Đám nha hoàn bà tử đưa cơm cho Mộ thị vừa đi qua góc ngoặt liền đυ.ng phải Ngọc Linh Lung.
Đi đầu là một trong những bà tử đêm qua bị Ngọc Linh Lung đánh cho một trận, thấy Ngọc Linh Lung lúc này bất động không lên tiếng, mắt lộ ra tia hàn quang, đứng giữa đường. Bà ta không nhịn được mà lùi lại vài bước, một tay theo bản năng sờ lên vết bầm tím do bị đá đêm qua.
Tuy là Ngọc Linh Lung còn chưa có mở miệng, nhưng khí thế kia, rõ ràng là lai giả bất thiện (lai giả bất thiện: người đến có dụng ý không tốt, nên cẩn thận đề phòng). Bà tử kia đã niếm qua mùi khổ liền lặng lẽ cúi thấp đầu, lợi dụng lúc không có ai để ý thì lùi lại vài bước, tránh ở phía sau người khác.
Đám người còn lại thì chưa được chiêm ngưỡng khí thế đánh người tối qua của Ngọc Linh Lung, một nha hoàn tuổi còn nhỏ thấy chủ tớ hai người Ngọc Linh Lung bình tĩnh đứng giữa đường, chặn đường đi của các nàng, lập tức há mồm ra mắng:
“Xú nha đầu từ đâu đến? Còn chưa học quy củ sao? Đứng lì ở chỗ này làm cái gì? Còn không mau tránh ra?”
Ngọc Linh Lung khẽ lướt qua nha hoàn đang nói chuyện, hóa ra là một trong những đại nha hoàn bên cạnh Mộ thị, tên là Song Đào. Nha đầu kia miệng lưỡi lợi hại, ỷ vào bản thân so với người khác nhiều hơn vài phần nhan sắc, rất kiêu ngạo. Từ trước tới giờ, Ngọc Linh Lung cũng không ít lần bị nàng ta khi dễ.
Được thôi, chính ngươi liều lĩnh xông vào họng súng, đừng trách chị đây đem nợ cũ nợ mới tính một thể!
“Quy củ!? Bổn tiểu thư hôm nay sẽ dạy ngươi thế nào là quy củ!”
Thanh âm hơi non nớt, giọng nói lại tràn ngập lạnh lẽo.
“Ngươi là cái thứ gì, ngay cả tôn ti trên dưới cũng không biết? Mở mắt chó của ngươi ra mà nhìn, ta mới chính là Tứ tiểu thư Võ gia!”
(Giải thích chỗ này một tí, “Tứ tiểu thư Võ gia” là tiểu thư của nhà quan võ đấy ạ!)
Dù chỉ là một thứ nữ, nhưng trong người nàng có dòng máu của Ngọc tướng quân, sao có thể để một con nô tì mở miệng ra mắng?
Song Đào sửng sốt, ú ớ. Tứ tiểu thư trước đây nhìn thấy các nàng như chuột thấy mèo, sao hôm nay lại trở nên lợi hại như vậy, còn dám cãi lại!?
Chắc là bắt nạt Ngọc Linh Lung đã thành thói quen, Song Đào liền không đem tứ tiểu thư này để vào mắt. Lần trước nàng đánh Ngọc Linh Lung một bạt tai, Mộ thị có biết cũng không hề trách cứ. Có chủ làm chỗ dựa, nàng còn sợ con nha đầu này hay sao?
Nghe xong lời nói của Ngọc Linh Lung, Song Đào tức khắc cất tiếng cười to: “Ha ha ha, thật là cười chết người. Không đi tìm vũng nước mà nhìn coi, chỉ bằng ngươi mà cũng dám tự xưng là tiểu thư? Đừng nói tiểu thư của Ngọc gia chúng ta người người đều là tiểu thư khuê các, ngay cả những nha hoàn xuất thân trong sạch như chúng ta cũng còn tốt hơn ngươi nhiều! Đừng quên thân nương của ngươi chính là vũ cơ làm niềm vui cho người ta. Ai biết được ngươi là dã chủng từ đâu đến!? Là phu nhân của chúng ta lòng dạ từ bi, nguyện ý thu lưu ngươi ———“
Lúc Song Đào vừa mắng hai chữ “dã chủng”, Ngọc Linh Lung liền xuất thủ.
“Ba!” Song Đào còn chưa nói xong, trên gương mặt đã chịu một cái bạt tai nóng rát.
Song Đào ôm chỗ mặt bị đánh, ánh mắt trừng lớn, vô cùng khó tin: “Ngươi… Ngươi dám đánh ta?”
Trả lời câu hỏi của nàng, là một cái bạt tai nữa lại đến!
“Hai cái tát này, là lần trước ngươi đánh ta, lần này ta trả lại gấp bội!” Ngọc Linh Lung cười lạnh, thần tình băng lãnh khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Song Đào ở bên cạnh Mộ thị trước giờ cũng có vài phần thể diện, lý nào lại nhìn mình vô duyên vô cớ chịu thiệt thòi, hướng chi lần này là bản thân bị chiếm lý, bị Ngọc Linh Lung đánh cho hai bên tai muốn nở hoa. Song Đào tức khắc bước lên vài bước, há mồm mắng:
“Ngươi muốn làm gì? Dám đánh ta, ta liều mạng với ngươi!”
Vừa nói, Song Đào vừa hung tợn xông đến, tay giơ cao, hướng về gương mặt của Ngọc Linh Lung định tát một cái!
Ngọc Linh Lung lạnh lùng cười, bàn tay chuẩn xác bắt được cổ tay của Song Đào, không hề khách khí vặn vẹo!
“Rắc!” Một tiếng giòn tan vang lên, cổ tay của Song Đào mềm oặt hạ xuống.
Tất cả người đứng xem đều ngây người.
Tứ tiểu thư này, trở nên lợi hại như thế từ bao giờ?
Song Đào nâng cổ tay đã rụng rời kia lên, nhất thời đau đến trắng bạch cả mặt, mồ hôi lạnh thi nhau chảy xuống, đem son phấn trên mặt rửa trôi, nhìn thập phần thảm hại.
Mắt thấy Song Đào chịu thiệt, vài cái bà tử nhanh chân chạy ra giúp. Quản sự phòng bếp, Lý Phong Niên Gia khẽ đảo mắt, đi lên trước nói:
“Tứ tiểu thư, ngươi cũng đã biết chúng ta đang làm gì?”
Ngọc Linh Lung liếc mắt nhìn nàng một cái, lời nói này có ý tứ gì?
Lý Phong Niên Gia thấy Ngọc Linh Lung không đáp, cười đắc ý:
“Chúng ta là mang điểm tâm đến cho phu nhân. Hôm nay Tứ tiểu thư đánh Song Đào cô nương cũng không cần lo, chẳng qua nếu chậm trễ phu nhân chúng ta dùng cơm, hừ hừ hừ ——-“
Trong lời nói có ý uy hϊếp, là kẻ ngốc cũng nghe ra được.
Ngọc Linh Lung không giận mà cười lạnh. Đưa cơm cho Mộ thị, ta phải sợ bọn ngươi sao? Chị đây chính là muốn cướp cơm của ngươi đấy!
Thấy Ngọc Linh Lung trên mặt hiện ra nét tươi cười, Lý Phong Niên Gia còn tưởng nàng nghe xong lời của mình thì nội tâm sợ hãi, càng tỏ vẻ đứng lên: “Tứ tiểu thư vẫn là mau tránh ra đi. Bằng không đợi lát nữa đồ ăn nguội rồi, chúng ta cũng không thể nào giúp ngươi cầu tình.”
Nói đùa, còn cần các ngươi cầu tình sao? Muốn đem mình ném lên bàn ăn à?
Môi anh đào Ngọc Linh Lung khẽ mở, thanh âm thanh thúy như chuông bạc cất lên lại làm cho gương mặt tươi cười của Lý Phong Niên Gia trở nên cứng nhắc:
“Tránh ra? Có thể! Các ngươi đi, hộp thức ăn để lại!”
Lý Phong Niên Gia thẹn quá hóa giận, sắc mặt nhất thời thay đổi:
“Ta gọi ngươi một tiếng Tứ tiểu thư, ngươi cũng đừng nghĩ mình thật sự là tiểu thư. Nếu không tránh ra, đừng trách chúng ta không khách khí!”
Mặc dù vừa rồi Ngọc Linh Lung khiến Song Đào hai tai nở hoa, nhưng lại không khiến cho người khác sinh lòng sợ hãi. Song Đào dù là đại nha hoàn bên người Mộ thị, cũng chỉ là một tiểu cô nương, Ngọc Linh Lung có thể dễ dàng đánh nàng. Thế nhưng nếu muốn đánh bọn người Lý Phong Niên Gia, cũng không phải là việc đơn giản. Dù sao thân hình các nàng so với Song Đào cũng rắn chắc hơn nhiều.
Vài bà tử đứng phía sau Lý Phong Niên Gia đưa tay sắn áo, hiển nhiên căn bản là không đem Ngọc Linh Lung để vào mắt.
Tuy bọn họ cũng nghe chuyện tối hôm qua, nhưng không để trong lòng. Không phải mới có thứ nữ bên ngoài mới tiến phủ sao? Có vài phần năng lực? Trước đây đều chịu khi dễ đã quen rồi, chẳng lẽ thật đúng là sau một đêm liền thay đổi tính tình!? Hơn nữa, cánh tay nhỏ nhắn này có bao nhiêu khí lực?
Ngọc Linh Lung liếc mắt nhìn Song Đào được người đỡ đến ven đường ngồi lẩm bẩm kêu đau, mặt lộ ra tia cười lạnh. Nguyên bổn còn tưởng gϊếŧ gà dọa khỉ là xong, không ngờ là còn nhiều kẻ không sợ chết như vậy. Được thôi, đã có người ngứa đòn, nàng sẽ không cần để bụng, đại phát thiện tâm giúp bọn họ gãi ngứa.
Thấy Ngọc Linh Lung vốn không có ý tứ rời đi, sắc mặt Lý Phong Niên Gia trầm xuống, thân thủ liền tiến thẳng về phía Ngọc Linh Lung. Đám nha hoàn bà tử phía sau thấy đầu lĩnh động thủ, ngay lập tức đồng loạt mà lên!
Ngọc Linh Lung không hề sợ hãi, tùy tay rút một cây trâm gỗ trên đầu xuống, hung hăng hướng vào mặt Lý Phong Niên Gia đâm một cái!
“Ôi!” Lý Phong Niên Gia bị bất ngờ không kịp phòng bị, trực tiếp bị đâm vào mặt, trên mặt nàng liền xuất hiện một vết máu thật dài. Mà ả cũng coi như là may mắn đi, may mắn là Ngọc Linh Lung dùng trâm gỗ, nếu là trâm bạc, mặt ả đã sớm đầy những lỗ máu!
Lý Phong Niên Gia bị dọa liền nhảy dựng lên, con nha đầu kia tuổi còn nhỏ mà đã xuống tay tàn nhẫn như vậy! Nàng trong lòng không khỏi dâng lên một trận sợ hãi, cước bộ không biết từ lúc nào đã bất giác dừng lại.
Những người còn lại ở phía sau không biết sống chết xông về phía trước, chỉ thấy Ngọc Linh Lung tam quyền lưỡng cước, đến một đánh một, đến hai đánh hai. Trong chớp mắt, đám nha hoàn bà tử mới vừa rồi còn hùng hổ xông đến đã ngã trái ngã phải, nằm lăn trên mặt đất.
Người duy nhất không động thủ là bà tử đêm qua đã bị đánh một trận tơi bời. Quang cảnh lúc này cùng tình hình đêm qua giống hệt nhau, bà ta không khỏi run run, thậm chí muốn trốn cũng trốn không nổi.
Ngọc Linh Lung ung dung vỗ vỗ tay, cũng không thèm nhìn đám người đang rêи ɾỉ không thôi dưới đất, hướng phía Huyên Thảo phân phó:
“Đi! Đem hộp thức ăn này theo!”