cùng.
“Tại sao ư? Bởi vì dung mạo giống nhau, ta không thể khiến người thân yêu thích, thế nhưng ngươi lại làm được; dung mạo giống nhau ta phải gả cho Thế tử Hầu Gia tính khí nóng nảy còn ngươi lại được gả cho Quận Vương gia thân phận tôn quý; dung mạo giống nhau, phu quân ta thê thϊếp thành đàn, ngươi lại được phu quân độc sủng ái… Ta không cam lòng!”
Không cam lòng? Là ghen tị che mờ tầm mắt!
Đôi mắt Dịch Cẩn An chợt trở nên âm hiểm, sát ý nồng đậm.
“Bắt đầu đi!”
Dứt lời, nha hoàn kia hung ác đè tay nàng lại, nâng ly rượu độc lên trút mạnh xuống, mặc dù suy yếu nhưng Dịch Cẩn Ninh vẫn còn sức chống cự.
“Tiểu Mai, còn không mau giúp đỡ!”
Âm thanh quát lớn khiến Tiểu Mai đang niệm kinh phục hồi lại tinh thần, chân tay hoảng loạn đè lại hai tay Dịch Cẩn Ninh, Dịch Cẩn Ninh hung dữ trừng mắt nhìn khiến nàng ta suýt ngã xuống đất. Ánh mắt tiểu thư như Tu La đến từ địa ngục.
“Muốn chết à, ngươi tới rót rượu!” Nha hoàn kia bưng rượu đưa cho nàng ta, còn bản thân thì cố gắng đè tay Dịch Cẩn Ninh: “Nhanh lên, rót hết!”
Toàn bộ ly rượu độc đổ vào trong miệng Dịch Cẩn Ninh, Tiểu Mai còn dùng sức bóp cổ họng nàng để nàng nuốt xuống. Nếu đã làm thì tuyệt không thể quay đầu.
Trong bụng quặn đau từng trận, giữa mùa đông, trên trán Dịch Cẩn Ninh rịn ra từng tầng mồ hôi. Thật là đau, đau quá, đây là chết ư? Ha, thì ra chết cũng không đơn giản!
“A!” Đau đớn kịch liệt khiến nàng đánh mất ranh giới cuối cùng, vứt bỏ một chút tôn nghiêm còn sót lại. Nàng không muốn kêu, nàng không muốn khóc. Nhưng đau quá! Đau đớn trên thân thể hoà hợp với đau đớn nơi đáy lòng, nàng không thể chịu đựng được sự tra tấn, phá huỷ trái tim này nữa.
Nhưng tất cả vẫn chưa kết thúc, trước mặt nàng Dịch Cẩn An run rẩy lấy một bình nhỏ tinh xảo từ trong ngực ra.
“Ngươi không thể chết dễ dàng như vậy được, tuy độc này phát tác nhanh nhưng không khiến ngươi mất mạng tại chỗ, để ngươi tận mắt nhìn xem bản thân mình biến dạng sẽ có cảm giác gì! Ai bảo ta đây không muốn nhìn thấy gương mặt này của ngươi chứ, ngay cả thân thể ngươi ta cũng không muốn thấy! Ngươi biết không? Mỗi khi ta thấy gương mặt giống ta như đúc này, ta liền nhớ tới ngày thành thân Quận Vương gọi tên ngươi, thật ghê tởm!”
“Hoá cốt thuỷ!” Đột nhiên Dịch Cẩn Ninh không gọi cũng không kêu đau nữa, nàng đã mất cảm giác đau rồi. Nàng ta cảm thấy ghê tởm? Nàng ta còn có tư cách để ghê tởm sao?
“Ngươi thật ngu xuẩn!” Sau đó nàng ta cười châm chọc.
Vẩy hoá cốt thuỷ lên người, từng tia nhỏ vẩy từ lòng bàn chân lên, hai chân bắt đầu biến mât, mùi hôi thối của xác chết bị mục rữa toả ta, hai tiểu nha hoàn vội vàng bịt mũi. Dịch Cẩn An thoải mái cười, cười đến mức điên cuồng ngang ngược, cười đến mức cả người phát run. Thiêu đốt đi, ăn mòn đi, tạm biệt, muội muội của ta!
Dịch Cẩn Ninh tận mắt chứng kiến hai chân mình dần dần biến mất, sau đó là bắp chân, sau đó, không có sau đó. Tại khoảnh khắc ý thức vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nàng hung ác thề: Nếu có kiếp sau, những gì ta chịu trong kiếp này nhất định sẽ hoàn trả ngươi gấp trăm ngàn lần.
Ý thức tiêu tán, người đã mất, thi cốt cũng không còn.