Ngọc tướng quân đi Bắc Cương ba năm, không phải là đi đánh giặc à? Sao lại còn mang về một di nương?
Nhìn thấy Mộ thị thất thố, Vương Dũng hoảng sợ, đầu càng cúi thấp hơn: “Phu nhân bớt giận, tiểu nhân cũng chỉ là trở về báo tin…”
Nhìn thấy bộ dáng Vương Dũng không dám nhiều lời, Mộ thị phục hồi tinh thần, lập tức nghiêm khắc quét mắt khắp phòng, đám nha hoàn vυ" già cũng đang bị tin tức này làm cho ngây người vì kinh ngạc phục hồi tinh thần, vội vàng biết điều lui ra ngoài.
Song Nhị yên lặng quét dọn tách trà Mộ đánh rơi dưới đất, lại thay một chén trà mới dâng lên. Mộ thị hớp một hụm trà nóng, lấy lại tinh thần, thanh âm cũng bình tĩnh trở lại.
“Vương Dũng, ngươi cả đường vì mang thuốc về cho Lục tiểu thư, quả thật là đã vất vả rồi. Nay lão gia trở lại, ngươi cũng không cần phải tất bật bên ngoài chịu khổ nữa, sau này ở lại làm quản sự trong phủ đi.”
Đây là một chuyện thực tốt, Vương Dũng vốn là thế phó, già trẻ trong nhà đều làm việc trong Ngọc phủ, Mộ thị cho hắn làm quản sự, so với việc đi theo Ngọc tướng quân màn trời chiếu đất nơi tiền tuyến đương nhiên thoải mái hơn rất nhiều.
Vương Dũng nghe xong cũng không dám tỏ ra quá vui mừng, trên thế giới này không có bữa cơm nào miễn phí, chuyện gì tốt cũng đều phải trả giá.
Quả nhiên, sau khi đám nha hoàn xung quanh ra khỏi phòng, Mộ thị không vòng vo nữa mà hỏi thẳng: “Ngươi nói lại hết cho ta nghe, chuyện lão gia mang về một di nương rốt cuộc là thế nào?”
Vương Dũng do dự, một bên là Ngọc tướng quân mình đã theo hầu nhiều năm, một bên là phu nhân chính thất quản lý mọi chuyện trong phủ, người nào hắn cũng không đắc tội nổi. Nếu Ngọc tướng quân trở về biết mình nhiều chuyện trước mặt Mộ thị, về sau còn có quả ngon cho hắn ăn sao?
Thấy Vương Dũng không dám nói, Mộ thị bồi thêm: “Ngươi sợ cái gì? Ta chỉ là nghe nói lão gia dẫn thêm người trở về, muốn biết rõ ràng một vài chuyện thôi. Phải biết tính tình của di nương mới thế nào, ta mới có thể an bài chỗ ở cho tốt chứ.”
Vương Dũng nghe Mộ thị nói thế, đành phải đem đầu đuôi gốc ngọn ra kể: “Nhà mẹ đẻ của tân di nương họ Mai, vốn là con gái nhà lành. Sau này gặp chiến loạn, bị loạn binh bắt đi, đúng lúc lão gia gặp được, liền ra tay cứu Mai di nương. Người thân của Mai di nương đều đã bị loạn binh gϊếŧ chết, giờ không chỗ nương tựa, lão gia bèn thu lưu lại nàng (thu nhận và giúp đỡ), sau thì…sau thì tiểu nhân cũng không rõ.”
Hóa ra là anh hùng cứu mỹ nhân, thật đúng là phong cách cũ rích.
Mộ thị âm thầm nghiến răng, ngoài mặt lại phải giả bộ tươi cười: “Nàng theo lão gia bao lâu rồi?”
Vương Dũng đáp: “Khoảng hơn hai năm. Từ lúc lão gia bắt đầu đến Bắc Cương, đều là do Mai di nương chăm sóc.”
Hơn hai năm, Ngọc tướng quân gửi thư về cũng chưa từng nói đến chuyện này.
Mộ thị sắc mặt đại biến, nàng cưỡng chế lửa giận đang ngập tràn trong lòng nói: “Biết rồi, ngươi đi xuống trước đi.”
Vương Dũng lui ra ngoài. Thôi ma ma lặng lẽ đi tới, nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Mộ thị, vội vàng khuyên nhủ: “Phu nhân trước tiên đừng nóng giận, lão gia ở bên ngoài cũng không dễ dàng gì, có lẽ là có nỗi khổ trong lòng.”
Mộ thị cầm chén trà trong tay ném mạnh xuống đất, phẫn nộ nói: “Hắn có nỗi khổ gì? Hừ! Tùy tiện nhặt một nữ nhân từ tay loạn binh về rồi gọi bậy là di nương, ngay cả chủ mẫu cũng chưa gặp qua, ai dám phong ả làm di nương? Chẳng qua cũng chỉ là một nha đầu mà thôi!”
Mộ thị càng nghĩ càng tức: “Ta cực nhọc vất vả thay hắn lo liệu chuyện gia đình, hắn ở bên ngoài nuôi cái gì mà di nương! Nhi tử cũng sắp thành thân rồi, hắn còn làm mấy cái chuyện già không nên này!”
Nhớ tới Ngọc Linh Lung kia cũng chính là kết quả một đêm phong lưu trước đây của Ngọc tướng quân, Mộ thị lại càng giận. Một đống lộn xộn trong nhà còn chưa đủ, Ngọc tướng quân còn đem về một người mới, đây là cho rằng chưa đủ loạn phải không?
Con mắt Thôi ma ma đảo tròn: “Vừa rồi không phải Vương Dũng đã nói rồi sao, Mai di nương này là cứu ra từ đám loạn binh. Phu nhân nghĩ thử xem, Bắc Cương loạn lặc khắp nơi, lai lịch của nữ nhân này cái gì cũng chưa biết, vạn nhất có vấn đề gì —–”
Mộ thị được nhắc nhở, tức khắc tỉnh ngộ: “Ngươi nói rất đúng, nữ nhân này không rõ lai lịch, quý phủ của chúng ta không thể thu lưu một nữ nhân như vậy được.”
Lý do này rất chọn vẹn, nhưng phải nói thế nào với Ngọc tướng quân?
Mộ thị nghĩ nghĩ: “Ngươi đi ra chỗ hậu viện sát đường kia, tùy tiện thu dọn cho ả một chỗ ở.”
Thôi ma ma ngẩn người: “Phu nhân, nhưng mà nơi đó là chỗ ở của hạ nhân trong phủ…”
Mộ thị hừ lạnh một tiếng: “Ngươi đi đi, lão gia về, ta tự có cách.”
———————-
Tại Phẩm Lan Uyển…
Ngọc Linh Lung ngồi trên ghế thái sư, nhàn rỗi uống bát súp lê hầm nấm đám đầu bếp nữ vừa mang lên, nghe Mã Trường Canh sinh động như thật kể lại tin tức vừa nghe được từ bên ngoài.
“… Đều nói mấy ngày nữa lão gia sẽ trở về, còn mang về một tân di nương! Nghe nói phu nhân tức giận vô cùng, ngay cả chén thuốc cũng ném vỡ, hạ nhân khắp phủ đều đang bàn luận chuyện này, còn chưa biết phu nhân sẽ an bài cho di nương mới thế nào!”
Ngọc Linh Lung buông chén canh xuống: “Còn có tin gì khác không?”
Ngọc tướng quân sắp hồi phủ, tin tức này đối với toàn bộ người trong phủ đều là sự kiện trọng đại, thế nhưng Ngọc Linh Lung lại chẳng thấy có gì đáng mừng ở đây cả. Nàng với Ngọc tướng quân chưa gặp mặt lần nào, càng chưa nói tới có tình cảm đáng nói nào không. Trong trí nhớ từ trước tới giờ, Ngọc tướng quân sau một đêm phong lưu cùng Y Lan, gần như chưa một lần nhìn qua mẹ con các nàng, chỉ là phân phó hạ nhân cách một thời gian thì đem cho mẹ con các nàng một chút ngân lượng làm phí sinh hoạt, còn những chuyện khác căn bản là chẳng quan tâm.
Nam nhân không có trách nhiệm như vậy, khiến cho Ngọc Linh Lung cảm thấy không chút hứng thú. Lại nhìn hắn đối với Y Lan chỉ là nhất thời cao hứng rồi bội tình bạc nghĩa, vậy nên chuyện hắn từ Bắc Cương mang về một tân di nương căn bản cũng không có gì ngoài ý muốn cả.
Tóm lại, Ngọc tướng quân có trở về hay không, dẫn theo người nào trở về, cũng chẳng quan hệ gì tới Ngọc Linh Lung.
Mã Trường Canh còn nói thêm: “Phu nhân nghe nói Nhị tiểu thư bị bệnh rụng tóc, nói muốn mời tiên cô về hành lễ, ước chừng vài ngày nữa, quý phủ chúng ta lại có náo nhiệt.”
Ngọc Linh Lung rốt cuộc cũng cảm thấy có chút hứng thú, nhướng nhướng mày: “A! Tiên cô gì?”
Ngọc Thiên Phương đương nhiên không phải là bị bệnh rụng tóc, đây chính là do nàng tự tay cắt sạch. Chỉ có điều, chẳng lẽ Mộ thị định mượn chuyện này làm chuyện gì?
Mã Trường Canh cười nói: “Nghe nói là một tiên cô họ Bạch, gần đây rất nhiều phu nhân nhà quan trong kinh thành tin nàng, phu nhân đại khái nghe nói Nhị tiểu thư xảy ra chuyện, nên cũng vội vàng mời Bạch tiên cô đến phủ chúng ta xem phong thủy.”
Ngọc Linh Lung trầm ngâm không nói. Khi nào thì, Mộ thị bắt đầu để ý tới một thứ xuất như Ngọc Thiên Phương rồi? Nếu Mộ thị thật sự đối xử tốt với thứ nữ như vậy, Ngọc Linh Lung trước cũng không chết thảm dưới ngòi độc của bọ cạp.
Chẳng lẽ là vì Ngọc tướng quân sắp về, Mộ thị muốn mượn chuyện này thể hiện mình từ ái? Cũng không phải, Mộ thị hiện tại còn đang sứt đầu mẻ trán vì chuyện của Mai di nương, sao lại có tâm tình để ý tới cảm thụ của Ngọc tướng quân, huống hồ, Ngọc tướng quân kia cũng chưa từng coi trọng thứ nữ, nếu không cũng không để cho mẹ con Ngọc Linh Lung phiêu bạt bên ngoài lâu như vậy?
Sợ rằng không phải vì chuyện của Ngọc Thiên Phương, Ngọc Linh Lung nhớ tới chuyện Ngọc Thiên Phương trăm phương ngàn kế tạo nên thanh danh ma quái cho Phẩm Lan Uyển, trong lòng không khỏi nổi lên nghi ngờ.
“Ra ngoài điều tra một chút, xem thời gian Lan di nương ở đây lúc trước, rốt cuộc có chuyện gì?”