Chương 15: Thế Nào, Không Nỡ À?

Nghe xong lời nói của Ngọc Linh Lung, Mộ thị trong lòng cả kinh. Gì vậy? Mục đích Ngọc Linh Lung đánh mình lại là bạc?

Liếc qua khuôn mặt kinh ngạc cùng do dự của Mộ thị, Ngọc Linh Lung lạnh giọng hỏi: “Thế nào, không nỡ à?”

Bị ánh mắt băng lãnh của Ngọc Linh Lung lướt qua, Mộ thị nhất thời cảm thấy vết thương trên người đau đớn như bị roi da quất, vội vàng nói: “Không, không, không… Người đâu, mau lấy bạc!”

Một đám đầy tớ già không dám ra ngoài tránh một bên xem náo nhiệt, giờ phút này lại vội vàng chạy ra, phi như bay bưng một đống bạc trắng bóng đến trước mặt Ngọc Linh Lung.

Ngọc Linh Lung nhìn lướt qua. Ân! Vừa đủ nặng, xem ra những kẻ này vì cứu chủ nhân, cũng không tiếc chút vốn.

“Này… Ngươi coi có đủ hay không?” Thanh âm khϊếp đảm của Mộ thị kịch liệt run rẩy trong gió lạnh, ả thật sự chịu không nổi nữa. Nhìn y phục của mình bị lột sạch trơn, lại còn bị đánh tàn nhẫn, khiến cho ả chịu không được. Nhưng là tất cả đều phát sinh trước mặt hạ nhân của Ngọc phủ, say này mặt mũi của ả vứt đâu? Uy nghiêm chủ mẫu của ả ở đâu?

Bất quá giờ phút này Mộ thị căn bản không có thời gian lo lắng đến mấy vấn đề đấy, trong đầu ả chỉ có một ý niệm duy nhất là nhanh chóng thỏa mãn yêu cầu của Ngọc Linh Lung, khiến cho nàng ta giơ cao đánh khẽ, buông tha cho bản thân mình.

Sống nửa đời người, đây là lần đầu tiên Mộ thị cảm thấy mình thấp kém như vậy, hơn nữa đối phương lại chỉ là một thứ nữ nho nhỏ.

Như vậy lại càng nhục nhã, nhưng ả lại không dám có một chút oán hận trong lòng. Nữ tử mười bốn tuổi trước mắt này, quả thật chính là hóa thân của ác ma, đem tất cả thủ đoạn tâm kế của ả vứt vào khoảng không, hơn nữa lại mang đến cho ả một kết cục vô cùng bi thảm!

Ngọc Linh Lung cầm vài thỏi bạc lên ước lượng: “Còn lại, đưa vào phòng của ta!”Nói xong, nàng ném then cửa trong tay, không thèm quay đầu lại đi thẳng. Nàng thật sự chẳng muốn liếc mắt nhìn Mộ thị cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lộ đầy vết thương kia lấy một cái, nàng còn đang đói bụng đây này!

Ngọc Linh Lung đi rồi, để lại sau lưng một đống lộn xộn.

Thẳng đến khi trông thấy Ngọc Linh Lung hoàn toàn biến mất, nhóm đầy tớ già mới ba chân bốn cảng chạy tới đỡ Mộ thị, lại có nha hoàn thông minh chạy như bay đi lấy xiêm y cho Mộ thị. Đường đường là chủ mẫu của Ngọc phủ, giờ phút này lại trần như nhộng trước mặt mọi người.

May mắn là ở nội viện không có nam nhân, nếu không Mộ thị cũng không cần sống nữa.

“Ai nha, phu nhân của ta thế nào —–” Thôi ma ma bị đánh ngất giờ phút này mới khập khiễng đi tới, trông thấy bộ dáng của Mộ thị, nhất thời nước mắt rơi như mưa: “Đều do nô tỳ vô dụng, để cho phu nhân bị ủy khuất như vậy…”

Mộ thị nào có tâm tình để ý đến chuyện này, thấy Ngọc Linh Lung đã biến mất, thần kinh bị kéo căng của ả giờ mới được thả lỏng, cơn đau đớn lúc này mới thổi quét đến như thủy triều, Mộ thị hai mắt tối sầm rồi ngất đi.

——————————–

Phía bên ngoài viện, Huyên Thảo tâm trạng bất ổn đi tới đi lui, ánh mắt chốc chốc lại nhìn về phía nội viện.

Đã lâu như vậy rồi, tiểu thư sao vẫn chưa ra?

Nhớ tới vừa rồi Ngọc Linh Lung một thân đầy sát khí đi vào, trong lòng Huyên Thảo càng lúc càng thấy bất an, tiểu thư không phải gặp chuyện gì rồi chứ?

Trong lúc nàng đang miên man suy nghĩ, bên tai chợt vang lên một thanh âm không thể quen thuộc hơn: “Huyên Thảo!”

Chỉ thấy trong bóng đêm, một thân ảnh xinh đẹp đi tới, dù là trong bóng tối, vẫn không che được ánh sáng chói lọi quanh thân nàng.

Huyên Thảo cơ hồ vui mừng đến phát khóc, vội vàng chạy lại nghênh đón: “Tiểu thư, người cuối cùng cũng về rồi.”

Ngọc Linh Lung trông thấy đôi mắt ngấn nước sắp khóc của Huyên Thảo, trong lòng không khỏi ngầm thở dài, nha đầu này sao lại thích khóc như vậy. Lần đầu tiên gặp mặt hôm qua cũng là ôm lấy mình khóc không ngừng, bây giờ chỉ là đợi hơi lâu một tí cũng thành cái dạng này.

Ngọc Linh Lung không thích kẻ yếu. Trong quan niệm của nàng, khóc là một loại hành vi yếu đuối, không giải quyết được bất cứ chuyện gì.

Vậy mà nha đầu Huyên Thảo của mình lại là một con quỷ thích khóc, điểm này khiến Ngọc Linh Lung không biết phải làm sao. Lá gan nhỏ như vậy, về sau sống cùng mình thế nào đây?

Trông thấy Huyên Thảo vừa nhìn thấy mình là hưng phấn kích động, Ngọc Linh Lung vẫn là đem lời trách cứ nuốt trở lại. Dù sao nha đầu này cũng có lòng tốt, tuy mình vừa hung ác vừa lợi hại, nhưng cũng không phải là không biết tốt xấu, trả lại ý tốt của người khác bằng lòng lang dạ thú.

“Theo ta đi ra ngoài.” Thanh âm nhàn nhạt vừa dứt, Ngọc Linh Lung đã dẫn đầu đi ra khỏi cổng.

Đợi một hồi lâu, phía sau lại không hề truyền đến tiếng bước chân, Ngọc Linh Lung hơi nhíu mi, quay người lại.

Chỉ thấy Huyên Thảo nước mắt còn chưa khô, lẳng lặng đứng tại chỗ, căn bản là không có một chút ý định bước đi.

“Em ngốc nghếch đứng ở đó làm gì, lại đây mau lên.” Ngọc Linh Lung quả thật không hiểu nổi, Huyên Thảo vì sao lại không đi?

“Tiểu thư… Ở đó, ở đó là ngoại viện a.” Nhìn Ngọc Linh Lung coi như không có gì đứng bên ngoài, Huyên Thảo lắp bắp nói.

Bên kia ngoại viện nơi nào cũng có gã sai vặt và hộ viện, tiểu thư đi qua thế nào? Chẳng lẽ không sợ bị người ngoài nhìn thấy sao?

Thấy bộ dáng vừa kinh vừa sợ của Huyên Thảo, Ngọc Linh Lung mới bừng tỉnh. Nàng sao lại quên rồi, nơi này là xã hội phong kiến a, bản thân là thiên kim tiểu thư, sao có thể tùy tùy tiện tiện xuất đầu lộ diện đi ra cửa?

Ngọc Linh Lung đầu óc thoáng đen xì, thật là phiền toái!

“Không phải chỉ là ra khỏi cửa sao? Sao nhiều quy củ như vậy? Nhanh đến đây!” Muốn nàng cả đời chỉ đứng trong nội viện, chỉ cẩn nghĩ đến đã muốn chết vì ngột ngạt.

Quản ngươi phá quy củ hay không cái rắm gì, chị đây muốn ra ngoài, coi ai dám chặn?

“Làm gì em phải khẩn trương đến như vậy? Bên ngoài không có con hổ ăn thịt người nào đâu!” Ngọc Linh Lung trừng mắt liếc Huyên Thảo một cái, quay đầu đi ra ngoài.

Trông thấy tình huống như vậy, Huyên Thảo đành kiên trì đi theo sau: “Tiểu thư, chúng ta đi đâu vậy?”

“Đi ăn hàng!” Thanh âm cứng rắn của Ngọc Linh Lung vừa dứt, Huyên Thảo lại bị chấn động một hồi. Cái gì? Chủ tớ các nàng đi ra tiệm ăn sao?

Trong ấn tượng của nàng, trước khi đến Ngọc phủ, dù cuộc sống cũng không quá giàu sang, nhưng tiểu thư cũng tinh thông cầm kỳ thư họa, chính là một cô nương điển hình. Tuy rằng Y Lan chỉ là một vũ cơ, nhưng luôn cảm thấy tự hào vì bản thân sinh ra một vị tiểu thư cho Ngọc phủ, lúc nào cũng nghiêm khắc dùng quy củ của nhà giàu để dạy tiểu thư, tính cách của tiểu thư cũng vì vậy mà luôn dịu dàng mềm mại. Nhưng hiện tại, tiểu thư tựa hồ như không thèm để ý đến bất cứ chuyện gì, công khai bước ra cửa lớn của Ngọc phủ! Lại còn nói muốn ra tiệm ăn!?

Trong lúc nhất thời, Huyên Thảo không kịp phản ứng, chỉ có thể theo bản năng đi phía sau Ngọc Linh Lung, hướng về cửa lớn của Ngọc phủ.

Mặc dù dọc đường đi cũng có gặp vài gã sai vặt và hộ viện, nhưng là chủ tớ hai người từ nội viện bước ra, Ngọc Linh Lung dù chỉ mặc xiêm y bình dân lại cũng không che được một thân khí phái, nên cũng không có người nào dám bước đến kiểm tra chất vấn, tùy ý để hai người xuất môn.

Đứng ở trên đường cái, Huyên Thảo chỉ cảm thấy trong lòng đầy khϊếp đảm. Cái thế giới to lớn đen tối này, hai nữ tử độc thân các nàng xuất môn, có thể gặp nguy hiểm gì không?

Ngọc Linh Lung cũng không nghĩ nhiều như vậy, nàng không sợ nguy hiểm. Bởi vì bản thân nàng, so với bất kỳ kẻ nào cũng nguy hiểm hơn!

Giơ tay vẫy một chiếc xe ngựa, Ngọc Linh Lung trèo vào bên trong xe, cao giọng nói: “Đến tửu lâu tốt nhất!”